Ước nguyện của nữ tử tù trong phòng biệt giam
Những ngày cuối cuộc đời trong buồng biệt giam, nữ tử tù Trần Thị Nhung ao ước rằng nếu được sống ngoài xã hội, chị ta sẽ làm ăn lương thiện để kiếm tiền xây cho con căn nhà.
Mẹ nối gót con vào tù
Nếu không được tìm hiểu về hồ sơ của tử tù Trần Thị Nhung (44 tuổi ở Trại Chuối, Hồng Bàng, Hải Phòng) thì khi đối diện chẳng ai có thể tin người đàn bà này một thời là một trùm ma túy với những phi vụ làm ăn “nặng ký”.
Gương mặt đầy đặn nhưng thân hình Nhung lại bé loắt choắt. Đôi bàn tay của “bà trùm” một thời chỉ như đôi bàn tay của cô học sinh cấp 2.
Trước sự ngạc nhiên của người đối diện, Nhung lên tiếng: “Thời điểm nào thì cân nặng của em cũng chỉ duy trì ở mức ngoài 40 một chút thôi. Còn đôi tay em bé thế này từ nhỏ rồi. Có lẽ, em nhỏ bé hơn chúng bạn cùng trang lứa bởi do cái nghèo từ thủa nhỏ”.
Nhung kể, do nhà nghèo nên Nhung chẳng thể thi đại học mà phải bươn chải để kiếm miếng cơm manh áo. Ở tuổi cập kê, Nhung quen và yêu say đắm người đàn ông. Tình yêu ấy bị phản đối kịch liệt từ hai bên gia đình. Thế nên, trong khi bạn bè rạng ngời mặc váy cưới về nhà chồng thì Nhung lặng lẽ sống cùng người mình yêu, không đám cưới, không hôn thú.
Sau một năm, đúng ngày 2/9, Nhung sinh con trai đầu lòng, đặt tên là Quốc Khánh. Hai vợ chồng đều không nghề nghiệp ổn định lại có thêm con nhỏ nên kinh tế lúc nào cũng lâm vào tình trạng túng bấn. Khi con được 7 tuổi, Nhung bắt đầu vay vốn anh em rồi ra Móng Cái (Quảng Ninh) nhập hàng ở cửa khẩu về bán lẻ ở các chợ trong nội thành Hải Phòng.
Do chưa có kinh nghiệm làm ăn nên hàng hoá nhập về bị ế ẩm, lỗi mốt, đồng vốn bị thâm hụt, Nhung quay sang buôn bán điện thoại. Sau nhiều đêm ăn trực, nằm chờ ở vùng biên, Nhung gom được các mặt hàng điện thoại, nhưng chủ yếu là hàng lậu, rồi vận chuyển về Hải Phòng để tiêu thụ. Mỗi chuyến làm ăn trót lọt, Nhung cũng kiếm được vài triệu đồng.
Thế nhưng, buôn bán điện thoại được thời gian ngắn, Nhung lâm vào nợ nần chồng chất, bởi những chuyến hàng nhập lậu không qua được tai mắt của lực lượng chức năng. Lãi mẹ đẻ lãi con, số nợ của Nhung lên đến vài trăm triệu đồng, không có khả năng hoàn trả.
Theo lời kể, vào thời điểm ấy, chồng Nhung cũng sa vào cờ bạc, trai gái thế nên cuộc sống vợ chồng luôn trong tình trạng “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt”, rồi hai người đường ai nấy đi. Năm 2003, Nhung và đứa con trai về nương nhờ nhà mẹ đẻ. Cuộc sống túng bấn, không có nghề nghiệp, Nhung lại bắt xe ra Móng Cái để nhập hàng quần áo về bán lẻ. Cuộc sống hai mẹ con Nhung dù không khá giả song cũng tạm ổn định bởi sự tằn tiện.
Đến năm 2007, khi Nhung đang nhập dở chuyến hàng tại vùng biên thì nhận được hung tin, con trai 15 tuổi gây trọng tội giết người. Tháng 3/2008, Khánh bị kết án 11 năm tù về tội Giết người, đồng thời tòa buộc gia đình phải bồi thường cho nạn nhân số tiền 125 triệu đồng. Do thương con, Nhung đã nhanh chóng sốc lại tinh thần và tìm cách kiếm tiền với mong muốn đền bù đầy đủ cho gia đình nạn nhân, để con trai sớm được trở về.
