Valentine chờ
Lặng lẽ chờ đợi một ngày Valentine trong sự ngờ vực vào niềm tin và sự chân thành. Đã nói rất nhiều rằng với ta niềm tin là vô hạn, là bản năng, sự chân thành thì vẫn vậy nhưng mà rồi lại nghi ngờ. Nghi ngờ về điều gì? Nghi ngờ rằng niềm tin vào một điều kỳ diệu được tạo ra từ sự chân thành chì là một con số không. Vì là một con số không nên dù cố gắng bao nhiêu lần đi nữa thì phép tính nhân chẳng có một kết quả tuyệt vời. Vẫn là con số không thôi. Tâm trạng thì cứ đảo lộn, không thể tập trung.
Biết nói sao được dù đã rất cố gắng để làm một việc gì đó thế nhưng chẳng được. Trách sao con tim nó quá khó bảo. Tại sao không hóa đá đi để nó khỏi phải rung rinh, khỏi bị bóp nghẹt như lúc này.
Yêu nhiều đó, nhưng không thể nói ra, nó vẫn sợ mất đi thứ chưa bao giờ thuộc về mình. Muốn quay trở lại thời điểm trước đó, lúc mà con tim gần như không còn cảm xúc.
Lúc mà một mình độc bước trên những cung đường xa lạ, cứ đi mãi, đi mãi như chẳng muốn dừng chân. Rồi đêm vàng ngủ trên bãi cỏ ven bờ biển trong xanh nghe sóng hát rì rào, nghe biển kể chuyện và yếu mềm đi sau những tháng ngày mạnh mẽ đối diện với cuộc đời.
Người đến trong đêm đó nhẹ nhàng qua những lời thì thầm như tiếng gió biển vi vu, dần dần người cứ để lại những vết chân như thế trên bờ cát trắng không tên, mờ mờ ảo ảo rồi dần hiện rõ hơn làm con tim rung nhiều hơn.
Giá như lúc đó người không xuất hiện thì có lẽ ngày Valentine năm nay chẳng đáng bận tâm đến thế. Có chăng chỉ như những năm trước, một vài ly rượu hay một thứ gì đó khiến nó không tỉnh táo được thế là chìm vào trong giấc ngủ mộng mị. Đơn giản và dễ dàng thế thôi tựa lưng vào vô thường mà sống có khi lại có duyên đến thế.
Mà cũng chẳng trách được bởi đó là cái duyên rồi. Chữ duyên bao trọn cả cuộc đời mà. Thành- bại, hợp – tan cũng chỉ là duyên số mà thôi.
Nhẹ nhàng hơn không?
Đã quá lâu rồi mới lại có cảm giác ngóng chờ những dòng tin, những tiếng cựa mình của người, ảo thôi nhưng vẫn là cảm xúc. Cũng ngần đó thời gian lại có một chuỗi ngày trăn trở hàng đêm chỉ vì lo sợ người sẽ buồn và khóc. Người khóc vì những gì đã qua, nếu thế cứ khóc nhé, khóc vừa đủ thôi để còn đứng dậy và tiếp tục bước đi.
Video đang HOT
Người biết không để quên thật khó nhưng để nhớ thêm một ai đó sau khi đã xóa một ai đó khác đi cũng khó hơn nhiều. Vậy mà nó đã làm được, rất dễ dàng. Người xuất hiện đầu tiên trong đầu nó khi ngủ dậy và cũng là người cuối cùng mờ đi trong giấc ngủ của nó.
Hàng nghìn cánh hạc chẳng lẽ không thể mang lại một chút nhỏ nhoi hy vọng? (Ảnh minh họa)
Nhưng nó chợt hiểu ra rằng tình yêu phải thử thách nhiều lắm, dữ dội lắm không đơn giản chỉ mình yêu là đủ mà còn phải tạo tình yêu nơi người nữa chứ thế nên những cánh hạc sẽ không cất cánh nhanh hơn nữa đâu. Quên đi trong 8 năm cơ đấy, vậy thì chờ đợi người thêm 8 năm thì có sao đâu. Hàng nghìn cánh hạc chẳng lẽ không thể mang lại một chút nhỏ nhoi hy vọng?
Giờ này chắc người đang như con thuyền trôi trên biển trong một đêm ngơ ngác sóng cào. Nhớ da diết phải không? Đau kinh khủng phải không?
Kỉ niệm thí cứ ùn ùn kéo về, bóng hình tưởng chừng đã lãng quên lâu nắm giờ lại hiển hiện nên trước mắt? Cảm giác chênh vênh và muốn khóc.
Vậy một lần nữa người cứ khóc đi, khóc một chút đi để lòng nhẹ hơn.
Và nó cũng chỉ cho phép nó lần này là lần cuối cùng được động chạm vào vết thương lòng của người. Bởi như thế là đã tự nhắc với bản than rằng quên đi.
Nhưng vì sao? Vì sao lại nhắc lại? Bởi người hãy tin rằng nó đang dõi theo người từng giây từng phút, người cứ vui đi với bất cứ ai, người cứ buồn đi với bất cứ chuyện gì, người cứ nhớ đi vì một ai khác nhưng rồi người hãy an tâm rằng với ta chỉ một lần thôi người đã là tất cả.
Những thứ nó đang viết sẽ quá dài để chẳng thể khiến người bỏ thời gian lướt qua và dù có lướt qua cũng chẳng thể hiểu được. Bởi nó viết rồi có lẽ cũng chẳng hiểu được mớ hỗn đổn cảm xúc này kết tinh thành cái gì nữa.
Ngày Valentine này nó kiên nhẫn gấp những cánh hạc để mang về một hy vọng, lặng thầm chờ đợi một người đang quằn quại nhớ nhung, nhìn sâu vào trong mắt nó, nó bảo hình như nó đang lặng thầm yêu.
Thôi nhé người đã khóc đủ chưa? Người mong chi ai khóc cùng người? Nó tin rằng nó sẽ làm cho người khóc nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cứ thử tin lại một lần người nhé.
Một năm hay nhiều năm hơn nữa cái chữ duyên đã đem người đến bằng sóng biển rì rào yêu thương thì ta cũng sẽ giữ lại người bằng một chữ duyên như thế.
Chúc người Valentine cuối cùng phải buồn và phải khóc. Hãy tin rằng Valentine sau người sẽ khóc vì hạnh phúc và niềm vui.
Theo 24h
Yêu em bằng tất cả
Hạnh phúc tưởng như rất đơn giản đó lại đang trở nên quá xa vời với tôi.
Có lẽ trên đời này ai cũng phải trải qua những giây phút chia ly, và có lẽ nỗi buồn chính là cảm xúc dễ bắt gặp nhất trong những giây phút ấy...
Với tôi phải nói lời tạm biệt với người mà mình yêu chính là giây phút khiến tôi buồn nhất, không buồn sao được khi mà tôi phải rời xa em mà chưa biết ngày gặp lại...
Cái ngày kết thúc đời sinh viên cũng sẽ là cái ngày tôi và em đi trên hai con đường khác nhau...
Bốn năm đi trên cùng một đoạn đường nhưng tiếc rằng phải đến gần cuối đoạn đường đó tôi mới nhận ra em có ý nghĩa với tôi thế nào, mới nhận ra trái tim tôi đã thuộc về em, tôi không biết đó thực sự có phải là tình yêu hay không? Nhưng tôi chắc chắn rằng với tôi em là người quan trọng nhất. Mỗi ánh mắt, nụ cười, lời nói, cử chỉ của em luôn khiến tôi phải nhớ tới. Tôi gặp em ngay cả ở trong giấc ngủ, khi tỉnh dậy hình bóng đầu tiên mà tôi nhớ tới luôn là em, và đã có lúc tôi tin rằng cuộc sống của tôi sẽ thật vô nghĩa nếu như thiếu em bên cạnh.
Nhưng tình cảm đơn phương sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc cả. Sau này tôi mới nhận ra rằng trong trái tim của em đã có hình bóng của một người con trai khác mà không phải là tôi. Tôi không phải là người mà em chọn để đi cùng em trong suốt quãng đường đời còn lại, với em tôi chỉ là một người bạn, một người bạn tri kỉ mà thôi, vì coi tôi là bạn mà em sẵn sàng chia sẻ mọi niêm vui nỗi buồn, nói hết những tâm sự mà em không dám nói với ai cho tôi nghe, với tôi có lẽ như vậy đã là rất hạnh phúc và ý nghĩa rồi... Nhưng cái hạnh phúc tưởng như rất đơn giản đó lại đang trở nên quá xa vời với tôi, những giây phút đó sẽ không còn nữa, giờ đây tôi sẽ không còn được đạp xe chở em đến lớp nữa, không còn được gặp em để chuyện trò được nữa và cũng không biết còn có thể lắng nghetâm sự của em được nữa không?
Tôi không phải là người mà em chọn để đi cùng em trong suốt quãng đường đời còn lại (Ảnh minh họa)
Ngày chia xa, tôi muốn nói với em thật nhiều điều: " Sau này phải sống thật hạnh phúc, thật vui vẻ đừng buồn và nghĩ ngợi nhiều như trước nữa, có chuyện gì buồn thì hãy gọi điện cho mình và kể mình nghe, đừng khóc một mình và giấu trong lòng như vậy sẽ khó chịu lắm. Tuy mình không phải là một bờ vai vững chắc để N có thể dựa vào mỗi lúc buồn nhưng mình có thể lắng nghe và san sẻ nỗi buồn đó cùng N, khi cần mình cũng có thể khóc cùng N, giúp N vơi đi phần nào nỗi buồn... Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sức khỏe của N không được tốt, cứ mỗi lần đau yếu hay suy nghĩ nhiều là lại gầy hẳn đi nên phải biết tự chăm sóc cho bản thân đó, cố gắng ăn nhiều một chút nha, nhớ không được bỏ bữa đâu, ghét ăn rau đến mấy thì sau này cũng phải cố ăn nhiều một chút vì nó rất tốt cho sức khỏe đó, mỗi khi đau chân hay đau bụng thì cũng đừng cắn răng chịu đựng như khi còn ở đây mà phải đi khám ngay đấy... N nhớ cười nhiều nhé, N không biết chứ những lúc N cười chính là lúc nhì N hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, xinh nhất đó..."
Tôi muốn nói hết những lời đó ra với N nhưng chẳng hiểu sao vào đúng giây phút ấy tôi chỉ kịp nói với N: "Sau này N phải sống thật hạnh phúc nhé"
Phải rồi, sau này chỉ cần N sống thật hạnh phúc là tôi vui rồi, có lẽ với tôi không gì quan trọng hơn điều đó cả, không biết sau này tôi có còn cơ hội gặp lại N không? Nhưng tôi tin tôi sẽ không bao giờ quên được N và hy vọng N biết được rằng sau này dù có ra sao, có chuyện gì xảy ra đi nữa thì vẫn luôn có một người nhớ đến N và mong N sống hạnh phúc...
Tạm biệt người con gái tôi yêu!
Theo 24h
Yêu thầm Anh không trách em điều gì, cả việc em không cho anh một cơ hội để chứng minh tình cảm của mình. Em à! Thời gian anh không gặp em đã bao lâu rồi nhỉ? Anh không nhớ nữa, những tưởng đã quên em nhưng điều đó vẫn là không thể với anh lúc này em ạ, và cũng chẳng biết đến bao...