Valentine muộn…
Với vợ, Valentine là ngày “trọng đại” của những người yêu nhau. 25 Tết chồng đột ngột về quê, vì bố trở bệnh nặng. Mọi năm, Tết đến vợ chồng mình đều bên nhau, dù là ở nhà riêng hay về quê chồng, quê vợ. Năm nay vợ có thêm con nhỏ, đường về quê nội lại xa, nên đây là cái Tết đầu tiên mình cách xa nhau. Valentine lại đúng ngày mùng 5, ngày lễ tình nhân này, mình trở thành “vợ chồng ngâu”.
Với vợ, Valentine là ngày “trọng đại” của những người yêu nhau. Một năm bôn ba làm việc, bon chen, tất bật, vì thế ngày lễ tình nhân như ngọn lửa sưởi ấm ngay cả những trái tim vốn nguội lạnh… như chồng. Chồng không phải mẫu người đàn ông lãng mạn, thậm chí còn khô khan, nhưng chồng không bao giờ “bỏ qua” ngày lễ ý nghĩa này. Những món quà tặng đặc biệt, những buổi picnic chan chứa tình cảm, hay cái cách chồng chật vật chọn quà, đều thể hiện “nghĩa cử” với vợ. Con gái đã lớn, cũng hiểu ý nghĩa của ngày Valentine. Vợ vui vì có con gái phụ bố chọn quà tặng mẹ, con cứ ríu ra ríu rít, vô tư làm “kỳ đà cản mũi”, lại còn đòi ngủ chung với ba mẹ nhân ngày “đặc biệt”.
Dù Valentine này mình trở thành “vợ chồng ngâu”, nhưng điều đó không quan trọng, bởi chồng có lý do chính đáng (Ảnh minh họa)
Dù Valentine này mình trở thành “vợ chồng ngâu”, nhưng điều đó không quan trọng, bởi chồng có lý do chính đáng. “Mình sẽ đón Valentine muộn”, lời nhắn gửi ấy đủ để vợ tin rằng, chồng là người đàn ông tuyệt vời nhất. Và biết đâu Valentine muộn, chồng sẽ mang lại nhiều điều bất ngờ, thú vị.
Cuộc sống vốn lo toan, bộn bề, Valentine đến như một… “sự kiện”, nhắc nhớ rằng mình đã và đang có một tình yêu bền vững, để mình có dịp nhận ra nhau, cùng chắp cánh cho tình yêu vươn xa hay sửa lỗi nếu mắc sai lầm. Valentine này dù không được ở bên nhau nhưng vợ vẫn thấy lòng mình ấm lạ, vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu.
Theo Eva
Tình địch cũ quyết trả chồng cho tôi
Tôi tự mắng mình vì vẫn còn bận lòng về những kẻ không xứng đáng.
Tôi không bao giờ quên cái ngày anh "đi công tác" về và chìa tờ đơn ly dị trước mặt tôi: "Anh đã suy nghĩ kỹ. Nếu cứ kéo dài cuộc sống thế này thì chỉ làm khổ nhau thôi. Em ký đi để chúng ta giải thoát cho nhau".
Giọng anh thật nhẹ nhàng mà tôi nghe như có trăm ngàn mũi kim đâm vào tim mình. "Anh muốn sống với cô ấy thì cứ dọn ra ở riêng, em không muốn các con bị sốc. Bé Thư sắp sửa thi tốt nghiệp mà anh..." - tôi cố kềm nhưng nước mắt cứ tuôn trào. Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Tụi nó lớn hết rồi. Nếu cái gì cũng vịn lý do con cái còn nhỏ dại thì sẽ không bao giờ giải quyết dứt khoát được mớ bùi nhùi này đâu. Anh đã quyết rồi. Em không ký thì anh cũng sẽ đơn phương nộp đơn ly hôn".
Anh nói và làm đúng như vậy. Tòa mời hòa giải, tôi giấu con, lẳng lặng ra tòa một mình. Tôi không chấp nhận ly hôn nhưng lý lẽ không đủ sức thuyết phục quan tòa và cả anh. Sau 2 lần hòa giải không thành, vị thẩm phán nói riêng với tôi: "Anh ấy đã không muốn thì chị cũng đừng cố. Một khi anh ấy muốn sống với người khác thì chị có níu kéo cũng vô ích, lại càng làm cho anh ấy có cớ gây khó dễ cho mấy mẹ con. Thật tình nhìn chị, tôi cũng không đành lòng nhưng đã là luật pháp thì phải chấp hành...".
Khi bé Thư biết chuyện, nó gần như câm nín bởi xưa nay, trong mắt chị em nó, anh là một người cha toàn mỹ. Nó luôn tự hào với bạn bè, thầy cô vì có cha là một cán bộ khoa học giỏi giang, là tác giả của nhiều công trình nổi tiếng. Câu nó hay nói với bạn bè là: "Ba tao đó!" với ánh mắt sáng ngời. Vậy mà giờ đây, mọi thứ đã sụp đổ trước mắt nó. "Tại sao lại như vậy hả mẹ? Tại sao ba mẹ ly dị? Chẳng lẽ từ trước tới nay, hai người đóng kịch trước mặt tụi con?"- nó hỏi tôi mà nước mắt giàn giụa.
Đúng là chúng tôi đã đóng một cách xuất sắc vở kịch hạnh phúc trước mắt các con kể từ khi anh gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm thất lạc. Anh bảo cuộc chia ly trước đây là do hoàn cảnh, Ngọc vẫn chưa yêu ai dù đã nhiều năm sống và làm việc ở nước ngoài. Và điều quan trọng nhất là hai người vẫn còn yêu nhau. Anh muốn bù đắp cho Ngọc những gì mà ngày xưa hai người đã thề nguyền. Ngày trước, cô ấy vẫn đi đi về về thì anh không đòi ly hôn; còn bây giờ, người ta đã về ở hẳn nên anh muốn mọi việc phải dứt khoát, rõ ràng.
Tôi đã rất đau buồn vì li dị (ảnh minh họa).
Vậy là cuộc hôn nhân kéo dài 18 năm của chúng tôi chấm dứt. Tôi không biết mình buồn hay vui vì suốt một tuần lễ, tôi không nghĩ được gì, làm được gì. Cả chuyện ăn uống, tôi cũng không nhớ. Đến nỗi bé Thư trở thành người an ủi, động viên mẹ: "Mẹ còn có con và em Quân mà, mẹ có bề gì, tụi con biết sống với ai?". Nói rồi nó lại ôm mẹ mà khóc.
Cái cảnh con dỗ dành mẹ rồi mẹ lại dỗ dành con kéo dài rất lâu nhưng cuối cùng rồi cũng chấm dứt. Tôi bảo con: "Dù sao thì mình vẫn phải sống con à".
Vậy là mẹ con tôi quyết định đứng dậy để sống cho thật tốt, thật đàng hoàng để không ai có lý do gì bảo rằng, cái nhà ấy không có nóc. Bé Thư vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, vào đại học. Thằng Quân noi gương chị cũng cố gắng học giỏi để mẹ vui lòng.
Tôi không ngờ, cuối cùng mọi thứ bỗng trở nên thoải mái, dễ chịu như vậy. Chỉ 3 năm sau khi ly hôn, vết thương mà anh gây cho tôi đã lên da non. Tôi nói với bé Thư: "Hạnh phúc của mẹ bây giờ là hai chị em con". Con bé dụi đầu vào ngực mẹ: "Con thương mẹ quá!".
Cứ tưởng mọi thứ sẽ êm trôi theo ngày tháng, tôi sẽ không còn phải bận tâm bất cứ điều gì về anh. Vậy mà một ngày kia, Ngọc tìm đến tận nhà, xin phép được "nói chuyện phải trái với tôi". Lần đầu tiên khoảng cách giữa tôi và người phụ nữ ấy gần nhau như vậy.
Câu chuyện của cô ta bắt đầu bằng người đàn ông chung của hai người. "Chúng tôi chỉ hạnh phúc được thời gian đầu. Vỏn vẹn chừng 3 tháng. Sau đó thì anh ấy bắt đầu thay đổi, tính tình cộc cằn, thô lỗ, hay nổi nóng, đòi hỏi vô lý... Tôi làm sao có thể chìu chuộng anh ấy như chị? Làm sao có thể hầu hạ anh ấy ngày ba bữa cơm, giặt giũ quần áo và ủi sẵn cho anh ấy, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng... Tôi cũng phải đi làm, cũng có cuộc sống riêng của mình chứ đâu phải là vật sở hữu của anh ấy? Bây giờ tôi xin trả ảnh về với chị. Tôi đã gởi đơn ly hôn. Mong chị hãy rộng lòng đón nhận anh ấy trở về bởi tôi biết chỉ có chị mới có thể làm một người vợ tốt của anh ấy...".
Tôi ngó người phụ nữ ấy y như thể trước mặt mình là một người ngoài hành tinh. Đây là người phụ nữ mà chồng tôi đã đánh đổi vợ con mình sao? Nếu đúng vậy thì cái sự học, sự nhận thức của anh quá kém cõi. Có lẽ chính vì vậy mà anh im lặng chịu đựng chớ không dám hé môi than phiền dù không ít lần tôi gặp anh đầu bù, tóc rối mỗi khi ghé thăm con.
Bất giác tôi nổi giận. Tôi bảo cô ta: "Tôi có cuộc đời của tôi, không liên quan gì tới mấy người. Làm ơn về đi cho". Nói rồi tôi bảo bé Thư tiễn khách.
Chừng một tuần lễ sau, con bé thỏ thẻ nói với tôi: "Ba và cô Ngọc gọi điện bảo tụi con tới ăn cơm...". Tôi nhìn con, lẩm bẩm: "Đúng là đồ khùng!".
Tôi chẳng biết mình mắng ai khùng nhưng trong lòng thấy tức giận vô cùng. Và tôi cũng không hiểu vì sao, suốt mấy ngày qua, tôi cứ luôn miệng lẩm bẩm một cách vô thức: "Đúng là đồ khùng!".
Không lẽ tôi tự mắng mình vì vẫn còn bận lòng về những kẻ không xứng đáng?
Theo Eva
Mòn mắt ngóng đại gia mua nhà mới Hàng ngày người đàn ông đó lại đến phòng trọ vào khoảng 12 giờ trưa đến 1 giờ chiều. Ông ta đã có con với cô gái ấy và sắp mua nhà để đón đứa con sắp chào đời... Em hiện đang là sinh viên năm thứ nhất. Em chưa lấy chồng nhưng chuyện mà em chứng kiến khiến em cảm thấy rất...