Tỷ phú tuổ.i 70 không nhà vì lỡ tặng “vợ bé” hết tài sản
Ông ký giấy tặng cho vợ hết phần lớn gia sản, đổi lại bằng một giao kèo miệng là vợ sẽ chăm lo cho ông đến cuối đời. Nhưng ba năm sau, người vợ nộp đơn xin ly dị, “ôm” hết số tài sản kia và buộc ông phải ra đường để giao trả nhà cho bà. Nỗi uất ức vì ngu ngơ đã tặng vợ tài sản hàng chục tỷ chưa giải tỏa được, ông càng uất ức khi tòa có dấu hiệu gian dối trắng trợn trong việc ghi lờ.i kha.i và xử ép ông.
Gần bốn năm qua, ông Vương Chí Linh vẫn chưa thoát khỏi khiếp “vô phúc đáo tụng đình”.
“Tôi là người của diêm vương rồi”. Đó là câu đầu tiên ông Vương Chí Linh (67 tuổ.i, phường 7, quận Gò Vấp, TP.HCM) nói khi gặp phóng viên. Ngược lại với điều ông dự cảm, trông ông vẫn còn rất khỏe khoắn. Phóng viên nói: “Cháu trông chú còn sống tới 20 năm nữa ấy chứ”. Giọng ông chán chường: “Trong vụ này, tôi có lỗi, bà Vân có lỗi, tòa án có lỗi. Tôi muốn chuộc lỗi này, trả nợ cho trần gian, phải diệt những cái sai phạm đi chứ”.
Sự ngu ngơ của người ngạ.o mạ.n với tiề.n
Nói về bản hợp đồng tặng cho tài sản “khủng” cho vợ, đến giờ này ông cũng không biết tại sao lại cho. Năm 2002, ông “đi bước nữa” với bà Nguyễn Thị Tường Vân (59 tuổ.i) khi cả hai đều đã luống tuổ.i. Ông là công chức đã về hưu, bà là công chức một sở nọ của TP.HCM.
“Lẽ ra tôi không lấy bà ấy, vì bà ấy làm việc nhiều quá, trong khi tôi cần người vợ làm việc nhà hơn. Bà ấy rất chịu khó học”, ông kể.
Ngày về sống chung với nhau, bà có một số thửa đất nho nhỏ ở Quận 9, Quận 12. Tài sản hai người gần như tương đương nhau. Sau khi lấy nhau, ông mới gom nhà đất của cả hai lại đem kinh doanh. “Tôi kiế.m tiề.n dễ lắm”, ông tâm sự.
Tiề.n của lại sinh sôi, nảy nở theo đà kinh doanh thuận lợi những năm đất đai sốt sình sịch. Tài sản vợ chồng ông giá trị lên tới khoảng 30 tỷ đồng. Rồi bà cũng về hưu, hưởng lương hưu như ông.
Có thể nói ông hơi ngạ.o mạ.n với tiề.n: “Tôi không quan tâm đến tiề.n. Đối với tôi, tiề.n vô nghĩa lắm. Cái khó là tiêu tiề.n thế nào. Tôi ăn thì không nhiều, lương hưu ăn không hết. Muốn tiêu nhiều tiề.n thì phải đi du lịch nước ngoài, làm từ thiện…
Tôi không có nhu cầu tiêu tiề.n nhiều, sinh hoạt lại đơn giản. Tôi chỉ muốn giữ gia đình yên ấm. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản thế thôi. Người ta vài ba chục tỷ, vài ba trăm tỷ vẫn thiếu, làm ăn mới cần nhiều tiề.n như vậy”.
Hai đứa con riêng của ông với người vợ đầu hiện ở ngoài Bắc, kinh tế ổn định. Ông nói: “Tôi quan niệm rất rõ ràng đối với con cái, con phải tự lập. Con tôi không phát triển được. Cuộc sống anh, anh không lo được thì tôi chỉ hỗ trợ, nếu không có năng lực thì anh phải chịu thôi. Anh không được đòi. Tài sản tôi làm nên vô cùng vất vả, không phải do cha mẹ cho. Con tôi phải tự làm giàu, nếu chúng muốn giàu. Nếu tôi chế.t, con tôi sẽ không được thừa kế bất cứ thứ gì từ tôi”.
Ông rất đam mê công việc xây dựng nhưng bà Vân cản. “Mình già rồi. Tôi muốn những năm cuối đời được sống thanh thản. Nhiều tiề.n bạc, của cải đối với tôi không quan trọng bằng cuộc sống êm ấm gia đình. Còn vợ tôi thì luôn lo lắng, sợ sau khi tôi chế.t thì con cái riêng của tôi sẽ tranh chấp tài sản với bà ấy.
Vì vậy, tôi đã ký tặng cho bà ấy được sở hữu hết các tài sản nhà đất hiện có giá trị gần 30 tỷ đồng. Đương nhiên trước khi tôi ký tặng cho thì hai vợ chồng đã thỏa thuận với nhau bà ấy sẽ được toàn quyền sử dụng, định đoạt số tài sản trên sau khi tôi qua đời. Bà ấy có trách nhiệm lo toan cuộc sống chung cho hai vợ chồng đến hết đời”, ông nói.
Lúc ký, ông không bao giờ nghĩ bà ấy sẽ bỏ ông. Chính vì cách nhìn nhận của ông như vậy nên ông mới làm thế. Người ta bảo ông ngu ngơ là vậy.
Video đang HOT
Tặng nhà đất thì công chứng, nghĩa vụ lại giao kết… miệng
Tháng 10/2007, một loạt hợp đồng sang tên đổi chủ nhà đất giá trị tiề.n tỷ đã được vợ chồng ông ký kết tại các phòng công chứng. Trong việc tặng cho này, bà được hưởng lợi hơn ông nhiều. Nhưng có một điều cực kỳ quan trọng mà ông đã quên, là kèm theo giao ước về việc chăm lo cho ông đến khi chế.t và chôn cất ông, ông tin tưởng vào vợ mà không đi… công chứng.
Ông cứ nghĩ vợ chồng bàn bạc, thỏa thuận miệng với nhau là lẽ thông thường.
Cứ nghĩ cuộc đời nhàn hạ, yên bình trôi qua trong những ngày về già của ông và bà, thế nhưng bất thình lình, vào tháng 3/2010, bà nộp đơn ra TAND quận Gò Vấp xin l.y hô.n.
Quá bất ngờ trước việc này, ông sốc. Cú sốc quá lớn đán.h thẳng vào mái ấm gia đình mà ông hằng nghĩ nó sẽ ổn định, bền vững đến ngày ông nhắm mắt xuôi tay.
Cú sốc còn đán.h thẳng vào lòng tin, vào lòng kiêu hãnh của ông. “Tôi đã gần tới 70 tuổ.i, ở cái tuổ.i “sống chế.t tính theo ngày” mà tôi còn phải ra hầu tòa thì thật là đau khổ và nhụ.c nh.ã”, ông viết trong đơn gửi tòa.
Ra tòa, ông nghĩ sự việc này đơn giản mình đúng luật. Dù vậy, để an tâm ông vẫn đi thuê luật sư. Nhưng qua năm bản án, ông thuê tổng cộng đến bảy luật sư, nhưng không đâu vào đâu, lại mất bao nhiêu thời gian của ông.
Người ông thuê đầu tiên nói đủ điều hay lắm, nhưng đến lúc cần tham gia phiên tòa sơ thẩm thì mới biết người đó… chưa có chứng chỉ hành nghề luật sư. Có luật sư vì lý do sức khỏe nên không thể tiếp tục hợp đồng. Người kế tiếp thì nhận vụ việc của ông, đến khi đến tòa gặp thẩm phán thì lại không làm nữa, vì luật sư đó từng “va chạm” với thẩm phán.
Có luật sư vì một vụ cãi nhau với thẩm phán nên bỏ, không đeo tiếp vụ kiện nữa. Có luật sư ra phiên tòa phúc thẩm chỉ nói vài câu, “có cảm giác luật sư thờ ơ không bỏ công ra nghiên cứu hồ sơ, không có ý kiến tranh tụng gì”, ông nói.
