Vẫn mãi là màu nắng
Sao anh cứ hoài nghi chi việc có mang lại hạnh phúc cho em hay không? Anh biết không, khi nhớ lắm chẳng biết làm gì em lại mở bản đồ ra tìm chút gần gũi giữa hai miền, thấy hai miền Nam – Trung cách nhau chưa đầy gang tay mà ta xa nhau cả hàng ngàn cây số. Trong lớp học gần 90 người còn có một kẻ giống anh thì trong đất nước gần 90 triệu dân này có bao nhiêu người giống nữa để khi vô tình lướt qua em phải ngỡ ngàng vì màu áo, mái tóc, nét mặt đã tưởng chừng như rất quen thuộc, tưởng chừng như vĩnh cửu ai ngờ thành vời vợi.
Anh biết không, bây giờ làm gì em cũng nhớ anh. Khi viết phải ngập ngừng trước những con chữ khó, em lại nhớ anh. Nhớ lúc trước khi đắn đo trước những câu hỏi của em, anh đều phán một câu khiến em chào thua: “tùy”. Ui chao! Anh “phát xít” vô cùng mà sao em không cãi lời được nhỉ?
Miền Trung trở lại với trời xanh và nắng vàng. Nắng đến khô da rán thịt nhưng không thiếu những ngày trời mưa thối đất, thối cát, mưa không thấy mặt trời, không tìm ra một tia nắng dù là yếu ớt…Em lại nhớ anh cồn cào gan ruột. Mới đây thôi, mưa thế này ta vẫn cùng nhau… Vậy mà giờ… Xa nhau lại nghe lòng mình như ai vò xé khi biết rằng còn lâu lắm mới được gặp lại nhau. Em sợ lắm anh ơi, tự dưng em sợ lắm. Sợ trở thành nhân vật của mình bởi tháng ngày khắc nghiệt.
Hạnh phúc hay bất hạnh là do mình tạo ra chứ đâu phải trên trời rơi xuống (Ảnh minh họa)
Vậy đó, thời gian vô ý làm con nguời ta hữu tình. Em đứng trước anh nhưng chưa bao giờ lí trí thắng con tim dù khoảng lệch của chúng ta người ngoài nhìn vào cứ bảo có kê đến mấy cũng không bằng! Mà em có quan trọng việ đó đâu anh, duy chỉ có tham vọng là có được anh dù chỉ một ngày, một tháng, một năm… rồi anh sẽ bỏ lại em bơ vơ giữa dòng xoáy cuộc đời mà đi về nơi nào xa lắm.
Video đang HOT
Nhưng em tin vào sự nhiệm màu của tình yêu như nắng dù ở cực Nam hay cực Bắc quả địa cầu đều không màu, không vị mà sứ mạng thiêng liêng vẫn mang lại sự ấm áp cho toàn nhân loại. Vậy mà bây giờ mình đã xa nhau, vội vàng và đột ngột như cung đàn đang căng theo cung bậc bỗng dưng đứt đoạn chứ không có sự dùng dằn báo trước.
Mùa đông đang đi qua anh thấy không. Cơn mưa, gió rét, nỗi buồn. Mùa xuân đã đến. Nắng vàng, hoa nở, chồi non. Tất cả đều rực rỡ xanh tươi như mật ngọt mà sao con tim em chát đắng khi nghĩ đến anh. “Tùy”! Giá như không phải từ đó mà là một lời hứa, một câu khẳng định, như vậy thôi sẽ giúp em xóa tan mọi băn khoăn, tiếc nuối. Sao anh cứ hoài nghi chi việc có mang lại hạnh phúc cho em hay không? Hạnh phúc hay bất hạnh là do mình tạo ra chứ đâu phải trên trời rơi xuống. Với em, hạnh phúc là được bên anh. Bây giờ nơi ấy có đổ cả trời sao lên từng đoạn đường trưa lóng lánh? Nơi ấy nỗi nhớ có làm anh ngớ ngẩn đến nhớ trước quên sau? Giữa hai đầu xa cách, mọi sự vật, sự việc có thể khác nhau, nhưng anh thấy không: màu nắng vẫn vẹn nguyên không bao giờ thay đổi…
Theo 24h
Có nên bỏ anh để chạy theo danh vọng?
Tôi không biết mình phải làm gì khi mà anh vẫn ân cần yêu thương tôi. Tôi năm nay 25 tuổi đang sống và làm việc trong Nam, còn anh đã 30 tuổi hiện đang ở ngoài Bắc. Chúng tôi đã quen và yêu nhau được hơn 7 năm, trong thời gian tìm hiểu và yêu nhau, tôi thấy anh hơn tôi ở nhiều mặt, từ tính cách, nhận thức, sự hiểu biết, tóm lại, tôi thấy anh là mẫu đàn ông mà nhiều phụ nữ sẽ chọn làm chỗ dựa cho mình.
