Ứa nước mắt chồng cho 200 nghìn để nuôi con
Mọi người có tin được không? Chồng tôi ki bo đến mức tính toán cả tiền bỉm sữa cho con.
Tôi là con gái tỉnh lẻ, anh là trai thành phố. Chúng tôi học cùng lớp đại học với nhau. Hồi sinh viên, khi mới bắt đầu yêu nhau, mỗi lần đi chơi, anh đều ý nhị ngỏ ý… chia đôi tiền uống nước. Mới đầu tôi cũng thấy lạ lắm, vì mấy đứa bạn gái của tôi đi chơi, đi ăn, đi uống với người yêu, đều chẳng bao giờ phải quan tâm tới chuyện thanh toán hóa đơn. Các nàng chỉ việc hưởng thụ, còn tiền đã có chàng lo. Sau này, tôi nghĩ: “À, hay anh ấy nghĩ cho mình. Không muốn mình bị mang tiếng là gái tỉnh lẻ lợi dụng trai thành phố”. Thế là việc “cam-pu-chia” mỗi khi đi chơi đã trở thành chuyện hiển nhiên của chúng tôi.
Không chỉ sòng phẳng với người yêu, trong cuộc sống thường ngày anh cũng khá chi li, tính toán. Từ chuyện ăn gì, mặc gì, tiêu tiền vào việc gì, anh đều lên kế hoạch tỉ mỉ và ghi chép cẩn thận. Ngay cả những món quà anh tặng tôi cũng hân hạnh được có mặt trong quyển sổ của anh và anh cũng không hề giấu tôi giá trị của những món quà đó. Mà nói thật ra thì nó cũng chẳng đáng là bao.
Tôi hay trêu anh còn kĩ tính hơn cả dân buôn bán. Anh chỉ bảo: “Tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà tiêu xài hoang phí”. Tôi an tâm lắm, nghĩ số mình may rồi, yêu được một anh không chơi bời đàn đúm, biết chi tiêu tính toán, nghĩ trước nghĩ sau. Bạn bè tôi thì không nghĩ vậy. Ai cũng bảo đàn ông con trai mà tính như đàn bà thế rồi sau này tôi cũng khổ thôi.
Tôi hay trêu anh còn kĩ tính hơn cả dân buôn bán. Anh chỉ bảo: “Tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà tiêu xài hoang phí”. Tôi không nghĩ là anh ki bo, chỉ nghĩ mình may mắn vì có người chồng biết tính toán (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Lúc yêu thì cái gì chả tốt, chả đẹp. Tôi bỏ ngoài tai mọi góp ý của bạn bè, người thân. Đến khi là vợ là chồng rồi, tôi mới thấy thấm thía. Lấy nhau về, anh vẫn giữ quan điểm tiền ai người ấy tiêu. Tiền anh anh giữ, tiền tôi tôi giữ. Tôi góp ý với anh, vợ chồng nên có một quỹ chung, phòng những lúc có đám cưới, đám ma, rồi mua đồ dùng trong nhà… Anh gạt phắt, bảo sao phải bày vẽ. Mua gì thì cứ mang hóa đơn về rồi vợ chồng chia đôi. Đi chợ cơm nước cũng vậy, cứ mua, ghi lại rồi cuối ngày tính. Còn đám cưới, đám ma, bạn ai, người quen của ai thì tự lo liệu. Vợ chồng sống với nhau mà cứ như người ở trọ cùng nhà. Mà hồi còn sinh viên, tôi ở trọ với mấy cô bạn cũng chả đến nỗi sòng phẳng như thế.
Đến khi tôi mang bầu, nghén ngẩm nên thèm ăn đồ chua. Bữa cơm tôi thường mua nhiều thức ăn hơn bình thường, rồi mua thêm cả cóc, xoài ăn cho bõ cơn thèm. Điều làm tôi choáng là, những thứ hoa quả đồ chua chồng tôi không ăn, anh không chia, tính hết vào tiền của tôi. Còn thức ăn tôi mua thêm, anh tính tôi ăn nhiều hơn nên tôi phải bù thêm tiền. Quả thật tôi không biết nói gì nữa, đêm đêm chảy nước mắt vì tủi thân.
