Ức chế vì vợ luôn “cố tình” quên “không mặc phụ tùng…”
Từng câu từng chữ của bác tổ trưởng khiến anh xấu hổ tột cùng và chỉ mong có cái lỗ nẻ để chui xuống…
Xấu hổ vì vợ…
Trong khu dân cư này chẳng ai là không biết sở thích quái đản của vợ anh. Ở nhà thì chẳng nói làm gì, vì tính ra có “hở hay không mặc phụ tùng” thì chỉ có mỗi mình Nam được “hưởng”, nhưng khi ra đường, vợ anh vẫn chứng nào tật nấy, nàng chuyên quên mặc quần lót khiến anh lúc nào cũng lo ngay ngáy.
Lúc đầu, anh cũng thấy vợ thật quyến rũ khó cưỡng, anh tự hào khi sở hữu cô vợ đẹp như thế này. Nhưng về sau, anh cảm thấy tức tối, vì bao nhiêu cặp mắt hau háu của những gã trai lạ cứ đổ dồn vào đôi chân trắng nõn nà và bộ ngực tròn đầy của vợ mình. Tuy nhiên sau này, cùng với cảm giác tức tối ấy là một nỗi lo lắng mơ hồ.
Bởi Nam rất sợ những gã đàn ông khác sẽ quyến rũ vợ mình. Ấy vậy nhưng cô vợ vẫn “tưng tửng” chẳng hề quan tâm đến nỗi sợ hãi của chồng, cô liên tục chưng diện những bộ cánh thiếu vải để khoe cơ thể nóng bỏng đang tràn đầy xuân sắc và đương nhiên, nàng toàn lờ đi vụ mặc quần lót.Có lần, Nam hốt hoảng khi “phát hiện” ra vợ không mặc quần lót, anh “điên” lắm, dùng dằng vợ mãi, nhưng cô cứ mặc kệ bảo: “Em thích để vậy cho mát”.
Video đang HOT
Sở thích “khoe hàng” đã ngấm vào máu Hường lúc nào không hay. Bây giờ mà bắt cô mặc một bộ đồ kín đáo còn khó hơn cả lên trời. Sáng nào cũng vậy, cô cứ đứng trước gương ngắm vuốt, kéo cổ áo trễ xuống một chút, lôi váy ngắn lên một ít, rồi đứng vặn vẹo sao cho những đường cong có thể lộ ra rõ nhất. Thấy vợ say mê ngắm mình trong gương, máu nóng dồn hết lên mặt, anh không phải loại đàn ông khắt khe, nhưng vẫn không thể bình tĩnh trước tình huống này.
Ở cơ quan, Hường khá nổi tiếng, không những vì xinh đẹp mà còn vì độ táo bạo trong cách ăn mặc và sở thích “khoe hàng”. Có người độc mồm còn bảo Hường chẳng khác gì cô người mẫu suốt ngày chỉ thích “cởi”. Mà cũng đúng thật, cơ quan chẳng quy định mặc đồng phục nên Hường tha hồ chọn những bộ cánh sexy khiến cho anh em đồng nghiệp cứ trố mắt lên vì kinh ngạc.
Chưa hết, dù mặc váy ngắn, áo hở, nhưng khi đứng lên hay ngồi xuống, Hường lại chẳng cần ý tứ gì, cứ thản nhiên như không. Mấy đồng nghiệp của cô bắt đầu tỏ ra khó chịu, bởi dù sao thì đây cũng là công sở chứ chẳng phải *ng ngủ. Khổ một nỗi, cô chẳng chịu hiểu điều đó, với cô, cứ “hở” thì mới được xem là đẹp.
Nhưng người chịu khổ sở nhất lại chính là ông chồng tội nghiệp của cô. “Tiếng tăm” của cô còn vang đến tai mấy ông bạn của Nam, có nhiều lần trong lúc nhậu nhẹt, bạn anh lè nhè:”Vợ mày cứ như người mẫu bikini ấy nhỉ?”. Nam nghe xong câu nói ấy thì tức khí, nhảy bổ vào cậu bạn.