Video đang HOT
Trong một chuyến làm ăn ở cửa khẩu, Nhung quen người đàn bà tên Hương, người này đã đánh tiếng nhờ Nhung mua “hàng trắng” để mang sang Trung Quốc bán cho chị ta. Hương đã hào phóng tạm ứng cho Nhung 200 triệu làm vốn. “Thật tâm, khi bắt đầu làm, tôi chỉ nghĩ kiếm đủ số tiền bồi thường cho con rồi nghỉ chứ không muốn vì thế mà lâm vào con đường chết”, Nhung nói.
Với suy nghĩ sẽ kiếm đủ tiền để bồi thường giúp con trai chóng ra khỏi tù, Nhung như con thiêu thân lao vào buôn ma túy. Sau này, Nhung không còn buôn “hàng trắng” sang Trung Quốc nữa mà chuyển sang mua ma túy từ Sơn La về Hải Phòng bán lẻ. Nhung đã thiết lập một đường dây buôn ma túy gồm bạn bè thân thiết và người thân, trong số đó Nguyễn Kim Oanh (tức Oanh “cận”) là người được Nhung tín nhiệm hơn cả.
Từ tháng 1- 6/2011, Nhung và đồng bọn đã thực hiện trót lọt 29 phi vụ ma tuý, với tổng số 33 bánh, trọng lượng trên 10,7kg.
8h ngày 6/6/2011, tại ngã tư Ắc Quy, xã An Đồng (An Dương, Hải Phòng), tổ công tác Phòng PC 47 kiểm tra xe máy của Nguyễn Mạnh Hùng, chở chị gái là Oanh “cận”, phát hiện trong cốp xe có 10 chiếc dép xốp, trong các đế dép có 9 túi nilon đựng ma tuý và gần 200 viên ma tuý tổng hợp. Oanh “cận” nhanh chóng khai số ma tuý trên mang từ Sơn La về giao cho Trần Thị Nhung.
Từ lời khai của Oanh “cận”, cơ quan điều tra bắt và khám xét nơi ở của Nhung, thu ma tuý “đá”, dụng cụ sử dụng ma tuý…
Ngày 26/4/2013, Nhung cùng đồng bọn phải đứng trước vành móng ngựa của TAND Hải Phòng. Với vai trò là người chỉ huy, chỉ đạo toàn bộ việc mua bán ma túy, Nhung đã phải lĩnh mức án cao nhất là tử hình.
Nữ tử tù Trần Thị Nhung ngày đêm sám hối nơi phòng biệt giam.
Sám hối
Sau phiên tòa sơ thẩm, Nhung đã làm đơn kháng cáo nhưng rồi lại chủ động xin rút lại. Hỏi lý do, Nhung bảo: “Suy nghĩ kỹ tôi thấy rằng tòa đã xử đúng người đúng tội rồi nên đành chấp nhận. Minh đã làm sai giờ phải chịu thôi…”.
Có được sự bình thản khi tiếp xúc với người lạ, nữ tử tù này cho hay đã gửi gắm tâm hồn mình vào cõi phật.
Nhung kể, khi bị bắt, cô ta được chuyển lên giam giữ ở trại tạm giam của Bộ công an. Nơi đó các quản giáo đã cho những người như Nhung đọc sách về kinh phật nên đã thuộc làu những cuốn kinh đó. Giờ đây trong phòng biệt giam, những lời răn dạy của kinh phật đã giúp Nhung trải qua những ngày tháng cuối đời thanh thản hơn.
“Cuộc đời mình đã hết rồi, mình tự đẩy bản thân vào cõi chết. Niệm phật ngày đêm sẽ giúp cõi lòng nhẹ nhàng hơn, để rồi ngày mai nếu phải đưa đi thi thành án, ở thế giới bên kia, lòng mình sẽ thanh thản hơn phần nào”, Nhung nói và chia sẻ rằng khi nhận bản án tử hình cũng đã suy sụp khá. Nhiều lúc, Nhung khóc vì thương cho đứa con trai vừa được đặc xá trước thời hạn, thương mẹ già đang ở cái tuổi gần đất xa trời, phải chịu đau khổ vì đã sinh ra đứa con tội đồ.
