Vài ngày nữa tôi sẽ rời nhà chồng đi lấy chồng lần 2!
Vài ngày nữa tôi sẽ rời nhà chồng đi lấy chồng. Lần kết hôn này lạ lắm, trong đầu không có hình ảnh chồng mà chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi. Mà cứ nghĩ đến là lại chảy nước mắt.
Sống ở đời mà được gặp những con người nhân đức là một phúc phận mà tôi biết không phải ai cũng có được. Những ngày cuối ở bên bố mẹ chồng, tôi có rất nhiều tâm trạng. Với họ, lòng biết ơn này vẫn là chưa đủ.
Tôi không may mắn, kết hôn chưa được bao lâu thì chồng mất. Lúc đó tôi nghĩ lúc nào sinh con xong sẽ tự tử theo chồng vì không chịu được nỗi đau mất mát. Nhưng rồi con ra đời, bản năng của người mẹ lớn quá, tôi lại cố sống, nghiến răng nuốt đau đớn vào lòng.
Cách đây mấy năm, tôi vẫn là còn là một phụ nữ trẻ 26 tuổi. Ở tuổi đó, nhiều người vẫn rong chơi chưa lấy chồng, vậy mà tôi đã trải qua nhiều bất hạnh không đáng có.
Bố mẹ, chị em giục tôi mau ôm con về nhà, nói là bỏ trốn cũng được, mà ra đi chính đáng cũng được, vì chồng mất thì mối quan hệ con dâu cũng không còn. Ai cũng nói nhanh về mà lấy chồng kẻo để lâu mất giá. Nhưng tôi vẫn ở lại để tang. Bố mẹ chồng tôi vì thế mà chịu nhiều điều tiếng.
Hàng xóm đi ngang qua đều nhìn vào chửi đổng họ ăn ở thất đức, con trai chết rồi thì buông tha con gái người ta đi. Họ hàng nhà tôi ban đầu cũng hiểu lầm, tưởng nhà chồng ích kỷ giữ tôi lại để nuôi cháu và chăm sóc thờ phụng họ sau này. Nhưng thật sự chúng tôi gắn bó với nhau bằng tình thương. Họ thương tôi như bố mẹ ruột thương con gái, còn tôi thương họ luôn cho cả phần chồng.
Bố mẹ chồng tôi là những con người hiện đại, bao dung và đạo đức nhất mà tôi từng gặp (Ảnh minh họa)
Sau ba năm để tang chồng, bố mẹ chồng luôn giục tôi tìm người thích hợp mà đi bước nữa. Ông bà bảo tôi hãy cứ lo phần đời của mình, ai chết cũng chết rồi, đừng để đau thương và định kiến làm chết thêm những người đang sống. Nếu tìm được người, nếu muốn thì hãy cứ mang con theo, với điều kiện người đó yêu thương nó. Nhưng phải dạy cho nó nhớ về người bố đã mất và ông bà. Năm nó đủ 18 tuổi sẽ cho nó tự quyết định tiếp tục sống với mẹ hay về ở với ông bà.
Bố mẹ chồng tôi là những con người hiện đại, bao dung và đạo đức nhất mà tôi từng gặp. Thời gian đầu, mỗi lần bị giục như thế, tôi chỉ ôm con khóc, thương cho họ và xót cho mình. Có lẽ nhiều người sẽ không tin, chính bố mẹ chồng là người mai mối cho tôi với chồng sắp cưới. Vì mãi không thấy tôi hẹn hò, bố mẹ chủ động liên hệ bạn bè tìm chồng cho tôi.
Video đang HOT
Tôi nhớ lần đầu gặp mặt người ấy, mẹ chồng cứ ép tôi mặc váy và trang điểm cho tươi tắn, còn bố chồng đèo tôi đi. Lúc đến nơi, ông còn cầm tay tôi vỗ vỗ dặn dò: “Con không thích thì lịch sự rút lui, có bố chờ ở đây rồi, không sao đâu”. Tôi khóc, đó là lời dặn của một ông bố dành tình thương tuyệt đối cho con gái. Ông làm tôi quên mất đó chỉ là bố chồng.
Một lần tôi tình cờ nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện. Bố dặn mẹ “ở nhà đừng ủ rũ hay đem ảnh con trai ra mà khóc, cứ vui vẻ để con nó còn đi lấy chồng”. Tôi yêu và sống với chồng không quá lâu còn đau tới mức chết, huống hồ là bố mẹ sinh thành nuôi dưỡng anh. Vậy mà họ phải luôn động viên tôi vượt qua nỗi đau này. Ngay cả các anh chị chồng cũng bị bố mẹ làm tư tưởng không được nói ra nói vào làm tổn thương tôi.
