Và như thế em yêu anh
Em thầm cảm ơn vì anh đã luôn bên cạnh em, vì anh luôn tin em, hiểu em. Trời chuyển mùa, những cơn mưa đầu hè bắt đầu rải rác xuống miền đất đỏ, nơi chúng mình sinh sống và cùng lớn lên.
Phải nói thế nào nhỉ? Kể ra anh và em không xa lạ gì, chắc rằng biết nhau từ thuở bé nhưng do tuổi trẻ vô tư nên chẳng để ý, bởi quan hệ của mình vốn dĩ rất gần, gần theo hai chữ “cọc chèo” mà dân gian vẫn thường gọi.
Chẳng có chút kí ức nào về tuổi thơ giữa anh và em. Rồi anh ra trường lên thành phố học, em vẫn còn là một cô bé nữ sinh cấp 3 hồn nhiên trong chiếc áo dài thướt tha.
Thời gian trôi đi em cũng lên thành phố học, nhưng học xong ra trường anh ở lại thành phố, em về quê làm bởi em không như anh. Em sinh ra được ba mẹ chiều chuộng tuy nhà không giàu và em thích lắm cái cảm giác được gần gia đình, em thích ngày nào cũng được tỉ tê tâm sự cùng mẹ. Rồi em tìm được cho mình công việc phù hợp với ngành học và anh cũng vậy. Thật tình cờ khi anh và em cùng tham gia diễn đàn trường cấp 3. Anh nhắn tin chọc em vì anh biết em mà! Còn em như mò kim đáy bể, em nào có biết chút gì về anh ngoài cái nickname trên diễn đàn, cứ thế anh làm em tức điên hết lần này tới lần khác. Anh xuất hiện trên diễn đàn ấy với tư cách một cậu nhóc học sinh lớp 10. Anh sốc vì bị mọi người trên đó ném gạch, em không nói gì, không hề lên tiếng chỉ ngồi xem anh và mọi người cãi nhau.
Trong một dịp về thăm nhà, anh đã nhắn tin thông báo với em rằng anh đã về nhà. Anh, em và những người bạn trên diễn đàn quyết định gặp mặt. Hôm anh chuẩn bị quay lại thành phố tiếp tục công việc của mình, anh rủ em uống cà phê nhưng em bận làm nên không thể đi được. Thế rồi anh đi và ngủ yên trong tiềm thức của em. Em bận bịu với công việc quên đi chuyện từng gặp anh, từng uống cà phê với anh. Nhưng số phận như đưa đẩy, lên thành phố anh lại nhắn tin chọc em và nói nhớ em.
Từ bao giờ, em cũng không biết nữa, chiếc điện thoại trở thành người bạn kề cận bên em. Dù ở công ty hay đi chơi, em và anh nhắn tin suốt ngày. Tối về, trời rả rích mưa, mang theo không khí lạnh, em lười bước ra khỏi nhà để đi cùng tụi bạn, mặc tụi bạn trách, em đắp mền và cầm điện thoại nhắn tin, em lại thủ thỉ cười một mình. Mẹ nó thấy con gái là lạ, thắc mắc, nhưng em chỉ cười trừ, bởi trước giờ em có bao giờ như thế đâu.
Một buổi sáng, nhận được tin nhắn của anh, em cười phá lên, bởi nội dung tin nhắn ấy vẻn vẹn “ Quyết định thế nhá! Tụi mình quen nhau nhá“, em thầm nghĩ anh muốn chơi trò chơi với em đây mà! Rồi em reply lại “okie”. Trò chơi bắt đầu, anh dặn em có người yêu là anh rồi thì không được quen ai nữa đâu đó. Em cười và thấy thích thú với trò chơi này. Em cũng tập làm một-người-yêu-của-anh bằng việc sáng sáng nhắn tin chúc anh ngày mới, trưa chúc anh ngon miệng và tối lại chúc anh ngủ ngon. (Mà thật ra thì anh và em tám chuyện cả ngày). Em và anh chia sẻ nhiều hơn những chuyện hằng ngày, chuyện bạn bè, công việc…
Một hôm anh nhắn tin cho em và bảo anh say, em lo, nhưng tại sao phải lo chứ? Chỉ là trò chơi thôi mà! Em nhắn tin, gọi điện suốt đêm hôm đó nhưng không thấy anh trả lời- em đứng ngồi không yên, em giận anh… Sáng hôm sau em không chúc anh như thường ngày nữa, anh thắc mắc, em hờn trách, anh lại chọc đùa cho em hết giận, dường như anh biết điểm yếu của em vậy, em không giận anh được lâu. Sau này em mới biết anh có cảm tình với em từ lúc đó.
