Tưởng người yêu cao thượng tha thứ cho mọi lỗi lầm, không ngờ đó là màn trả thù hoàn hảo của anh
Tôi và Đại yêu nhau từ thuở chung trường cấp 3. Hai đứa vẫn quấn quýt bên nhau mặc dù thời đó, phụ huynh và thầy cô còn cấm cản chuyện yêu đương nhiều.
Tuy nhiên, mặc lời ra tiếng vào, chúng tôi vẫn yêu và càng chứng minh ngược lại, chuyện yêu đương không làm chúng tôi sa sút mà còn đạt kết quả cao hơn. Bằng chứng là anh luôn đứng đầu lớp những môn tự nhiên còn tôi dẫn đầu kết quả khối xã hội. Đại còn được chọn đi thi học sinh giỏi quốc gia, tôi nằm trong đội tuyển của tỉnh. Tận lúc đó, mọi người mới bớt chê trách, phàn nàn.
Cứ yêu nhau vượt qua mọi dư luận là thế, chúng tôi sánh bước vào đại học. Đại thi trường Y, tôi thì học kinh tế. Hai trường cách không xa nhau nhưng vì Đại học rất nhiều, áp lực rất lớn, chẳng còn mấy thời gian dành cho tôi nên hai đứa cũng ít nói chuyện. Nhiều khi tôi tủi thân lắm, khi cứ ngày lễ này ngày lễ kia, chúng bạn tung tăng với người yêu mình thì có như không.
Thế nhưng, sau những ngày học miệt mài, Đại lại chạy đến bên tôi, anh dành trọn vẹn thời gian để chăm sóc tôi chu đáo như những ngày nào. Nhìn gương mặt gầy gò vì thức đêm thức hôm, tôi lại mềm lòng, thấy thương anh hơn và giận bản thân mình.
Cứ như thế, suốt 4 năm đại học của tôi là những tháng ngày vui chơi cùng bạn bè thay vì người yêu. Còn Đại, càng về sau lại càng bận hơn những năm trước. Có khi anh ốm nằm viện, vẫn cầm khư khư cuốn sách nặng cả cân ở bên. Tôi chỉ bất lực, nhìn anh nằm thoi thóp tiếp nước và thấy mông lung về tương lai.
Khi tôi đi làm, Đại vẫn là sinh viên. Anh phải học 6 năm rồi còn tiếp tục học nội trú, đi trực ngày trực đêm, đi thực tế, đi này đi kia mà tôi chẳng thể nhớ hết. Tôi vẫn thương anh nhưng tôi lại thấy thương mình nhiều hơn. Tôi nhận thấy dấu hiệu tuổi tác khi mà cái nốt mụn mọc lên rồi chẳng tự khỏi được mà cứ thâm mãi trên mặt, một vài nếp nhăn ở khóe mắt dù tôi mới ngoài đôi mươi… Tôi âu lo, liệu sau này anh thành đạt, tôi đã già thì anh còn nhớ tới tôi hay không?
Cứ mãi đấu tranh với những suy nghĩ đó, tới khi tôi đi làm được 2 năm, thì tôi lại rơi vào lưới tình của một anh cấp trên. Anh là phó phòng của tôi, trẻ trung, phong độ và đương nhiên rất biết cách yêu chiều phụ nữ. Anh quan tâm tôi từng chút một, nhiệt tình trong công việc và cả cuộc sống.
Đối diện với sự cô đơn suốt bao năm, tôi bị cảm động trước sự ân cần, chở che của chàng trai khác. Thế rồi, tôi nhận lời yêu anh trong khi vẫn dùng dằng với Đại.
Video đang HOT
Nụ hôn của tôi và anh phó phòng đã bị Đại nhìn thấy. (Ảnh minh họa)
Cho tới một ngày, đó chính là ngày kỉ niệm 7 năm của chúng tôi, tôi cứ ngỡ Đại đã quên nên cũng chẳng mảy may nghĩ. Khi anh phó phòng đòi đưa tôi đi ăn, đi xem phim, tôi lại gật đầu. Mãi 11h tối, anh mới chở tôi về đến phòng trọ, tôi âu yếm ôm eo anh.
Khi vừa hôn tạm biệt, tôi quay lưng bước đi thì giật mình bởi tiếng gọi của Đại:
- Hắn ta là ai? Tại sao em đi với hắn ta giờ này mới về? Tại sao em lại ôm hôn hắn ta trong khi anh mới là người yêu của em?
Tôi chết điếng khi thấy Đại lù lù trước mặt, tay anh ôm bó hoa baby – loại hoa mà tôi thích to thật to. Tôi sợ hãi, lắp bắp rồi òa khóc. Đại không nói gì, chỉ hét lên một tiếng rồi quẳng hoa xuống, quay bước đi.
Sau hôm đó, chúng tôi chia tay nhau trong im lặng. Dù tôi có cố gắng liên lạc lại với anh, nhưng anh chặn mọi liên lạc từ phía tôi. Tôi tới tận trường tìm gặp, bạn bè anh cũng nói anh bận. Tôi lên viện tìm, anh chỉ mải mê trao đổi với bệnh nhân và đồng nghiệp, hoàn toàn bơ tôi đi.