Anh về mắng vợ thì nàng õng ẹo đùa lại chồng: “Anh không thấy em gợi cảm sao? Em thích em như thế này để anh luôn phải nóng trong người. Tin em đi, em hở là cho anh, thế thôi. Anh phải tự hào vì bạn anh nói câu đó chứ?”
Thế là vì chuyện áo quần của vợ, hai vợ chồng Nam đã cãi nhau khá nhiều lần. Nhưng cô chẳng chịu tiếp thu, cũng chẳng có ý định thay đổi. Cứ mỗi lần bạn bè đến chơi, Nam lại kiếm cớ cho nàng ở nhà, bởi anh thấy nhiều khi vợ mình rót nước cho khách mà cứ thích mặc áo cổ rộng, bao nhiêu “hàng họ” đều lộ thiên.
Rồi một lần, anh như “chết đứng khi có bác tổ trưởng khu phố ra góp ý: “Tôi nói thật, chuyện vợ anh đẹp, vợ anh người mẫu… tôi mừng cho anh. Nhưng anh phải góp ý cho vợ mình. Từ khi anh chị về đây sống, cả khu dân cư phải nháo nhào. Vợ anh vô duyên quá, chị ta lên lên xuống xuống xe, đã thế còn thích ngồi dạng hai chân sang hai bên để ôm anh thì tôi cũng phải bó tay, vì điều này mà ai cũng biết chị nhà anh không mặc quần lót”…
Từng câu từng chữ của bác tổ trưởng khiến anh xấu hổ tột cùng và chỉ mong có cái lỗ nẻ để chui xuống…
Theo PNT
Em vẫn đợi anh quay về
Em luôn mong mình trở lại như trước, những tin nhắn yêu thương anh dành cho em.
"Em sẽ mãi yêu anh...cho dù sóng gió ra sao..tình cảm của em vẫn vậy..nếu một ngày anh gục ngã trên bước đi của mình..hãy nhớ rằng, em vẫn đứng đây, chờ anh quay trở về và luôn ủng hộ anh đến cuối cùng"... Đó là dòng tin nhắn cuối cùng em gửi cho anh, anh còn nhớ chứ?!
Đúng như người ta nói: "có không giữ, mất đừng tìm". Khi ta đến với nhau, em vẫn chỉ là đứa ngây thơ, chưa biết gì về mùi đời cả, anh cũng chỉ hơn em một tuổi thôi. Đó là tình yêu con nít anh nhỉ? Và lúc đó em chỉ biết có mỗi anh. Là con gái nên em có những lúc ghen tuông vô cớ rồi suy nghĩ bậy bạ rằng anh có người khác và em chỉ là đứa thay thế. Rồi tự dưng em cắt đứt mọi liên lạc với anh, lúc đó em đâu biết anh tìm mọi cách để liên lạc được với em. Em nghĩ rồi em sẽ quên được và anh sẽ thật sự hạnh phúc bên người anh yêu. Và người thứ ba xuất hiện, em cố yêu người ấy để quên anh. Anh ta yêu em rất nhiều, lúc nào cũng nghĩ cho em. Em vui vì điều ấy, nhưng càng lẩn trốn, hình bóng anh càng hiện rõ hơn. Em đã bật khóc mỗi khi đêm về, chợt nhận ra "anh là tất cả trong em".