Video đang HOT
Đối với em, niềm tin vào anh rất lớn, dường như đó là điều tuyệt đối (Ảnh minh họa)
Từ đó, em và anh không còn dừng lại ở việc nhắn tin, chat yahoo nữa mà những cuộc điện thoại kéo dài khi chiều tối, từ cây cà sang cây kê, hết chuyện này tới chuyện khác mà chẳng bao giờ hết chuyện.
Một hôm em gặp khó khăn trong công việc, anh nhắn tin nhưng em chỉ xin anh để em một mình, em không muốn nói chuyện với ai lúc đó. Anh bảo em hãy nghe anh nói, nghe điện thoại của anh mà em khóc tức tưởi, anh chỉ biết an ủi, dỗ dành em, em nhẹ lòng và thấy thương anh hơn.
Em thầm nghĩ anh là gì trong cuộc đời em? Em đâu dễ chia sẻ tâm sự và khóc trước mặt người khác như vậy ngoài nhỏ bạn thân của em chứ? Em và anh không còn xa lạ nữa. Những cuộc điện thoại, những lần nói chuyện kéo dài tới nửa đêm. Những lần nói chuyện mạnh dạn hơn, đi sâu vào chuyện tình cảm hơn.
Anh chọc em “ nhanh nhanh lên Sài Gòn với anh, chứ anh nhớ quá rồi nè!”, bởi hồi mới quen trên diễn đàn, anh đã biết em đang có ý định quay lại Sài Gòn.
Thời gian trôi, em đột xuất quyết định lên Sài Gòn, và chỉ báo trước cho anh mấy ngày. Đến ba mẹ em cũng chóng mặt.
Gần 1 năm rồi em mới quay lại chốn thành phố náo nhiệt này, nhìn cảnh anh dậy sớm chạy ra bến xe đón em, dẫn em đi ăn sáng rồi chạy về đi làm, trong khi Sài Gòn đổ mưa em thương lắm. Dường như những kỉ niệm của anh và nó gắn liền với những cơn mưa hay sao ấy.
Những ngày mới lên, tối tối anh lại chở em đi dạo, uống nước mía, và trời cũng mưa, ngày nào cũng mưa. Ngày ấy, cứ thứ 7, chủ nhật anh và em lại xuống Vũng Tàu chơi, đi chùa. Em ham hố chụp hình… và chiều chủ nhật quay lại thành phố, trên đường về trời cũng mưa chính vì vậy mà giờ những lúc trời mưa, anh và em có chung cảm giác bồi hồi, nhớ lại những ngày đầu mới quen. Anh bảo anh thích mưa, chính mưa là kỉ niệm đáng nhớ của anh và em mà! Anh và em chính thức bước vào cuộc đời của nhau.
Em ở trọ phòng trọ không cho người ngoài vào, anh muốn em chuyển trọ chỉ để anh có thể bên em lúc ốm đau, lúc em gặp chuyện hay những ngày nghỉ… Và rồi em ở gần anh, chỉ cách nhau chừng 100m. Những bữa ăn tối cùng nhau tại phòng em sau khi cả hai đi làm về, những lần đánh bài, đùa giỡn làm em và anh càng yêu nhau hơn. Anh quan tâm, yêu thương, chăm sóc em nhiều hơn. Những hôm em bị đau là y như rằng những ngày đó anh mất ngủ.
Lần đầu anh vào bếp, lau nhà, rửa chén vì một người con gái. Nhìn những lúc ấy, nhìn cảnh sáng sáng anh dậy sớm qua phòng dắt xe cho em đi làm mà em thầm cảm ơn anh nhiều lắm. Nhưng với anh, chỉ cần em nói lời cảm ơn là sẽ bị anh la liền. Nhìn anh lau nhà, rửa chén mà mấy anh chị trong dãy trọ chọc em, em vui vì điều ấy.
Mới đây thôi, em nói với anh em sẽ đi học xa 45 ngày, anh buồn và không cho em đi, anh nói xa em lâu vậy sao anh chịu nổi. Em được quyền lựa chọn, em ở nhà vì không muốn anh buồn, không muốn xa anh…
Em và anh đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách, và em biết anh là một người có lập trường, yêu em nhiều hơn ai hết… em biết và trân trọng điều ấy. Em thầm cảm ơn vì anh đã luôn bên cạnh em, vì anh luôn tin em, hiểu em.
Đối với em, niềm tin vào anh rất lớn, dường như đó là điều tuyệt đối. Em tin anh không như những người con trai khác, dù cho bên cạnh anh có rất nhiều người để ý, có những mối tình đơn phương kéo dài mấy năm… anh không ngần ngại chia sẻ, tâm sự với em những điều ấy. Giờ đây, khi em và anh đã thực sự là một nửa của nhau, khi cả hai cùng chung một mục tiêu đó là một mái ấm gia đình thật sự. Chắc chắn em sẽ yêu anh, bên cạnh anh suốt chặng đường còn lại bởi em hiểu anh quan trọng với em đến nhường nào!
Em yêu anh nhiều, nhiều lắm!
Theo VNE
Hãy mãi hạnh phúc nghe em!
Anh muốn nói với em rằng, dù thế nào thì anh vẫn yêu em, một tình yêu chân thành, không giả dối và anh luôn mong em hạnh phúc.
Em à, mình quen nhau cũng đã 8 tháng và yêu nhau tính đến nay cũng đã được 6 tháng rồi đấy em nhỉ? Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng mấy chốc mà qua tháng 11, tháng 12 rồi đến Tết. Tết là khoảng thời gian anh và em chẳng mong mỏi đến vì anh ở Sơn Tây xuống Hà Nội công tác, còn em thì lại ở đây, Tết là khoảng thời gian mình phải xa nhau dài nhất trong năm em nhỉ?
Anh luôn nói vì tình yêu mình đậm sâu, chúng mình có thể vượt qua mọi khó khăn, mọi thử thách, xa nhau làm tình cảm càng lớn dần lên. Nghe anh an ủi, dỗ dành em cũng thấy nguôi ngoai nỗi sợ hãi khi mình xa nhau phải không em? Rồi lúc trước khi anh về quê, em nói với anh rằng: "Anh cứ về đi, về thăm nhà và ăn Tết vui vẻ, 9 ngày tới em ở đây em sẽ đi chơi với bạn. Không có anh, em sẽ tự tạo ra các phương án 2, phương án 3 cho riêng mình. Em sẽ phải thật xinh để đi với bạn bè khi không có anh". Lúc đấy anh chợt nghĩ tới một tin nhắn của em . "Mọi người bảo trông em mệt mỏi quá! Anh chăm sóc em thế nào đấy?". Nhận được tin nhắn của em xong,tuy anh không nói ra nhưng trong lòng anh buồn lắm anh lúc nào cũng chỉ muốn em luôn vui vẻ hạnh phúc thôi.
Anh sẽ mãi nhớ cái ngày cuối cùng của buổi đi làm nữa, anh và em cùng nhau đi sắm Tết. Anh thấy hạnh phúc vô cùng, những món quà tuy không giá trị mà em mua gửi về cho mẹ, anh thấy ý nghĩa và chan chứa tình cảm biết bao! Lúc đấy anh đang mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ... và Tết năm sau chúng mình sẽ ở bên nhau, bên nhau mãi mãi em nhé!
Hai ngày đầu mới về quê, ngày nào điện thoại anh cũng réo liên tục bởi những tin nhắn, những cuộc điện thoại của em, anh hạnh phúc lắm lắm em biết không? Nhận được tin nhắn của người yêu mình thì còn gì vui bằng nữa...
Cuối năm, gia đình nào cũng rất bận và đặc biệt với gia đình anh và em thì công việc lại càng bận rộn, vất vả hơn. Hoàn cảnh gia đình chỉ với hai mẹ con, bản thân anh lại là người sống tình cảm nên những ngày này, anh thường ở nhà và dọn dẹp. Còn em, tuy là con út trong gia đình nhưng anh cũng biết những ngày Tết là ngày em vất vả nhất trong năm, em vẫn nói với anh rằng, "Em không thích Tết vì buồn và phải ở nhà suốt". Có phải vì vậy mà mình đến với nhau, chia sẻ cùng nhau cảm thông và cùng động viên nhau trên con đường phía trước không em?
Anh vẫn nhớ những tin nhắn của em lúc vừa dọn nhà, vừa nhắn cho anh, hay những cuộc điện thoại nhanh nhanh vội vội để rồi còn đi làm tiếp kẻo bị mẹ la mắng, bận thì em cũng cố nhắn, cố gọi cho anh để được nghe giọng anh "Em vừa lau xong bàn thờ, bày xong mâm ngũ quả, giờ chuẩn bị đi rửa bát" , nghe xong anh thấy rất vui vì người anh yêu lại đảm đang đến thế!
Em biết không, một người có hoàn cảnh như anh ngày hôm nay gặp em ở đây và làm bạn được với em là cả sự yêu thương và cố gắng từ mẹ anh. Nếu so với các bạn bè của em hay là nhà em thì anh biết rằng, kinh tế nhà anh còn thua xa nhưng anh không ngại về điều đó. Anh chỉ băn khoăn là không biết nên mua biếu gia đình em ngày Tết cái gì thôi, cái gì cho hợp lý mà chứa chan tình cảm để đáp lại những gì mà em đã làm cho gia đình anh?
Rồi những chiếc bánh chưng, con cá từ quê đưa lên nó thể hiện được tình cảm như chính cái sự bộc trực trong con người anh em ạ. Em bảo anh lên gặp mẹ để mẹ cảm ơn và lại quà nhưng anh từ chối không phải là anh ngại hay anh sợ gì đâu mà anh biết em cũng chưa thật sự yêu anh phải không?
Mấy ngày Tết, em nhắn tin với anh ít dần làm anh cảm thấy hụt hẫng. Nhưng mẹ ốm nên chắc em cũng bận hơn, anh cũng thông cảm với em điều đó. Em đi làm suốt ngày, tối nào cũng đi chơi cùng anh nên những ngày này, cũng là lúc em tranh thủ giúp đỡ mẹ, anh vẫn luôn tự hào về người yêu mình ngoan ngoãn và chu đáo với gia đình.
Anh không dám chắc em sẽ quay trở về bên anh! (Ảnh minh họa)
"Cảm ơn anh nhiều nhé, mẹ vui vì có người quan tâm đến con gái mẹ rồi" những tin nhắn như vừa rồi của em là nguồn động viên cho anh cố gắng, anh cũng vẫn luôn như thế! Nhưng càng ngày em càng nhắn tin với anh ít hơn, cuộc gọi lại càng ít nữa, em càng ngày càng có vẻ xa xa anh hơn...
Anh lại tự nhủ, " tại em bận ấy mà". Rồi mấy ngày trong Tết, tưởng mọi việc sẽ khác nhưng chẳng thấy có gì thay đổi. Em ít hỏi han tới anh, anh nhắn tin hay gọi điện, em cũng cho anh leo cây nhiều hơn trong khi anh biết em không bao giờ là người như thế cả. Tết đến, lúc nào anh cũng ôm cái điện thoại những chẳng thấy nó báo hiệu tin nhắn cho anh như trước nữa. Xung quanh anh là nỗi buồn và sự chờ đợi...