Theo án sơ thẩm, bà Vân khai thời gian đầu sau kết hôn hai người sống hạnh phúc, nhưng sau đó đã bộc lộ những mâu thuẫn trầm trọng, sâu sắc, chủ yếu trong cách cư xử, lối sống, thiếu sự quan tâm, giúp đỡ, thiếu tôn trọng dẫn đến tình cảm giữa hai người không còn.
Ông Linh cũng thừa nhận bà không quan tâm đến ông, không có sự cảm thông mặc dù ông rất cố gắng để có một cuộc sống ấm êm. Việc l.y hô.n ảnh hưởng rất lớn đến danh dự và những mối quan hệ khác của ông nên ông không đồng ý l.y hô.n.
Tòa cho rằng hai người sống chung không hạnh phúc, nguyện vọng xin đoàn tụ của ông chỉ là sĩ diện, tự ái không phải muốn níu kéo lại hạnh phúc gia đình. Cuộc hôn nhân này đã hoàn toàn đổ vỡ, không thể hàn gắn. Vì vậy, tòa xử cho l.y hô.n.
Về tài sản chung, tòa cho rằng hai bên đã tự thương lượng và không còn tài sản chung nên không xét. Tòa ghi nhận ông yêu cầu tòa xem xét công sức của ông trong quá trình tạo dựng ba căn nhà, ông không tranh chấp hay khiếu nại gì về ba căn nhà trên.
Do ông đã tự nguyện tặng cho các phần tài sản của mình cho vợ, không có điều kiện nào kèm theo, vì vậy tòa xác định việc ông cho rằng bà lừ.a đả.o, lợi dụng lòng tin của ông để chiếm đoạt tài sản là hoàn toàn không có căn cứ.
Thư ký tòa vắng mặt nhưng lại ký tên ghi biên bản?
Không đồng ý với phán quyết của Tòa, ông kháng cáo yêu cầu tòa xem xét công sức đóng góp của ông trong khối tài sản giờ đã là tài sản riêng của bà. Tại phiên tòa phúc thẩm tháng 2/2011, ông trình bày việc ông ký tặng cho ba căn nhà là có điều kiện, chỉ khi nào ông chế.t đi thì bà mới được quyền sở hữu nhà.
Ông còn yêu cầu xem xét số tiề.n bán căn nhà ở Quận 9 được 2 tỷ đồng nhưng bà không chia cho ông. Đặc biệt, ông yêu cầu xem xét cấp sơ thẩm đã vi phạm tố tụng: tại các buổi hòa giải và kể cả phiên tòa sơ thẩm không có mặt thư ký tòa, nhưng trong các biên bản lại có chữ ký của thư ký tòa (?).
Thế nhưng, tất cả các yêu cầu của ông đều bị tòa phúc thẩm bác. Theo Tòa, ông nói ký hợp đồng tặng cho nhà cho bà Vân là tặng cho có điều kiện, nhưng trong hợp đồng tặng cho và văn bản cam kết tài sản hai bên đã ký tại phòng công chứng không ghi điều kiện này.
Bà Vân cũng không thừa nhận có điều kiện này giữa hai người. Đối với yêu cầu chia tiề.n bán căn nhà tại Quận 9, trong quá trình giải quyết tại cấp sơ thẩm, ông không có yêu cầu chia tài sản, ông lại không chấp nhận nộp tạm ứng án phí nên cấp sơ thẩm không giải quyết yêu cầu của ông là chính xác.
Ông trình bày về việc không có thư ký, Tòa xét thấy hồ sơ thể hiện tại các buổi làm việc này đều có mặt thư ký, nên nội dung kháng cáo này của ông là không có cơ sở.
Tất nhiên, ông không thể nào chấp nhận bản án này nên đã nộp đơn khiếu nại đến TAND Tối cao yêu cầu kháng nghị giám đốc thẩm.
“Thôi cho thì thôi. Mất thì thôi. Thật ra mà nói, trách cô ta thì trước hết phải trách mình. Tại anh làm ra của mà anh không biết giữ gìn. Tôi không tiếc của, tôi chỉ tiếc mình ngu ngơ. Trong mỗi con người có hai mặt tốt, xấu. Tôi không biết cách để cái tốt của bà ấy phát huy.