Tình yêu của chúng tôi được tạo lên nhờ sự phát triển của mạng internet, nhờ đó mà tôi thường lên mạng để chat và nói chuyện với anh, lúc này tôi vẫn còn là một cô bé mới tốt nghiệp cấp 3. Thời gian đầu tôi đã bị chinh phục bởi khả năng ăn nói của anh, cùng sự ngưỡng mộ những mối quan hệ xã hội mà anh có, trong khi anh mới chỉ là một chàng trai sinh viên bình thường, nhưng do điều kiện công việc đã giúp anh có ưu điểm thuận lợi khiến tôi phải nể phục, vì anh có mở công ty chung cùng với mấy người bạn. Sau một thời gian yêu nhau "ảo", tôi quyết định chia tay anh không lý do sau 9 tháng, chính điều đó đã làm anh vô cùng đau khổ, anh đã gửi mail trách móc tôi, thế rồi tôi bỏ mặc mọi thứ để chú tâm vào học hành, đôi khi tôi vẫn thấy nhớ mặc dù chưa từng gặp anh. Mỗi khi tôi liên lạc, hỏi thăm, nhắn tin cho anh, đều nhận được sự thờ ơ mà anh đáp trả.
Rồi thời gian thấm thoát gần 1 năm, cho đến một buổi chiều tôi đi học về thì bất ngờ nhận được số điện thoại từ đầu 04, tôi đoán ra là anh. Sau cuộc nói chuyện kéo dài gần 2 tiếng hôm đó tôi cảm nhận được rằng lúc này cuộc sống của anh diễn ra khá suôn sẻ, do công việc diễn ra thuận lợi, và anh đang quen một cô tiểu thư con nhà sếp, nhưng giữa họ có một vài điểm mâu thuẫn và đó là điều kiệu "thuận lợi" đưa đẩy tôi với anh thường xuyên tâm sự. Có lẽ vì tình cảm cũ mà cả hai chúng tôi đã quyết định nối lại tình xưa, sau lần này anh đã vào Nam gần một tháng để thăm tôi, cũng là tạo điều kiện cho cả hai tìm hiểu nhau.
Khoảng nửa năm sau, vào năm 2008, khi kinh tế khủng hoảng anh đã quyết định chuyển vào Sài Gòn làm việc để hai đứa được gần nhau, nhưng thời gian đó cũng chỉ kéo dài được hai năm, tôi không thể chấp nhận cảnh người yêu mình đi làm chưa hết tháng đã hết tiền và tôi một lần nữa chủ động đề nghị anh chia tay. Mặc dù tôi biết anh làm hết khả năng để níu giữ tôi, nhưng tôi không thể thay đổi quyết định của mình, điều này đã làm anh tổn thương trầm trọng, anh suy sụp, ốm đau, phải nằm viện. Tuy vậy tôi vẫn cho anh cơ hội nói chuyện với tôi khi anh nhớ, vì anh nói, anh chưa thể quên những gì đã thành thói quen của hai đứa hàng ngày, đó là chúng tôi thường nhắn tin, nói chuyện với nhau vào mỗi buổi tối.
Tới cuối năm đó anh về ngoài Bắc, và chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm nói chuyện với nhau. Trong thời gian này tôi đã có cảm tình với một cậu học cùng lớp đại học, cậu ấy là một người vui tính, điều mà anh không thể có, nhưng tính cách cậu ta thì không thể sánh với anh được. Dù tôi quen người mới, nhưng anh không hay biết, chỉ khi tôi và anh một lần nữa chuẩn bị quay lại, anh đã biết chuyện tôi quen người mới và phát hiện ra những cử chỉ âu yếm của tôi, dù anh rất tức giận, nhưng vì anh dành quá nhiều tình cảm cho tôi, cộng với sự nài nỉ của tôi anh đã chấp nhận bỏ qua mọi lỗi lầm để cả hai làm lại từ đầu.
Một lần nữa, tình yêu của chúng tôi đứng trước thử thách, khi lần thứ hai quay lại, tôi đã quyết định cố gắng đền đáp cho anh những gì mà tôi đã gây ra, thế nhưng, ở đời không ai biết trước được chữ ngờ... Khi cả hai đang đầy sự quyết tâm thì mẹ tôi phản đối, một phần do anh ở xa, do chúng tôi không hợp tuổi, do hoàn cảnh gia đình anh. Khi biết mẹ tôi phản đối, tôi thật sự rất buồn, và anh luôn an ủi, động viên tôi. Anh nói tôi hãy cố gắng lên, nếu sự quyết tâm của hai đứa không đem lại kết quả, anh cũng vui lòng chấp nhận, còn anh không chấp nhận nhìn thấy khó khăn mà bỏ cuộc. Thú thật, tôi không có được nghị lực mạnh mẽ như anh, có thể do anh tự lập từ nhỏ nên trong mọi tình huống khó khăn trong cuộc sống anh luôn giữ được vẻ bình tĩnh.
Tôi biết, tôi sẽ có lỗi với anh nếu tôi bỏ anh để chạy theo danh vọng (Ảnh minh họa)
Chuyện đó đã diễn ra cách đây hơn một năm, mẹ tôi và mọi người cũng không còn đả động đến chuyện của hai đứa, thỉnh thoảng mẹ tôi chỉ khuyên nên lựa chọn sao cho có lợi để sau này đỡ phải vất vả. Chính những điều đó mà giờ đây tôi rất băn khoăn, rằng không biết phải làm sao, bởi tôi không muốn một lần nữa làm tổn thương anh, nhưng tôi đã nói với anh, tôi phải sống thực tế hơn, và anh đã tỏ ra thất vọng về tôi. Tôi nghĩ anh đã tự trách bản thân mình, rằng anh đã sai lầm khi đã chọn tôi, và bây giờ anh phải trả giá cho quyết định đó. Nếu một lần nữa tôi quyết định rời xa anh, chắc chắn tôi không còn cơ hội lần thứ 4 hàn gắn với anh được, đã quá tam ba bận, và tôi biết anh khó có thể chấp nhận tôi một lần nữa.
Ngoài trở ngại từ phía gia đình, công việc và gia đình anh (bình thường), nửa năm nay tình cảm tôi dành cho anh cũng khác. Tôi không còn cảm giác nhớ nhung, hay những tin nhắn hỏi thăm anh cũng thưa dần, có lẽ vì một phần do áp lực công việc làm tôi mất dần cảm giác yêu thương. Ngoài ra anh còn tỏ ra khó tính, nóng nảy và hay nói nhiều sau mỗi lần hai đứa có mâu thuẫn, thế nhưng anh luôn biết phân biệt điều đúng, sai, đặc biệt lý lẽ của anh rất sâu sắc và logic, điều mà khiến tôi luôn thất bại trong mỗi lần cả hai có vấn đề. Đó cũng là một phần lý do làm tôi phải băn khoăn, nếu đồng ý làm vợ anh, không biết cuộc sống của tôi sau này sẽ ra sao, không lẽ tôi luôn phải chịu cảnh thua thiệt trong những lần khẩu "chiến"?
Anh là con trai cả trong một gia đình có bốn anh em, gia đình anh cũng bình thường, trong khi anh đã nhiều tuổi mà đến bây giờ anh chưa thể tìm được một công việc đủ khiến tôi cảm thấy yên tâm. Thật ra, nếu không có sự cố bắt nguồn từ tôi thì chắc có lẽ anh đã không vất vả như bây giờ, vì trước đó anh đã có một công việc được coi là tạm ổn với mức thu nhập trên 10 triệu/tháng, nhưng cách đây khoảng 4 tháng, tôi bị một kẻ lạ mặt khủng bố bằng tin nhắn, sau nhiều tháng bị làm phiền, anh đã khuyên tôi nên nhờ cơ quan chức năng can thiệp, và tôi đã để anh làm việc đó. Trong khi đang trên đường nhờ người can thiệp thì anh bị tai nạn phải nghỉ việc một tháng ở nhà, chính vụ tai nạn đó mà bây giờ anh bị mất việc làm, điều này khiến tôi vô cùng day dứt.
Tôi biết, tôi sẽ có lỗi với anh nếu tôi bỏ anh để chạy theo danh vọng, tôi sẽ trở thành kẻ bạc tình, bởi anh đối xử với tôi rất tốt. Tình yêu anh dành cho tôi rất chân thành, anh luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho tôi, thậm chí anh có thể kìm nén cảm xúc khi tôi không đồng ý vượt rào trong suốt hơn 7 năm yêu nhau cho tới nay, hay anh có thể làm bất cứ việc gì vì tôi, ngay cả việc tôi muốn ngày mai anh bay vào thăm tôi, anh sẵn sàng đáp ứng điều đó mà không có bất cứ lý do phản kháng nào.
Tôi không biết mình nên phải làm gì vào lúc này, nếu theo anh, cuộc sống của tôi sẽ không được đầy đủ, thậm chí có phần vất vả. Còn xa anh, tôi không chắc chắn có thể tìm được người đàn ông nào mang lại sự tin tưởng, bình yên, yêu tôi và đối xử tốt với tôi như anh. Ngay lúc này đây tôi cảm thấy rất mệt mỏi, không biết mình phải làm gì khi mà anh vẫn ân cần yêu thương tôi. Tôi rất cần lời khuyên của các bạn, hãy giúp tôi.
Theo 24h
Lá thư chưa kịp gửi! Em không thể tâm sự cùng ai. Chỉ có nước mắt mới làm xoa dịu nỗi đau buồn trong em. Anh yêu à! Mình xa nhau gần một tháng rồi anh nhỉ? Thời gian qua với em là một chuỗi ngày buồn tẻ và vô vị. Nỗi nhớ anh cồn cào trong tim em. Em muốn nhắn tin, muốn được nghe giọng nói,...