Một hôm anh hỏi em rằng, " Em có thấy anh đang khác không? Em không còn cảm giác chờ mong tin nhắn hay chờ mong lúc rảnh rỗi để nhắn tin, gọi điện cho anh đúng không?". Em cũng công nhận đúng là như vậy, em cũng bảo em thấy mình đang ở trạng thái chênh vênh, đang mải miết với một cái gì đó mà em cũng không biết được.
Yêu không phải chỉ là nói câu "anh yêu em", yêu không phải là yêu qua tin nhắn, mà là cách thể hiện tình cảm với nhau. Tình yêu của em với anh có vẻ đã nhạt và với một người nhạy cảm như anh thì anh thấy rõ hơn hết sự nhạt nhòa trong tình yêu của em dành cho anh. Anh buồn lắm em ạ!
Hôm mùng 4 Tết là ngày sinh nhật anh cũng là ngày chúng mình xa nhau được 5 hôm em nhỉ? Buổi sáng trời lạnh, nhà cả 2 đứa đều hóa vàng nên rất bận nhưng rồi anh vẫn bắt chuyến xe khách xuống đây gặp em và được tận hưởng cái mà anh gọi là hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Vẫn là em đón anh như mọi ngày, vẫn là con người ấy nhưng mà sao anh thấy xa lạ vô cùng... Anh không nói ra vì nó là ngày đầu năm mới lại là ngày sinh nhật anh, em bảo " Em nợ quà anh nhé" nhưng em đâu biết rằng, câu nói đấy của em làm anh buồn thực sự, buồn vì không phải là giá trị của nó mà là ở tình cảm, là ở sự chân thành em dành cho anh gần như là không còn nữa...
Cả quãng đường 50km trên xe khách về quê hôm đó, trời mưa và lạnh làm anh thấy trống vắng vô cùng... Dù nỗi lòng anh buồn man mác nhưng anh có linh cảm ngày mai, khi những cơn mưa này qua đi, sẽ có người rời xa anh mãi mãi....
Em ạ! Điều mà anh muốn nghe là lời giải thích từ em, chứ không phải câu trả lời cụt ngủn rằng, "Em cũng không giải thích được hay tùy anh nghĩ, tùy anh quyết định yêu hay dừng lại". Anh muốn nói với em rằng, dù thế nào thì anh vẫn yêu em, một tình yêu chân thành, không giả dối và anh luôn mong em hạnh phúc.
Em bên ai tốt hơn anh, vui vẻ, hạnh phúc hơn khi bên anh thì hãy tới với người đó em nhé! Anh không phải là người đàn ông cao thượng đâu, anh cũng nhỏ nhen và ích kỉ lắm nhưng có một điều, dù cho em có ở bên cạnh anh hay mãi mãi rời xa anh đi nữa, dù cho ngày mai trên đường đời bất chợt gặp em tay trong tay với ai đi nữa... đối với anh, điều đó không quan trọng. Anh chỉ mong muốn cho em, người mà anh đã từng yêu thương sẽ mãi hạnh phúc và vui vẻ!
"Anh vẫn yêu em và chờ em" đây là những ca từ trong một bài hát nhưng với anh lúc này thì anh vẫn yêu em. Có thể tình yêu đó còn nguyên vẹn trong anh những còn sự chờ đợi em thì anh nghĩ rằng, chỉ có giấc mơ thì em mới quay trở về mà thôi!
Cảm ơn quãng thời gian hạnh phúc khi anh được ở bên em. Mong em luôn luôn hạnh phúc!
P/S: " Đọc tin nhắn của anh một lần thôi là đủ rồi nhỉ? Chúc anh của em luôn gặp may mắn, thành công, bình an và hạnh phúc. Chúc anh có đủ sức khỏe, bản lĩnh và tự tin để cùng em phấn đấu nhé.!"- tin nhắn cuối cùng của năm cũ mà anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có phải là kẻ thứ 3? Tôi không có lỗi, cái lỗi là tại hai chữ tình yêu, tại anh giấu tôi chuyện anh có vợ và tại anh không còn yêu vợ như xưa. Nếu nói là có vợ thì cũng không đúng vì anh và chị ấy chưa hề cưới nhau. Nhưng người ta quen gọi anh với cái tên "chồng Vân". Có thể với chị đó...