Sai lầm của tôi là tôi đã ký tặng vợ tôi. Sai lầm của bà Vân là bà ấy có dấu hiệu lừa dối. Cam kết tài sản thì bà ấy ra công chứng, còn cam kết miệng về việc chăm lo cho tôi đến khi tôi chế.t thì bà ấy quên đi. Có ai cho hết tài sản rồi tự nguyện ra đường ở?”, ông nói.
Nhưng ông tức. Theo ông, những cơ quan không được phép sai là bệnh viện và tòa án. “Cái khủng khiếp nhất là tòa án. Lúc hòa giải không có thư ký tòa, nhưng tôi lại phát hiện có thư ký tòa ký tên trong biên bản, vi phạm tố tụng, dù người ta cho là bình thường. Thư ký tòa trong hai biên bản có hai loại chữ viết khác nhau hoàn toàn. Vậy chữ ký đó là của ai, cái gì xảy ra ở đây?. Nhiều lờ.i kha.i tôi nói đã bị sửa sai lệch hoàn toàn nên bản án mới thành ra như vậy. Có phải ai đó đã photocopy chữ ký của mình rồi ghi nội dung khống vào?”.
Chút tình sót lại cũng mất
Sau hai bản án trên, giữa ông và bà Vân còn ba bản án đã xử và một bản án phúc thẩm sắp xử. Chưa đầy một năm sau án phúc thẩm l.y hô.n, bà kiện ông đòi lại căn nhà ở phường 7, quận Gò Vấp, căn nhà này ông đang ở.
Ông phản tố yêu cầu bà Vân trả lại phân nửa tiề.n sửa nhà 550 triệu đồng vì ông sửa nhà sau khi ký hợp đồng tặng cho nhà. Bà Vân viện cớ số tiề.n sửa nhà là tài sản riêng của bà trong thời kỳ hôn nhân, bà chỉ nhờ ông trông coi nhà và mua vật tư sửa chữa nên không đồng ý.
Theo tòa sơ thẩm, căn nhà sửa chữa chưa hoàn tất thì ông làm thủ tục tặng cho bà. Ông phải giao trả nhà cho bà. Bà nói tiề.n sửa nhà là tài sản riêng của bà nhưng lại không có chứng cứ chứng minh nên được xem là tài sản chung, buộc phải chia cho ông phân nửa giá trị sửa chữa nhà là 275 triệu đồng.
Việc giao trả nhà và bù chia tiề.n được thực hiện trong ba tháng, kể từ ngày bản án có hiệu lực. Bà kháng cáo không đồng ý trả tiề.n. Ông kháng cáo yêu cầu giãn thời gian trả nhà ra một năm thay vì ba tháng để ông tìm chỗ ở mới.
Một lần nữa, tòa lại làm ông uất ức khi cấp phúc thẩm bác kháng cáo của ông và chấp nhận kháng cáo của bà. Tòa cho rằng thời gian sửa nhà tờ tháng 4/2007 đến đầu năm 2008 mới xong.
Trong khi án l.y hô.n đã có hiệu lực đã bác yêu cầu của ông về việc xem xét công sức đóng góp của ông trong khối tài sản giờ là tài sản riêng của bà. Lẽ ra cấp sơ thẩm không được thụ lý và phải trả lại đơn của ông. Tòa sửa một phần án sơ thẩm, đình chỉ giải quyết đối với yêu cầu phản tố của ông, bà không phải trả lại ông 275 triệu đồng.
Trong khi đó, tòa lại không đồng ý yêu cầu xin lưu cư thêm một năm của ông vì ông “không có căn cứ, gây ảnh hưởng đến quyền lợi của bà Vân”.
Tháng 6/2013, ông kiện bà ra TAND Quận 3 đòi tài sản khi bán căn nhà tại Quận 9 với giá 2 tỷ đồng, ông đòi bà chia 1 tỷ đồng. Cũng giống như hai vụ án trước, vụ án này ông cũng thua kiện, với lý do đơn giản là trong án l.y hô.n ghi tài sản chung “không có”.
Ông nghĩ: “Thực ra nếu bà Vân bình thường, bà ấy là con người tử tế. Nếu tôi không ký cho bà ấy thì có thể bà không l.y hô.n với tôi. Bà ấy không biết tiêu tiề.n làm gì, lương hưu bà ấy tiêu còn không hết”.
