Tường tận công nghệ tuyệt đỉnh trên siêu cơ Su-37 Nga
Hàng loạt công nghệ tuyệt đỉnh trên chiến đấu cơ Su 37 đã giúp nước Nga sau này hiện đại hóa thành công Su-27, sản xuất loạt biến thể Su-30MK.
Chiến đấu cơ Su-37 Teminator (Kẻ hủy diệt) là một loại tiêm kích đa năng siêu cơ động, một chỗ ngồi, thử nghiệm công nghệ trong quá trình OKB Sukhoi phát triển tiêm kích Su-35 nổi danh sau này. Chuyến bay đầu tiên của Su-37 được thực hiện vào ngày 2/4/1996.
Một trong những đặc điểm nổi bật nhất và cũng là ưu điểm tuyệt vời của Su-37 chính là khả năng siêu cơ động trong không chiến nhờ vào cặp động cơ AL-37FU.
Su-37 được trang bị hai động cơ tuốc bin phản lực cánh quạt đẩy có đốt sau Lyulka AL-37FU tích hợp vòi phun kiểm soát véc tơ lực đẩy 3 chiều (TVC 3D). Đây vốn là phiên bản cải tiến của động cơ lừng dành họ máy bay Sukhoi AL-31F. Ảnh: Vòi phun động cơ Su-37 chĩa sang các hướng khác nhau.
Theo nhà sản xuất, động cơ AL-31FU cung cấp sức đẩy 83.36 kN và tăng lên 142 kN khi tăng lực và có thể lái được từ 15 đến 15 độ dọc theo chiều đứng máy bay. Bộ phận kiểm soát hướng và tốc độ phụt được tích hợp hoàn toàn với hệ thống kiểm soát bay kĩ thuật số. Vòi phun TVC có thể làm lệch cả theo kiểu đồng thời và khác biệt dựa vào thao diễn. Vòi phun được nối với khớp xoay hình khuyên và có thể được di chuyển trong pitch của máy bay bằng hai cặp kích thuỷ lực. TVC cho phép máy bay trình diễn ở tốc độ gần bằng không mà không bị giới hạn về góc bắn.
Máy bay chiến đấu Su-37 có thể đạt tốc độ tối đa Mach 2,35 (cao hơn một chút so với Su-35), tầm bay 3.30km, trần bay 18.000m.
Video đang HOT
Công nghệ đỉnh cao thứ hai đáng nhắc đến trên tiêm kích Sukhoi Su-37 là hệ thống điện tử hàng không tối tân. Buồng lái phi công được trang bị bốn màn hình hiển thị tinh thể lỏng (HUD) cho các dữ liệu chiến lược và hoa tiêu, các hệ thống máy tính và thanh điều khiển các điều kiện hoạt động (HOTAS). Phi công có một thanh điều khiển di chuyển ngắn ở bên cạnh thay cho thanh điều khiển trung tâm, một tay cầm điều khiển điện tử và điều khiển sức phụt động cơ.
Máy bay được trang bị hệ thống radar mạng pha bị động đa kênh N-011M Bars có tầm trinh sát cực đại 400km, theo dõi mục tiêu cách 200km, với 60km trong chế độ không đối không bán cầu sau (sau đuôi máy bay). N-011M có thể theo dõi cùng lúc 15 mục tiêu và khả năng dẫn tên lửa hạ 4 mục tiêu đồng thời. Trong chế độ không đối đất/đối hải, radar có thể phát hiện mục tiêu xe tăng cách 40-50km, mục tiêu tàu khu trục cách 80-120km.
Hỏa lực của tiêm kích Su-37 cũng rất đáng gờm với khả năng mang tới 8 tấn vũ khí trên 12 giá treo cùng một pháo 30mm lắp trong thân. Hầu hết các loại tên lửa tầm ngắn – xa, bom dẫn đường đều có thể mang trên Su-27.
Trong tác chiến không đối không, máy bay được trang bị tên lửa không đối không tầm ngắn Vympel R-73 có khả năng tiêu diệt các mục tiêu đang đuổi phía sau hay đang đối đầu phía trước ở độ cao từ 0,02 và 20 km, và mục tiêu g-load lên đến 12G; tên lửa không đối R-77, có thể chặn đứng các mục tiêu có tốc độ lên tới 3.600 km/h và ở độ cao từ 0.02 đến 25 km. Trong ảnh, “kẻ hủy diệt” Su-37 mang 4 đạn R-73, 4 đạn R-77 (màu đỏ) và 2 đạn R-27 (dưới thân).