Nhờ sự động viên của các thầy trong trại, tâm trạng Nhung vơi đi ít nhiều. Trong trại giam, Nhung bảo cũng được gặp chồng cũ và con trai nên cảm thấy được an ủi phần nào dù những cuộc gặp chỉ trong chốc lát và chỉ được nhìn nhau qua tấm kính, nghe lời nhau qua điện thoại.
Nhung chia sẻ, đến giờ chị ta chẳng bận tâm nhiều về cái chết. Tuy nhiên, nữ tử tù này cho hay đến nay, trong buồng biệt giam chị ta vẫn có những nỗi dằn vặt riêng của mình. “Nếu như được sống ngoài xã hội, mình sẽ làm ăn lương thiện để kiếm tiền xây cho con căn nhà nhỏ để cháu sớm lập gia đình, ổn định cuộc sống”, Nhung ao ước.
Theo Thùy Linh
Bí ẩn bên trong "trường bắn xi lanh" Kỳ 2: Những yêu sách quái gở của tử tù chờ mãi không được chết
Quậy phá chán, Ngọc lại bẻ hành bẻ tỏi, "hành hạ" quản giáo bằng những "yêu sách kỳ dị".
Phòng tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc
Nguyên tắc thì vẫn là: Không được trực tiếp nói đến việc dựa cột hay tiêm thuốc độc, tiêm hoặc bắn vào thời gian nào, tránh ảnh hưởng đến tâm lý của những người đợi chết. Không hỏi, nhưng dường như tử tù nào cũng biết rất rõ mình đang đợi ngày "xử tử" rất rất gần đây thôi...
Nhà báo ơi, em vẫn sống
Quả thật, "dính án" tử hình lúc giao thời giữa hai hình thức thi hành án tử hình bằng bắn "dựa cột" và trói lại nằm giường tiêm thuốc độc, nên những người từng gây tội ác kinh thiên này có vẻ... quá thiệt thòi. Người ta bảo, bản thân cái chết không có gì đáng sợ lắm, bởi khi nó chưa đến thì người ta chả biết nó ra sao, còn khi nó đến rồi thì người ta... không còn biết gì nữa. Cái đáng sợ hơn là nỗi ám ảnh, sự sợ hãi khi nghĩ về cái chết. Trong trường hợp của thế giới tử tù đang bị biệt giam "dồn toa" ở trại tạm giam Kế (Bắc Giang) kia, "triết lý" kể trên rất rất đúng. Khi quản giáo Cường dẫn chúng tôi đi qua các vòng cửa quây kín dây thép gai, rồi mở cửa các phòng biệt giam tối tăm, hôi hám, chật chội thì đã thấy tiếng chào hỏi, bàn luận của các tử tù: "À, lại nhà báo này. Lần trước anh ấy còn tặng tớ mấy tờ báo cơ mà", "Nhà báo ơi, em vẫn sống lại được gặp anh lần nữa nhá, cứ tưởng bị "đòm" từ lâu, ai ngờ...", "Nhà báo ơi, nói với cán bộ cho em "đi" (thi hành án tử hình) thì "đi" luôn nhanh lên, chứ em nằm chờ chết thế này gần chục năm rồi, không chịu được nữa". Có người văng tục, chửi bới, hoặc nói những lời phẫn uất khá chí tình.
Thật ra thì với cảm giác "sống nay chết mai", ăn chắc án tử hình rồi, tử tù là đối tượng mà quản giáo phải rất vững vàng, tình nghĩa, lão luyện trong tay nghề thì mới quản lý hiệu quả được. Anh em quản giáo chỉ còn biết an ủi động viên tử tù "nhưng mà khó lắm", quản giáo Cường nói. Bởi họ bị giam quá lâu, thủ tục và lộ trình đi đến ngày ra "pháp trường xi lanh" còn chờ đợi dài, làm sao họ không bức xúc? Nhiều đối tượng phản ứng tiêu cực, lăn đùng ngã ngửa ra tự tử, xé quần áo treo cổ, đâm đầu vào bờ tường, chọc thủng tĩnh mạch, tuyệt thực, "tuyên chiến" với cán bộ quản giáo, cũng vì cái uất ức không được "chết nhanh" kia.