“Nhiệm vụ của tôi sắp tới là rời khỏi căn nhà này (căn nhà tại phường 7, quận Gò Vấp – PV). Tôi đủ điều kiện để sống vì có lương hưu, còn tiề.n mặt, nhưng trong nỗi uất hận này, tôi có sống nổi không?. Thực ra tới bây giờ, tôi mất lòng tin kinh khủng. Liệu trong vụ này có vấn đề chạy án hay không?. Giả sử tôi còn trẻ, đủ sức sống thì còn có lòng tin. Nhưng tôi già rồi…”, ông than.
Theo Xa lộ pháp luật
Giận vợ không đưa tiề.n chữa bệnh, chồng dàn cảnh phá két trộm vàng
Thương chồng nhưng vì ghen tuông chị đã bắt anh "ly thân" như một sự trừng phạt. Quá bức xúc vì vợ không đưa tiề.n để chữa bệnh, Cần đã trộm toàn bộ số tài sản 2 vợ chồng dành dụm.
Theo bản án sơ thẩm, Nguyễn Thanh Cần (SN 1966, ngụ tỉnh Tây Ninh) kết hôn với chị Nguyễn Thị Mén từ năm 1988. Nhờ cần cù, chăm chỉ với công việc kinh doanh xe tải và chăm sóc vườn mãng cầu, hai vợ chồng Cần tích cóp được số tiề.n kha khá. Tuy nhiên vì hay ghen nên vợ chồng Cần thường xuyên rơi vào cảnh "ly thân". Mặc dù giường ai người nấy ngủ nhưng làm được bao nhiêu tiề.n Cần đều đưa hết cho vợ để chị lo cho 2 con.
Bị cáo Cần trả lời phần thẩm vấn của HĐXX
Đầu tháng 1/2012, chị Mén lại giận Cần. Trong thời gian này, Cần bị đau mắt cần tiề.n để chữa bệnh nhưng chị Mén ngần ngừ chưa đưa. Giận vợ, Cần quyết định làm một "quả" để chị Mến biết mặt.
Khoảng 17h ngày 20/5/2012, chờ vợ con chở mãng cầu đi bán, Cần lấy kìm và một cây tuốc-nơ-vít vào phòng của chị Mén đục két sắt. Sau khi lấy toàn bộ số tiề.n vàng trong két với tổng giá trị gần 1,4 tỷ đồng đem đi giấu, Cần dùng cưa sắt cưa cửa sổ phòng tạo hiện trường giả rồi đóng cửa đi ra ngoài. Đêm đó, chị Mén trở về phát hiện mất tài sản liền gặng hỏi chồng nhưng Cần bảo không biết. Ngay sau khi cơ quan công an vào cuộc thì Cần phải thừa nhận hành vi trộm cắp của mình.
Ngày 29/8/2012, TAND tỉnh Tây Ninh đã tuyên phạt Nguyễn Thanh Cần 7 năm tù về tội "Trộm cắp tài sản". Nhận thấy mức án dành cho mình quá nặng, bị cáo đã kháng cáo xin giảm án. Còn chị Mén cũng làm đơn đề nghị tòa xem xét giảm mức án cho chồng mình.
Tại phiên tòa phúc thẩm ngày 26/11, cả chị Mén lẫn bị cáo đều khẳng định số vàng bị trộm là tài sản chung của cả hai vợ chồng. Vì số tài sản không được phân định rõ ràng bao nhiêu của vợ, bao nhiêu của chồng do đó Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM tuyên hủy án sơ thẩm, trả hồ sơ để cấp sơ thẩm xác định chính xác số tiề.n Cần đã lấy của vợ làm căn cứ xử phạt...
Theo ANTD
Chia tay bạn trai, "tiểu thư F1" giữ lại toàn siêu xe Tamara Ecclestone, con gái của "ông trùm F1", sẽ giữ lại hai chiếc siêu xe Lamborghini Aventador và Ferrari 599 sau khi chia tay bạn trai Omar Khyami. Đối với các cặp vợ chồng ly dị, chuyện phân chia tài sản là một vấn đề vô cùng đau đầu. Câu chuyện chia tài sản chung của những cặp đôi yêu nhau nhưng chưa...