Vì cảm giác tội lỗi và ân hận, mối tình của tôi và anh phó phòng cũng không đi tới đâu. Sau khi chia tay, tôi mới biết anh ta cũng tán tỉnh vài em trong phòng như thế. Tôi tức giận, hẹn anh ta ra rồi tát cho một cái rồi làm đơn xin nghỉ việc.
Phải mất gần 5 tháng tôi kiên trì đi tìm và xin lỗi Đại anh mới tha thứ cho tôi. Sau đó không lâu, chúng tôi làm đám cưới.
Thế nhưng, ngay trong đêm tân hôn, anh tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi ngỡ ngàng:
- Anh đồng ý cưới em vì anh vẫn còn yêu. Nhưng vết thương em gây ra cho anh đến giờ vẫn chưa lành sẹo, anh mãi mãi không thể quên được hình ảnh ngày hôm ấy. Vì thế, em đừng mong anh sẽ động vào em, đừng mong anh sẽ chung thủy với em đời này. Anh cũng sẽ sớm giới thiệu cho em tình nhân của anh thôi.
Chiếc váy cưới còn chưa tháo xuống Đại đã tuyên bố một câu xanh rờn khiến tôi khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Tôi khóc, tôi ôm lấy Đại xin lỗi nhưng anh lạnh lùng hất tôi ra. Tôi gào lên giữa căn phòng kín như bưng, Đại chẳng mảy may quan tâm tiếp tục nhắn tin. Tôi cứ tưởng, anh đã tha thứ nào ngờ, đám cưới này chỉ là màn trả thù hoàn hảo. Tôi sẽ sống thế nào với cuộc hôn nhân chỉ toàn hận thù, dối trá nhau đây?
Theo Afamily
Vô tình tạo điều kiện cho chồng "ăn phở"
Miễn cưỡng phải vuốt ve, yêu chiều, phải "nộp thuế" 2 - 3 lần mỗi tuần cho tròn trách nhiệm chứ thực chất với Thành cảm xúc chăn gối cùng vợ đã nguội từ lâu.
Thấy chồng không bao giờ đi chơi qua đêm, hết giờ làm việc là về nhà ngay, chỉn chu việc chăm sóc vợ con... Yến một lòng một dạ tin tưởng chồng mà đâu biết rằng cô đã bị phản bội gần nửa năm nay và tình địch chẳng đâu xa lạ, chính là đứa em gái mà cô yêu thương. Những lúc Yến đi vắng, Thành và em gái cô điên cuồng lao vào nhau thỏa mãn đam mê xác thịt. Dẫu biết mối tình vụng trộm đầy tội lỗi ấy tiềm ẩn nhiều hậu quả khôn lường nhưng Thành vẫn chẳng vượt qua được sự cám dỗ đầy ma mị...
Thành vẫn chẳng vượt qua được sự cám dỗ đầy ma mị... - Ảnh minh họa
Nhà chật, vợ chồng còn trẻ nên khi em gái Yến thi đỗ đại học ngỏ ý lên sống cùng, Thành đã băn khoăn, ngần ngại. Chẳng phải anh hẹp hòi, toan tính mà chỉ bởi không muốn mọi sinh hoạt bị xáo trộn, ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng, nhất là chuyện tế nhị phòng the. Vậy nhưng, Yến lại chủ quan bỏ ngoài tai tất cả. Cô đưa ra đủ mọi lí do minh chứng cho quyết định của mình. Nào là đỡ đần được bố mẹ tiền thuê nhà cho em, nào là có điều kiện quản lý em và điều quan trọng nhất là bản thân Yến cũng đỡ vất vả vì được chia sẻ, phụ giúp việc nội trợ, dọn dẹp nhà cửa, lại yên tâm mỗi khi bận họp hành, đi công tác xa có người cơm nước cho chồng, đưa đón cu Bim đi mẫu giáo...vv. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Thành đành phải thuận theo ý vợ...
Ngay từ đầu, sự hiện diện của cô em vợ đã như thổi thêm luồng gió mới vào nhu cầu sinh lý vốn đã dào dạt trong Thành. Bản chất không thuộc diện lăng nhăng song gã đàn ông cao to, vạm vỡ, vừa tròn 30 tuổi ấy làm sao không xốn xang, thổn thức trong khoảnh khắc vô tình nhìn thấy cặp tuyết lê nõn nà đầy mời gọi sau chiếc áo rộng cổ nửa kín nửa hở khi em vợ cúi xuống lau nhà, làm sao không chộn rộn khi nhìn đồ nội y với gam màu lả lơi, nóng bỏng phơi ngay cạnh quần áo của mình... Thành càng cố xua đuổi những ý nghĩ thiếu trong sáng thì nó lại càng đeo bám anh dữ dội hơn. Hai chị em Yến thì lại vô tư đến vô tâm khi diện quần ngố, áo hai dây nằm chềnh ềnh trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách xem ti vi, thậm chí còn mặc váy ngủ mỏng tang, ngắn cũn cỡn lướt qua lướt lại trước mặt Thành. Nhận thấy khó chống đỡ được sự "nổi loạn thầm kín" của bản thân, Thành đã nhẹ nhàng góp ý với vợ nên nhắc nhở em ăn mặc kín đáo, ý tứ trong sinh hoạt kẻo khách đến chơi thấy "chướng mắt" thì Yến chép miệng thản nhiên thốt lên: "Thời đại nào rồi mà anh còn cổ hủ, lạc hậu thế. