Tương tư à, chúng ta buông tay nhau nhé…!
Như nắng vốn thuộc về bầu trời, như cỏ cây vốn thuộc về mặt đất, mình đang cố gắng để mọi thứ quay về trật tự ban đầu phải không. Mình chiến đấu hết sức với chính mình, cốt là để dứt khỏi cái sự chờ mong không hi vọng ấy. Mình đã quá mệt mỏi rồi. Mình chẳng còn đâu niềm vui khi nhìn thấy người ta như ngày đầu nữa,
Tôi hỏi một cuộc tình đang dần xây nên ngôi mộ cỏ, nơi chỉ mình tôi đứng ngẩn ngơ đợi chờ hình bóng ai. Thử hỏi tương tư là gì mà tôi cứ mãi rơi vào vòng xoáy. Thử hỏi rằng ai đã sinh ra cái sự tương tư để rồi tôi nên nông nỗi này.
Suốt hai mươi bốn giờ, tôi chỉ biết ngẩn biết ngơ, chỉ biết nghĩ vẩn vơ về dáng hình ai đó. Tôi thơ thẩn từ sáng đến chiều chỉ vì vấn vương nụ cười của ai thôi. Phải chăng đó chính là sự khởi đầu của những kẻ mang cái danh “tương tư”, kẻ mà dẫu biết mình sẽ buồn nhưng vẫn chấp nhận làm quen lấy.
Khi kẻ gác trăng bắt đầu rong ruổi khắp bầu trời và khi con phố nhỏ đã lên đèn sáng rực, thì thời điểm để cái sự tương tư lên ngôi đã đến. Đêm lạnh. Lòng tôi bỗng thao thức. Và tôi nhớ người ta. Người chẳng bao giờ làm gì cho tôi nhưng cũng đủ khiến tôi ngây ngất cả ngày. Tôi điên, điên thật rồi, điên trong chính sự cuồng loạn của con tim.
Con tim, lỗi tất cả là tại mày. Giá như mày đừng đập nhanh như vậy, giá như mày cứ ngoảnh mặt làm ngơ. Con tim, sao lại yếu đuối đến thế này. Chỉ vì một nụ cười vốn sinh ra không dành cho mày mà mày lại có thể vui đến thế. Chỉ vì cái liếc mắt vô tình mà mày tưởng tượng thật nhiều thứ sau này. Con tim… tại sao lại thành ra như thế?
Tôi đã nuôi dưỡng con tim với tất cả những gì tôi có được, rằng sẽ không để ngã vào vòng xoáy của tương tư. Nhưng cuối cùng tôi chẳng thể thắng nổi con tim khi mà nó cứ trượt dài trong thất vọng. Tôi oán trách, tôi hằn học với chính mình vì tôi chẳng làm được điều gì hết. Ngay cả việc kiểm soát con tim.
Chỉ một phút “bất cẩn” tôi đã đánh mất trái tim này. Vào tay người mà tôi khó lòng chạm tới. Trái tim với trái tim, khoảng cách thật gần những cũng thật xa.
Tương tư là gì mà lại khiến con người ta chẳng chịu quay đầu nhìn lại? Tương tư là chi mà cứ khiến lòng mình nhớ nhớ mong mong.
Trái tim thua cuộc, mình gặp mặt với tương tư. Đó là lẽ dĩ nhiên những kẻ yêu từng gặp lấy. Tháng tháng ngày ngày cứ nối tiếp mà dài ra trong chính sự chờ mong, hồi hộp của mình.
Mình đã tương tư bao lâu rồi?
Video đang HOT
Thật chẳng biết mình bắt đầu để ý người ta từ khi nào, chỉ biết rằng mình cảm thấy chút hi vọng nhỏ nhoi đang ngày càng tắt ngóm. Từng chút, từng chút đang dần hóa hư không.
Như nắng vốn thuộc về bầu trời, như cỏ cây vốn thuộc về mặt đất, mình đang cố gắng để mọi thứ quay về trật tự ban đầu phải không. Mình chiến đấu hết sức với chính mình, cốt là để dứt khỏi cái sự chờ mong không hi vọng ấy. Mình đã quá mệt mỏi rồi. Mình chẳng còn đâu niềm vui khi nhìn thấy người ta như ngày đầu nữa,
Nhưng thật sự có phải là vậy không khi tâm hồn mình cứ liên tục viết tên của người ấy. Trái tim, mình chẳng thể nào hiểu được. Và đến bao giờ mình mới dứt khỏi cuộc tình không tên đây?
Sẽ chẳng bao giờ đâu khi trái tim vẫn còn lỗi nhịp. Sẽ chẳng bao giờ đâu khi mình cứ cố tình trốn tránh mãi trái tim.
Tôi đã nhiều đêm thao thức vì người ta không bao giờ đáp trả tình cảm mình. Dẫu tôi có hành động rõ ràng thế nào thì người ta vẫn không hiểu được. Là người ta không hiểu hay người ta cố tình không hiểu?
Ai cũng bảo tôi ngốc khi thích người ta mà không dám nói. Nhưng thử hỏi can đảm ở đâu để tôi bày tỏ lòng mình đây.
Xung quanh người ta toàn là những tinh cầu lấp lánh, còn tôi thì chỉ là đóa hoa dại bên đường…
Có người đã từng viết đôi lời rằng:”Bạn là đóa hoa dại bên đường khi người làm vườn còn chưa xuất hiện nhưng một khi người đó xuất hiện bạn sẽ là bóng hồng đẹp xinh.”
Và tôi vẫn đang loay hoay kiếm tìm cho mình một người đặc biệt nhất trên hành trình của cuộc đời, nhưng thật khó làm sao khi con tim cứ ngã vùi trong tình yêu không hồi kết.
Hãy thử tìm lối thoát cho con tim… bằng cách nói ra lòng mình.
Tình cảm giữ lâu sẽ càng khiến mình thêm đau đớn. Những vết thương trong tim cứ chồng chất lên nhau. Sẹo cũ còn chưa lành thì vết thương mới lại bắt đầu xuất hiện. Liên tục, liên tục mãi không dừng.
Và chỉ đến khi mình nói ra, trái tim mới bắt đầu thôi hành hạ chính nó. Chỉ đau một chút thôi nhưng về sau lòng mình sẽ thảnh thơi. Dù cho tình cảm mình bị người mình thương từ chối…
Hai kẻ ngốc nhất chính là hai kẻ cùng thích thầm nhau, tôi đã nghe ai từng nói vậy. Mình thích người ta và biết đâu đấy người ta cũng có cảm tình với mình. Và một trong hai đang đợi lời ngỏ ý từ đối phương. Nhưng vì ngại vẫn chưa ai dám tỏ.
Bởi vậy người ta mới gọi đó là kẻ ngốc chăng? Khi tình yêu trước ngõ mình lại không biết đường để tiến vào.
Tương tư, rốt cuộc là thế nào khi lòng mình muốn thoát nhưng vẫn không cách nào để thoát ra. Tương tư, tôi biết làm sao đây khi trái tim cứ mãi hoài bối rối. Tương tư, tôi có nên nói ra hết lòng mình hay không?
Ơi tương tư!
Theo Guu
Điều mạnh mẽ nhất em làm được chính là không rơi nước mắt vì anh
Đôi khi, em cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hiện tại, nhưng em vẫn tự nhủ bản thân gồng mình để đối mặt với tất cả. Để rồi, trong đêm khuya thanh vắng trái tim em lại rỉ máu...
Anh - người đã từng quan trọng nhất trong cuộc sống của em. Chính anh đã mang lại cho em niềm vui, nụ cười và niềm hạnh phúc bất tận. Khi đó, em chẳng mong chờ điều gì hơn thế.
Rồi một ngày, anh quay lưng bước đi... Em vẫn hy vọng chúng mình có thể tái hợp, anh sẽ quay về...
Nhưng rồi, em cứ chờ anh trong vô vọng. Em đã thầm mong, anh sẽ vì em một lần. Bao nhiêu người khuyên em nên ngừng chờ đợi nhưng em vẫn mơ mộng: "Nhất định anh sẽ quay về", để rồi trái tim em đóng băng. Biết bao nhiêu người tỏ tình, dõi theo nhưng em mặc kệ, em không chịu thừa nhận mình là kẻ bị "bỏ rơi".
Nhiều lần nước mắt ướt bờ mi nhưng em vẫn cố giấu kín, em tự nói với bản thân không được khóc, không được thương nhớ anh, nhưng thực ra nước mắt em đã chảy vào trong, nó khiến trái tim nghẹt thở. Em buồn, em đau đớn lắm anh à!
Em luôn tỏ ra mạnh mẽ thậm chí không cho phép mình yếu đuối trước bất kỳ ai, để rồi bao buồn đau tổn thương, em cất giấu trong lòng chẳng bao giờ để ai biết.
Điều duy nhất em làm được đó chính là không rơi nước mắt vì anh (Ảnh minh họa).
Nhiều lúc, em thèm được nghe anh nói, em muốn dựa vào bờ vai rộng lớn của anh để quên đi bao ưu tư, mệt mỏi... nhưng em biết, anh chẳng còn cần em nữa rồi.
Cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa cực nhọc, đôi khi mệt mỏi rã rời. Em chẳng còn biết dựa vào ai, tin vào bất kỳ điều gì. Em tự gồng mình cố gắng nhưng em biết, đó chỉ là lời nói, ẩn sâu trong tim em là bao niềm đau câm nín.
Ngày trước cạnh em còn có anh. Mỗi khi em mệt mỏi, mỗi khi em rơi nước mắt anh đều ôm em vào lòng và nói: "Nín đi em, có anh rồi" nhưng giờ đây, em chẳng còn anh, chẳng còn ai ở cạnh mình.
Em ước, giá như em giữ anh lại bên cạnh mình, giá như em nắm tay anh khi anh quay lưng, biết đâu tình mình vẫn còn... "Em sai rồi anh à! Đừng im lặng, đừng để em lại một mình được không anh?", đó là điều em muốn nói với anh trong lúc này đây...
Nhưng... em biết, giờ đây, cạnh anh đã có người khác, em chỉ là một người nuối tiếc quá khứ. Những ngày tháng qua em đã cố gắng vì điều gì em cũng không rõ nữa! Cái cảm giác vô chừng vô định đó cứ bám riết không thôi.
Em là kẻ lạc lõng...
Em là kẻ cô đơn giữa hàng triệu con người trong cõi nhân gian này.
Vậy đó, em mải miết đuổi theo sự mơ hồ, để nhận về lạc lõng.
Em loay hoay tìm về ngày cũ, rồi nhận lấy chơi vơi.
Em cứ thương mãi một người không thuộc về mình
Và... em đang cô đơn!
Theo Eva
Từ giờ em sẽ sống vì em... Em chẳng thể buông, cũng không có tư cách gì để nắm giữ, em chẳng thể làm gì ngoài việc cứ hi vọng, cứ chờ đợi và rồi lại thất vọng thật nhiều... "Cậu ấy là thanh xuân của tôi, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám ngỏ và cũng là nỗi đau của một thời tuổi trẻ......