Mặc dù là người do bố mẹ giới thiệu, vậy mà ông bà vẫn không yên tâm về “nhân cách” của người đó. Hôm nào đi gặp về cũng bị bố mẹ lôi vào phòng bắt kể rồi bình luận, khuyên nhủ. Thời gian đầu, bố chồng còn bí mật đi theo vì “sợ nó không đứng đắn, đừng tưởng gái một đời chồng là làm gì cũng được”. Cứ nhìn thấy bóng ông nhỏ bé ngồi trên chiếc xe 86 xanh cũ kỹ là tôi lại muốn khóc. Ơn nghĩa này làm sao tôi trả hết.
Khi biết tôi cuối cùng cũng ưng thuận người đó, bố mẹ vui lắm, ông bà đèo nhau về nhà người đó ở ngoại ô để trực tiếp nói chuyện. Sợ thất lễ với nhà tôi, sau này mọi việc dạm ngõ, chủ hôn mới nhường sang cho bố mẹ ruột tôi. Mẹ chồng bảo “Gả con gái vui cũng nhiều mà buồn cũng lắm”.
Từ ngày tôi về làm dâu đến nay, lúc có chồng cũng như khi đã mất chồng, bố mẹ luôn gọi tôi là con gái vì con dâu nghe phân biệt lắm. Ở đời, mấy người nghĩ được như ông bà.
Thương yêu tôi, chồng cho tôi, lại còn để dành cả của hồi môn cho tôi. Họ gọi tôi là “đứa con gái chịu nhiều thiệt thòi”. Đúng là tôi thiệt thòi, nhưng tôi còn có họ, họ cũng yêu tôi vô điều kiện như chồng tôi đã từng.
Những ngày này với tôi buồn thật đấy. Lấy chồng rồi liệu có còn được làm con của bố mẹ, có còn được trả hiếu cho bố mẹ? Có lẽ tôi sống và cố gắng cả đời cũng không trả được ân nghĩa này. Vài ngày nữa tôi sẽ rời nhà chồng đi lấy chồng. Lần kết hôn này lạ lắm, trong đầu không có hình ảnh chồng mà chỉ nghĩ đến bố mẹ thôi. Mà cứ nghĩ đến là lại chảy nước mắt. Tôi là người hạnh phúc và may mắn nhất thế gian phải không?
Theo Afamily
Hải hùng đêm động phòng và chuyện chăn gối kinh hoàng
Sau khi khóc một trận, mình mới bĩnh tĩnh lại để viết tâm sự gửi cho chuyên mục. Hải hùng đêm động phòng và chuyện chăn gối kinh hoàng, hình biết chuyện vợ chồng rất tế nhị không nên nói ở đây.
Nhưng thật sự ngay lúc này, đây là cứu cánh duy nhất của mình bởi mình không thể kể với bạn bè hay người thân của mình được khi vừa mới cưới đã xảy ra cơ sự như thế.
Trước đây, mình từng nghĩ việc quan hệ vợ chồng khi có gia đình là vấn đề cần quan tâm. Bởi mình thấy người thân, bạn bè của mình lấy chồng có ai kêu ca về chuyện "yêu" này dâu. Do đó, mình đọc những mẩu chuyện lệch pha trong đời sống chăn gối, hay chồng/vợ cuồng dâm, bạo dâm, mình còn cứ nghĩ báo chí nói quá hoặc đó là vấn đề to tát xa xôi của một ai đó chứ không liên quan đến mình. Nhưng sau chuyện đêm tân hôn và những đêm sau, mình biết chắc cuộc sống vợ chồng có quá nhiều vấn đề xảy ra và chồng mình có vấn đề rồi.
Chồng mình đẹp trai và hiền lắm. Ngày trước yêu nhau cũng là mình chủ động tán tỉnh anh ấy trước. Khi bắt buộc phải nói những lời có cánh là anh ấy đã xấu hổ mặt đỏ rần rần rồi.
Anh cũng hưa bao giờ đòi hỏi hay vồ vập chuyện ấy khi hai đứa yêu nhau. Những lúc gần gũi thân mật, mình cho phép đến đâu thì anh ấy mới làm đến đấy. Chính anh là người luôn có suy nghĩ "gìn giữ cho đêm tân hôn". Vì đức tính hiền lành đó mà tuy còn nhiều khuyết điểm mình vẫn lấy anh làm chồng.
Không cần đợi đến đêm khuya, không cho mình thời gian tắm rửa hay kịp rót ly vang để vợ chồng cùng nhâm nhi thưởng thức, anh bế xốc mình lên giường và xé váy. Anh xé chứ không phải cởi váy mọi người ạ (Ảnh minh họa)
Mình có hỏi: "Anh không có nhu cầu à?" nhưng anh nói trinh tiết của mình trước sau gì cũng thuộc về anh nên đợi đúng thời điểm sẽ giá trị hơn. Chính những lời nói đó mà mình đã mơ tưởng, vạch ra đủ điều lãng mạn cho đêm tân hôn sau 2 năm yêu nhau.