Chuyến bay đầu tiên của chiến đấu cơ Su-37 vào ngày 2/4/1996, khi nó xuất hiện ở triển lãm hàng không Moskva. Sau đó nó tiếp tục có một chuyến bay biểu diễn ở triển lãm hàng không Farnborough 96. Máy bay đã chứng tỏ khả năng thao diễn mới, như khả năng chúi mũi ra khỏi hướng bay ở một số giai đoạn, quay mũi quanh 360 độ và hồi phục sau khi rơi vào vệt khí đuôi bằng cách lao vào vệt khí này của một máy bay khác.
Dù sở hữu những công nghệ đỉnh cao, tuy nhiên sau vụ tai nạn của một trong hai nguyên mẫu Su-37 (số hiệu 711) trong cuộc bay thử nghiệm vào tháng 12/2002, dự án đã bị đình chỉ vĩnh viễn. Tuy vậy, những công nghệ mới trên Su-37 đã góp phần giúp Sukhoi hoàn thành dự án Su-35, phục vụ hiện đại hóa Su-27 và áp dụng cho máy bay xuất khẩu Su-30MKI.
Theo_Kiến Thức
Kỳ quan đài thiên văn cổ tuyệt đỉnh của Ấn Độ
Đài thiên văn Jantar Mantar là ví dụ sáng ngời về thành tựu kiến trúc và thiên văn học của người Ấn Độ.
Đài thiên văn Jantar Mantar là tên gọi của một tổ hợp các công trình, thiết bị thiên văn cổ xưa vô cùng độc đáo của Ấn Độ.
Tổ hợp các công trình này đã được vua Maharaja Jai Singh II cho xây từ năm 1727 - 1734 nhằm mục đích vẽ bản đồ và dự đoán quỹ đạo của những hành tinh và những ngôi sao trong hệ mặt trời.
Từ hình mẫu tại thủ phủ Mughal Delhi, ông đã cho xây tổng cộng 5 công trình tương tự tại các địa điểm khác nhau, trong đó đài thiên văn ở Jaipur là công trình lớn nhất và được bảo tồn tốt nhất.
Trên thực tế, mỗi đàn thiên văn là một khu phức hợp gồm nhiều công trình kiến trúc lạ mắt với chức năng riêng biệt.
Gây ấn tượng nhất trong số đó là Samrat Yantra, một hình tam giác khổng lồ cao 20m, hoạt động như một đồng hồ mặt trời.
Misra Yantra có hình thù như một tác phẩm điêu khắc trừu tượng, là một công cụ để tìm ra những ngày ngắn nhất và dài nhất trong năm. Công trình này cũng có thể cho biết thời điểm đang là buổi trưa ở một số thành phố trên thế giới.
Các kết cấu kiến trúc của đài thiên văn được đặt trong khuôn viên rộng với những khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng. Vì vậy nơi này cũng đảm nhiệm vai trò của một khu công viên dành cho dân chúng.
Ngày nay, việc đo lường của nhiều công trình tại đài thiên văn Jantar Mantar không còn thực hiện được vì những tòa nhà cao tầng mọc lên xung quanh che khuất tầm nhìn.
Dù vậy, đây vẫn là ví dụ sáng ngời về thành tựu kiến trúc và thiên văn học của người Ấn Độ.
Đài thiên văn Jantar Mantar đã được UNESCO đưa vào danh sách di sản thế giới năm 2010.
Theo_Kiến Thức
Philippines vẫn muốn mua thêm tàu chiến yếu xìu của Mỹ Nhằm đẩy nhanh tốc độ hiện đại hóa lực lượng hải quân Philippines đang tính tới khả năng mua thêm một tàu chiến lớp Hamilton đã qua sử dụng từ Mỹ. Nhằm đẩy nhanh tốc độ hiện đại hóa lực lượng hải quân Philippines đang tính tới khả năng mua thêm một tàu chiến lớp Hamilton đã qua sử dụng từ Mỹ. Thông...