Đôi tay em đã run lên khi cầm chiếc điện thoại và bấm số anh. Sau tiếng tút dài, một giọng nói quen thuộc cất lên. Em vội vàng tắt máy. Giọng nói ấy, em đã chôn giấu bấy lâu mà không biết. Rồi anh nhắn lại hỏi em là ai mà nháy vào lúc khuya vậy? Như người mất hồn không suy nghĩ, em chỉ nhắn gỏn gọn một từ Lan. Tin nhắn vừa gửi đi chưa bao lâu, anh gọi lại. Em đắn đo, không biết nên nghe hay không? Vì ta xa nhau cũng đã lâu rồi. Nhưng em vẫn quyết định nghe máy. Giọng nói ấm áp ấy cất lên hỏi em có phải thực sự là Lan không bằng cái giọng ngái ngủ. Em đã cười và đáp lại. Một tiếng thét lên sung sướng và kêu anh nhớ em lắm. Rồi em nghe loáng thoáng tiếng có người quát gì đó. Em đoán là ba má anh. Rồi anh khẽ bảo tí anh gọi lại sau. Lúc đó em đã bật cười, nụ cười hạnh phúc vì thằng khờ ấy vẫn còn nhớ em. Đó là điều em nhớ nhất khi nhớ về anh, đôi khi em lại bật cười. Nhưng còn người kia, anh ta sẽ ra sao? Sẽ lại đau đớn ra đi, em không nỡ. Em thật sự bị bối rối, và em đã trở thành đứa bắt cá hai tay. Đôi khi em muốn nói rõ cho người kia biết nhưng mỗi lần định nói anh ấy đều bảo "không có em thì anh sống sao, đừng bao giờ bỏ anh vk nhé, nó sẽ đau lắm đấy". Em hiểu cảm giác ấy và chưa bao giờ em muốn ai đau vì em.
Em luôn đợi tin nhắn của anh nhưng có lẽ không bao giờ nó tới nữa. (Ảnh minh họa)
Rồi sự thật phũ phàng bất ngờ tới khi hai người là anh em họ sống cùng khu với nhau. Họ cũng hay đi chơi cùng nhau ( với đám bạn) nhưng chưa bao giờ kể về người yêu của mình. Và đã đến lúc em phải đối diện với cả hai, hai người chính thức ghét bỏ nhau. Em thật sự bị sốc, quá hối hận về cái nghĩ ngu si của mình. Em đã lừa dối người yêu thương em nhất. Bây giờ anh lại là người ra đi, tình cảm 3 năm coi như tan vỡ. Người kia sau bao năm cũng tìm được người khác, em vô tình gặp họ đang nắm tay trên đường, cô gái thật sự rất xinh, hơn em rất nhiều và đặc biệt nụ cười đang rạng rỡ trên môi. Em đã lẩn tránh nhưng có lẽ anh ta cũng đã nhìn thấy. Em nhận được tin nhắn sau mấy ngày lần gặp đó, anh ta muốn quay lại với em vì yêu em quá nhiều. Vậy còn cô gái kia thì sao? Cô ấy sẽ ra sao, chẳng nhẽ anh ta không nghĩ tới. Em đã im lặng, coi chưa bao giờ đọc được tin ấy. Thật chớ chêu, khi em biết mình đỗ trường thì cũng là lúc anh xuất hiện ở đó. Anh và em học cùng trường? Em bỡ ngỡ, vừa xấu hổ, vừa xót xa. Ánh mắt ấy xa lạ quá. Em lại khóc khi hình bóng anh cứ hiện về, em thật thấy mình trẻ con anh à. Em đã cố gắng tránh đi qua lớp anh học, em luôm ngồi im trong lớp khi ở trường. Rồi vô tình em bắt gặp ánh mắt ấy từ trên cao nhìn em. Em đã chạy thật nhanh ra ngoài cổng trường khi tan học.
Em luôn mong mình trở lại như trước, những tin nhắn yêu thương dành cho em. Cái nắm tay dịu dàng đưa em đi trên con đường mưa hôm nào, rồi chở em qua những con đường đầy hoa phượng - cái mùa ta bắt đầu quen nhau.
Em luôn đợi tin nhắn của anh nhưng có lẽ không bao giờ nó tới nữa. Em đã lấy hết can đảm thay sự hổ thẹn của mình. Nhắn tin cho anh lần cuối và thầm mong anh hạnh phúc. Lại chiếc sim nữa được vứt bỏ, chôn giấu tình yêu em dành cho anh. Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều. Cái tên nhím con em hay gọi ngày nào, em vẫn đợi anh quay về.
Theo VNE
"Cô lên giường vô tội vạ nên mới vô sinh phải không?" Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thiếu thốn tình cảm từ nhỏ. Vì thế khao khát cháy bỏng trong tôi là có được một mái ấm hạnh phúc, nghèo khó cũng được, miễn là hai vợ chồng thương yêu đùm bọc nhau. Tôi gặp Tiến, mối tình đầu và tôi cứ nghĩ anh là một bờ vai vững chắc...