Nguyễn Thị Ngọc bất bình khi bị biệt giam chờ "tiêm thuốc độc" lâu quá nên thu gom nước tiểu, xú uế đợi cán bộ đi qua để hắt ra
Nữ tử tù quái chiêu
Căn phòng biệt giam tử tù mở ra. Mùi hôi hám xộc lên, từ ngoài nắng nỏ đi vào, tôi thấy mọi thứ tối thui. Phòng của nữ tử tù tên là Nguyễn Thị Ngọc (tội buôn ma túy) bé tẹo. Cô ta bị cùm một chân bằng cùm sắt to, thành thử mọi di chuyển, cựa quậy chỉ trong "vòng kim cô" với khoảng cách bằng chiều dài cơ thể cô ta, bởi một bên chân bị ghim chết cứng vào một chỗ. Dính án, tòa xử tuyên tử hình Ngọc từ năm 2004 cùng với người tình, đến nay đã 9 năm, sơn nữ tóc dài da trắng nay bị biệt giam trong phòng riêng dành cho tử tù. Khi chúng tôi chụp ảnh, người đàn bà nhan sắc này khóc, lấy quạt nan che mặt, giọng đầy oán thán. Mở miệng ra là Ngọc xin được chết. Ngọc có hai con, chồng nghiện ma túy, Ngọc đưa chồng đi cai nghiện ở Thái Nguyên. Tại đó Ngọc gặp Vũ Năng Sỹ (nguyên là cán bộ Trung tâm y tế huyện Phú Lương, tỉnh Thái Nguyên; nay Sỹ là một tử tù cũng bị giam buồng bên cạnh, cách Ngọc hơn 10m). Sỹ là một bác sĩ tốt nghiệp Đại học Y Thái Nguyên. Hai người mặn nồng rồi rủ nhau đi buôn ma túy nhưng lưới trời lồng lộng, họ đã tự giăng lưới và tự để cho mình mắc lưới tử tội. Sỹ bảo: "Em là một cán bộ ngành y, ăn học tử tế, đầy tâm huyết, một phút nông nổi giờ thành người sắp bị xử tử, buồn lắm chứ. Chỉ ước ao sau này được chết, rồi đem nội tạng của mình hiến tặng cho bệnh nhân nghèo để họ được sống. Như thế là trọn vẹn cái khát vọng của người được đào tạo ngành y".
Bị biệt giam chờ ngày ra pháp trường lâu quá, tử tù này béo ú lên (Ảnh nhỏ: Cận cảnh một cái cùm biệt giam tử tù).
Việc lấy nội tạng tử tù hầu như không thể theo quy định luật pháp nước ta. Vả lại, bây giờ nếu Sỹ bị thi hành án tử hình bằng tiêm thuốc độc đặc chủng, thì nội tạng của anh ta cũng không dùng được vào việc gì nữa. Đôi tử tù từng là nhân tình nhân ngãi này vô cùng đau khổ trong cảm giác đợi chết. Sỹ bất bình: "Đi" (xử tử) thì "đi" luôn đi, tha thì tha luôn đi, chờ đợi thế này nhục lắm". Anh ta chửi bới. Ngọc thì tích cóp nước tiểu, phân, đợi cán bộ đi qua, hắt tứ tung cho bõ tức. Ngọc còn tuyệt thực nhiều ngày để phản đối việc bị giam lâu quá, Ngọc bỏ ăn, không thèm tiếp bố già đến thăm nom, Ngọc kiến nghị xin đổi phòng biệt giam, đổi quản giáo để cho nó... thay đổi không khí. Quậy phá chán, Ngọc lại bẻ hành bẻ tỏi, "hành hạ" quản giáo bằng những "yêu sách kỳ dị".