Gần đến ngày sinh, tôi quyết định về quê ngoại nằm ổ: một phần để tiện bà ngoại chăm, một phần vì không trông mong chờ đợi gì vào sự giúp đỡ của chồng. Trước hôm khăn gói về quê, tôi nửa đùa nửa thật bảo anh: “Em về ngoại sinh con, mỗi tháng anh định gửi em bao nhiêu để nuôi con”. Câu trả lời của chồng khiến tôi sững người: “Ăn uống thì là ăn cho em rồi, nên không tính khoản này. Sữa thì 6 tháng đầu con chỉ bú sữa mẹ, nên cũng không mất tiền sữa nhé. Con còn nhỏ, em với con cũng chả đi đâu, dùng bỉm làm gì cho tốn kém. Cứ dùng tã anh và em đã chia nhau mua rồi đấy, bẩn thì giặt, phơi rồi dùng tiếp. Ít tã quá thì xin thêm của mấy chị hàng xóm nhà em có mà đầy. Tính ra, có con cũng chẳng phải chi tiêu thêm khoản nào. Anh gửi cho em 200 nghìn mỗi tháng coi như tẩm bổ thêm cho em vậy”.
Ngồi viết những dòng này mà tôi không kìm được hàng nước mắt cứ chực trào ra. Đến đứa con của anh anh còn tính toán chi li như vậy. Sau này con lớn, bao nhiêu khoản phải lo, anh vẫn giữ quan điểm như vậy sao? Tôi cảm thấy hối hận vì đã lựa chọn một người chồng như anh. Chồng ki bo thật là đáng buồn…
Theo Khampha
Chồng suốt ngày sợ vợ tiêu hết tiền
Ngày trước, khi chưa cưới nhau, anh đồng ý mỗi tháng đưa cho tôi 5 triệu để tôi chi tiêu và gom góp cho bố mẹ chồng.
Vì dù sao mình ở chung nhà chồng nên cũng có một khoản coi như là dành dụm để bố mẹ chi tiêu, còn có lý mà nói. Ai lại ăn nhờ ở đậu mãi không chịu chi đồng nào.
Chồng hứa hẹn đủ thứ và bảo tôi cứ yên tâm, không phải lo chuyện tiền nong. Có kiếm được chục triệu thì chồng cũng đưa tôi 5 triệu mà tiêu pha chứ ai để vợ con phải lo lắng kinh tế. Thế mà khi lấy nhau về, anh bắt đầu trở mặt. Hàng tháng, anh tiết kiệm giấu giếm vợ. Đến bảng lương được bao nhiêu anh cũng không cho tôi biết. Tôi đòi xem thì anh lập tức xé tờ giấy lĩnh lương, không thì cũng không cho tôi đọc mail khi có bảng lương gửi tới. Nói chung, anh nhất định không cho tôi biết thu nhập của mình. Chỉ đưa lại cho tôi 2 triệu bảo tôi cầm mà tiêu pha, có nhiều thì anh đưa nhiều.
Nhưng tháng nào tôi nói nhiều lắm, túng thiếu lắm, nhiều việc phải làm lắm thì anh mới đưa cho tôi 3 triệu. Còn lại chỉ 2 triệu là cùng. Vấn đề là không hiểu anh để tiền ở đâu mà cứ đi chơi tối ngày, nhậu nhẹt với bạn bè. Anh không chịu sắm sửa một thứ gì cho gia đình cả, ngay cả những thứ cần cho cả nhà, anh cũng mặc kệ.
Tôi thi thoảng còn phải mua thức ăn về nhà, đó là chuyện họa huần. Chẳng lẽ lại không mua bán được gì mà suốt ngày để chồng tiêu pha. Bao nhiêu thứ trong nhà như đồ tắm, dầu gội còn cả sữa tắm các thứ, mình thi thoảng cũng nên sắm, chứ đừng kiểu có tiền đóng vào rồi coi như xong trách nhiệm thì tình cảm nó không được tốt. Thế mà anh còn suốt ngày hỏi tôi tiêu gì hết từng ấy tiền, trong khi tôi còn có lương. Lương thì vài triệu, cũng còn phải lo cho con cái sau này chứ.
Anh liên tục đi chơi, tôi có bầu anh càng đi chơi nhiều với kiểu, vợ bầu bí thì không làm ăn được gì. (ảnh minh họa)
Rồi anh cứ chứng nào tật ấy. Ngay cả khi tôi sinh con, anh cũng mặc kệ. Anh không tăng tiền lên, vẫn từng ấy khoản chi tiêu, bây giờ thêm khoản mua sữa cho con. Có hôm, anh đi chơi, tôi gọi cho anh mua hộp sữa thì anh bảo tiền đâu mà mua. Có nài nỉ anh mua thì về nhà anh đòi tiền. Anh bảo, khoản nào ra khoản ấy, cứ mua sữa cho con liên tục mà không đưa tiền thì có mà chết à. Nghe anh nói tôi chán hẳn. Từ ngày bầu bí, anh nào quan tâm được gì cho tôi.
Anh liên tục đi chơi, tôi có bầu anh càng đi chơi nhiều với kiểu, vợ bầu bí thì không làm ăn được gì. Chẳng biết anh có tòm tem bên ngoài hay không nhưng cái kiểu của anh thực sự tôi thấy khó chịu, tủi thân vô cùng. Anh không lo cho tôi, không lo cho gia đình này, có con rồi anh còn lông bông như người vô công rồi nghề. Anh cứ tiêu tiền của anh, còn tôi có tiêu gì thì anh tra khảo đủ thứ. Anh chỉ sợ tôi tiêu hết tiền, thế mà hàng tháng anh đưa được cho tôi mấy đồng.
Tôi sinh con, may mà còn có bảo hiểm của công ty nên được ít tiền tiêu pha chứ nếu nhờ vào người chồng như anh thì chết. Thế mà ngày nào anh cũng hỏi tiền đâu, tiền bảo hiểm đâu, tiêu gì mà hết. Anh dựa vào chuyện đó nên không chịu cho tôi đồng nào, anh cứ khư khư giữ lương của anh mấy tháng nay kể từ khi tôi sinh và anh biết tôi có tiền bảo hiểm.
Sống với nhau chưa được bao lâu nhưng giờ, gần như tôi không còn tình yêu với chồng nữa. Tôi cảm thấy đây giống như một cuộc hôn nhân vì trách nhiệm mà thôi. (ảnh minh họa)
Nghĩ đến chồng mà tôi chán ngấy. Tôi cảm thấy mình thực sự khủng hoảng, không được chồng chiều và yêu thương. Cuộc sống nhiều khi bí bách và tuyệt vọng, không muốn tiếp tục nữa. Chồng thì chỉ chăm chăm xem tiền vợ để đâu, trong khi không có trách nhiệm với con cái. Sống với bố mẹ mà để mọi việc cho bố mẹ lo lắng, còn mình thì như người dưng. Con trai mà không trách nhiệm với gia đìn thì đúng là hèn, nghĩ mà chán chồng kinh khủng.
Sống với nhau chưa được bao lâu nhưng giờ, gần như tôi không còn tình yêu với chồng nữa. Tôi cảm thấy đây giống như một cuộc hôn nhân vì trách nhiệm mà thôi. Tôi yêu chồng nhưng sự hèn nhát và ích kỉ của anh khiến tôi cảm thấy chán ngấy. Giờ đây, tôi đang hoang mang vô độ. Nếu không có tiền dành dụm, biết đâu ngày nào đó anh lại đuổi tôi ra khỏi nhà, không thì cũng trắng tay. Lúc ấy thì chỉ có đường chết nên tốt nhất lúc này, tôi phải tiết kiệm dần, phải gom góp để tính đường lui khi bất trắc xảy ra.
Theo VNE
Nghe các ông chồng kể tội vợ vừa lười, vừa bẩn Nhiều người chia sẻ, họ rất sợ những cô vợ lười, đoảng. Bởi họ không biết làm gì khi gặp những cô vợ như thế này. Cưới rồi bỏ cũng không được nên đành im lặng chịu đựng. Không chỉ có các bà vợ sợ các ông chồng lười mà các ông chồng cũng đặc biệt sợ các bà vợ lườibiếng ở bẩn...