Vẫn còn một chỗ cho em
Khi còn bé, anh vẫn luôn ao ước rằng sẽ có một phép màu nào có thể khiến cho thời gian trôi qua thật nhanh, để có thể lớn khôn, trưởng thành. Giá mà anh biết được rằng những phút giây quý giá ấy sẽ trôi qua và mãi mãi không trở lại, mãi mãi. Thì có lẽ khi đấy anh sẽ không hề muốn thời gian vụt qua khỏi tầm tay mình.
Phút giây này đây, thời gian khẽ vội trôi qua tầm tay, anh bất lực nhìn nó trôi đi. Ngày mai, cái ngày mà anh không hề chờ đợi, không hề chuẩn bị cho nó, nó sẽ đến, sẽ mang đi tất cả, nó sẽ cuốn đi tình yêu, cả nước mắt của người đi và người ở lại. Dù biết rằng còn bên nhau một phút giây nào là còn hy vọng từng phút giây ấy, nhưng dường như cái sự thật phủ phàng đang mở ra trước mắt ta đã che kín tất cả.
Trong màn đêm yên tĩnh, mọi vật như chìm đắm vào giấc ngủ, chỉ còn mình ta với cái bóng của chính mình, với những câu hỏi về tình yêu đôi mình vẫn xuất hiện dồn dập trong đầu. Anh muốn khóc, muốn hét lên thật to, để cho tất cả có thể bay đi, bay đi hết, cho lòng anh có thể được nhẹ nhàng, thanh thản. Điếu thuốc cháy dở trên tay đã sắp tàn, một ngày mới lại sắp bắt đầu.
Ngày mai đây, dù biết sẽ rất khó khăn nhưng bản thân ta phải luôn tự nhủ rằng mình phải vững vàng để đối diện với mọi việc, phải là một điểm tựa vững chắc cho người ra đi: “Nơi phương trời xa em hãy yên tâm, cho dù thế nào thì anh vẫn luôn ủng hộ mọi quyết định của em, vẫn mãi đi bên đời em và sẵn sàng nâng đỡ mỗi khi em vấp ngã. Và cho dù thế nào đi chăng nữa, trong trái tim anh vẫn luôn có 1 ngăn dành riêng cho em và chỉ mỗi mình em, mãi mãi là như vậy”.
Chuông đồng hồ đã điểm 12 tiếng, ngày ấy đã đến, dù ta có muốn chấp nhận hay không thì nó cũng là một phần của cuộc sống mà ta phải trải qua. Cầu mong rằng mọi chuyện sẽ trôi qua thật êm đềm, nhẹ nhàng như khi nó đặt chân đến với cả hai chúng ta. Thầm nhủ lòng mình sẽ cố gắng vượt qua.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cố gắng anh nhé
Còn bảy ngày nữa là tròn một tháng ngày hai đứa quyết định chia tay nhau. Hai mốt ngày trôi qua thật nặng nề và ảm đạm. Em vẫn có thể đi làm, vẫn cười đùa cùng đồng nghiệp, vẫn sống bình thường như bao nhiêu người khác nhưng có lẽ anh không thể hiểu được nỗi đau khi phải cố gắng che đậy cảm xúc của mình.
Anh đã bảo em rằng nếu cảm thấy nhớ anh thì hãy gọi điện cho anh hay nhắn tin cũng được. Đã bao lần em cầm điện thoại bấm số hiện tên anh nhưng lại không thể gọi, em không thể để anh phải nhớ đến em.Những lúc không làm gì em đều nhớ đến anh , em vùi đầu vào công việc không cho mình thời gian để nhớ nhưng cũng không sao quên được.
Em đã thực sự cảm thấy đau khổ khi trước mắt em chỉ nhìn thấy duy nhất hình ảnh của anh. Em cứ tưởng rằng khi mình chủ động chia tay thì sẽ không cảm thấy buồn nhưng hình như càng xa anh em càng cảm thấy em yêu anh nhiều hơn, tình yêu đó như một lưỡi dao cứa vào tim em rớm máu. Em vẫn nhớ có một câu hát mà em vẫn thích nghe sao ma giống tâm trạng mình đến thế " Dẫu biết rằng tình là dây oan, dẫu biết rằng hợp rồi sẽ tan , nếu biết tình yêu là đau khổ thà dương gian đừng có chúng mình. "Em đang cố chứng minh cho anh biết rằng không có anh cuộc sống của em vẫn diễn ra bình thường , em vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra nhưng chắc anh không thể ngờ rằng những tiếng cười đó làm tim em đau buốt.
Em đã không thể chứng minh rằng em không yêu anh mà khi xa anh em lại có thể cảm nhận được cả hơi ấm , nụ cười và cả tình yêu anh giành cho em nữa. Những điều đó không thể lấy lại được nữa nhưng trong em anh mãi là tình yêu nỗi đau và cả niềm hạnh phúc. Em chỉ hy vọng không có em anh sẽ sống tốt hơn và trong cuộc sống sau này có một lúc nào đó anh bất chợt nghĩ đến em hãy coi như nỗi đau khi bị vấp ngã. Em biết anh cũng cảm thấy rất đau khổ khi không còn được gặp em nhưng anh hãy cố gắng nhé không có gì là không thể vượt qua. Thời gian sẽ là phươngthuốc tốt nhất để xoá mờ tất cả.
Em xin lỗi vì đã không thể ở bên anh nhưng trái tim và tình cảm của em sẽ mãi hướng về anh. Hãy quên em như chưa từng gặp và em cũng sẽ làm như vậy. Em chỉ muốn anh biết rằng em thật sự rất nhớ anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã sắp quên được anh rồi Hôm nay đọc câu chuyện của Bằng lăng tím, em lại không thể không nghĩ tới anh, dù chuyện mình đã kết thúc rồi. Mình đã đến với nhau thật nhanh chóng và vội vã, anh nhỉ? Em hiểu, ban đầu, hai chúng ta đến với nhau không phải vì tình yêu, cũng không phải vì tình bạn, có thể gọi là gì...