Nhưng đêm động phòng của mình thực tế đã không diễn ra như thế. Những điều anh làm vượt xa tưởng tượng và những gì mình biết về tình dục. Không cần đợi đến đêm khuya, không cho mình thời gian tắm rửa hay kịp rót ly vang để vợ chồng cùng nhâm nhi thưởng thức, anh bế xốc mình lên giường và xé váy. Anh xé chứ không phải nhẹ nhàng kéo khóa, cởi váy như bình thường mọi người ạ. Nhìn vào ánh mắt của anh lúc đó, mình thấy hoảng loạn và sợ hãi. Dường như anh không còn là chàng trai hiền lành - là người mà mình từng biết.
Ban đầu mình cứ nghĩ đang anh đùa. Nhưng nghe tiếng vải xé xạt xạt bên tai mình mới biết anh làm thật. Đến đồ lót anh cũng không thèm cởi. Giằng giật để xé không được là anh thô bạo kéo phăng và vứt ra ngoài. Anh lao vào như một con thú vồ mồi, ánh mắt đầy dục vọng, anh cuồng điên đến mức bẻ quặt tay mình ra đằng sau. Nước mắt mình đầm đìa trên gương mặt đang nhăn nhó vì đau đớn. Anh thô bỉ và đáng sợ khiến mình mất đi cảm giác ngất ngây của một người vợ đêm tân hồn. Hoàn cảnh của mình lúc đó chẳng khác cảnh bị một gã đàn ông bệnh hoạn cưỡng bức.
Anh cũng không cho mình biết khúc dạo đầu là gì. Một cái hôn môi anh cũng bỏ qua. Tất cả những gì anh làm là lật mình bên này bên kia, thỏa mãn được bản thân anh ấy là đủ.
Lúc đầu mình còn nửa đùa nửa thật bảo anh nhẹ nhàng. Nhưng anh quan hệ dồn dập khiến mình đau đớn và kiệt sức. Muốn gượng cười cũng không thể được. Mình bật khóc vì đau và sợ.
Xong cuộc, anh nằm vật ra ngủ. Mình rã rời ê ẩm vì đau và tủi thân, sợ hãi vô cùng. Nhìn xuống chiếc váy đẹp mình mới đặt may bị rách tả tơi, mình chỉ biết khóc nức nở.
Ngủ dậy sau đêm động phòng bàng hoàng đó chồng mình trở lại bình thường. Mình định chất vấn anh mấy lần nhưng vẻ mặt anh vô cùng bình thản và tràn trề hạnh phúc nên mình cũng ngại và không nỡ. Lúc đó mình nghĩ chắc là anh quá háo hức và do nhịn đói đã lâu nên giờ mới hùng hục thế. Suy nghĩ đó khiến mình bớt bị ám ảnh.
Rồi những lần quan hệ sau đó, anh vẫn tỏ ra sung sức và thô lỗ. Mình thực sự chưa "quan hệ" trước đó nên cũng không biết chuyện sinh lý của đàn ông thế nào mà so sánh. Mình nghĩ đơn giản là có lẽ ông chồng nào cũng khát khao sung mãn vợ mới cưới như thế.
Nhưng chưa kịp nguôi ngoai thì chồng lại có hành động điên cuồng, xé váy của mình lần thứ hai. Và mình can ngăn kiểu gì anh vẫn giữ nguyên thái độ và hành vi của kẻ cuồng bạo khi gần vợ. Đấy là lần thứ 2 mình có cảm giác bị cưỡng bức từ sau khi kết hôn. Đến khi mình gào khóc thì anh mới dừng lại phân trần "làm thế anh thấy hưng phấn hơn".
Mình thì thật sự không hiểu tại sao anh lại có kiểu sở thích quái gở như vậy?
Mình đang có cảm giác như bị chồng cưỡng bức. Mình chịu hết nổi rồi. (Ảnh minh họa)
Trước những biểu hiện của chồng, mình lần mò lên mạng và 2 chữ "cuồng dâm" để tra cứu. Càng đọc mình càng choáng váng và đau khổ vì chồng mình có những biểu hiện giống thế. Tuy không đến nỗi sex vài lần một ngày hay cột tay trói chân vợ để quan hệ nhưng xé áo quần cũng là một trong những dấu hiệu tâm thần rồi.
Những kẻ vạm vỡ đầu gấu làm thế còn dễ hiểu, chồng tôi hiền lành thư sinh mà cũng mắc bệnh thì sao chấp nhận được. Chúng mình chỉ mới cưới nhau, kinh nghiệm quan hệ vợ chồng chưa nhiều, mọi thứ lại xảy đến quá nhanh nên mình không biết phải xử trí sao cả.
Có chồng chị nào như mình không? Mình sợ và khổ tâm quá. Chị nào cho mình lời khuyên với.
Theo VNE
Chia tay, quên chuyện làm bạn đi nhé Chia tay thì cuộc đời của ai người ấy sống, đừng cố khoác lên quá khứ bằng một chiếc áo Tình bạn quá rộng không vừa với nó. Nếu một mai chia tay nhau, xin anh đừng nói những lời: "Mình có thể làm bạn", với em, điều đó chẳng khác nào đang rước thêm những chuyện không đâu vào hiện tại và...