Đại tá, giám thị trại giam Kế, ông Nguyễn Duy Đức thở dài kể: "Ngọc đòi chúng tôi mua cho cô ta đúng loại báo cô ta thích. Ngọc đọc kỹ từng chữ để giết thời gian, báo mua về muộn là Ngọc chửi bới, tuyệt thực nhiều ngày. Khăn mua về thì phải đúng kích cỡ, đúng màu sắc, đúng... loại hoa thêu vẽ trên khăn mà Ngọc yêu cầu, nhỏ hay to là hơn là cán bộ "dính quả chửi bới". Có khi Ngọc đòi mua gối có hình hoa hồng đỏ, mà nhà thiết kế vẽ hoa tuylip trên đó là... cả khu biệt giam nghe Ngọc gào thét càu nhàu. Chuyện Ngọc thu gom nước tiểu, xú uế vào cái bô, đợi cán bộ đi qua để hất ra đe dọa là có thật. Chúng tôi kỷ luật Ngọc bằng cách rất đơn giản. Đành chấp nhận cho Ngọc hắt phân và nước tiểu của mình ra khắp phòng và cửa phòng, lối đi. Rồi bảo anh em từ từ hẵng dọn. Cho Ngọc biết thế nào là mùi xú uế, Ngọc gây ra thì tự ngửi đi đã...".
Sự cuồng quẫn cảm giác như đã lên đến đỉnh điểm nếu không có sự quản lý, động viên khéo léo của các quản giáo dày dạn kinh nghiệm nhất. Khó nhất là đối phó với những tử tù có suy nghĩ tiêu cực như Nguyễn Duy Biên, anh ta liên tục lao đầu vào bờ tường đòi tự tử. Vừa nhập phòng, Biên đã kịp xé quần áo bện thành dây treo cổ tự vẫn.
Đại tá Nguyễn Duy Đức, giám thị trại giam Kế bảo: "S ức chứa của trại được Bộ Công an cho phép là 12 tử tù, nhưng giờ con số đã là hơn gấp đôi (26 đối tượng). Nhà giam được cơi nới, sửa chữa, cùm, phòng, dây thép gai không thể tốt như những phòng biệt giam đạt tiêu chuẩn cấp Bộ được. Lý do như đã nói, là chúng ta dừng việc thi hành án tử hình bằng bắn súng, giờ chuyển sang hình thức tiêm thuốc độc, nhưng thuốc thì chưa mua được, sản xuất trong nước thì chưa xong, nhà tiêm thuốc với công nghệ ngoại nhập và thiết bị "nhập nguyên chiếc" từ Thái Lan cũng... chưa hoàn thiện. Tóm lại, theo nghị định của Chính phủ mới đây: Ngày 26/6/2013 vừa qua, việc thi hành án tử hình bằng hình thức tiêm thuốc độc được chính thức có hiệu lực, nhưng vẫn chưa có tử tù nào được "tiêm xử tử". Kế hoạch thi hành án tử hình kiểu mới lại bị vỡ. Tức là hàng trăm tử tù lại mỏi mòn đợi chết, có nhiều đối tượng gào théo đòi được "đi" sớm".
"Pháp trường xi lanh" vẫn chưa hứa hẹn ngày "khai mạc" Theo Trung tướng Cao Ngọc Oánh, Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp (Bộ Công an) chính thức trả lời trên báo chí rằng: "Việc "xử tử" trong "pháp trường xi lanh" chưa diễn ra theo lộ trình là ngày 27/6/2013 được và cũng chưa biết bao giờ mới diễn ra, có gì chúng tôi sẽ thông tin với báo chí sau". Vậy là, con đường đợi chết của hàng trăm tử tù trên cả nước mịt mù lắm. Họ còn phải vật vã chờ đợi khá lâu nữa trong tình trạng buồng giam quá tải, tâm trạng của tử tù đầy "nỗi niềm" với chuỗi "một ngày dài hơn thế kỷ". Điều này sẽ tiếp tục gây khổ sở cho bản thân tử tù, gây nỗi khó khăn cho những người trực tiếp quản lý, giáo dục các đối tượng chờ chết trong trại tạm giam.
Theo xahoi
Cô gái trong đường dây ma túy xuyên quốc gia Khi lên xe ông trùm ma túy để đưa hàng về Vinh tiêu thụ, Hương đã bị công an mật phục bắt quả tang, thu giữ 3 bánh heroin, USD cùng nhiều tang vật khác. Sáng 28/11, Công an TP. Vinh (Nghệ An) đang hoàn tất hồ sơ để khởi tố những người trong đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia....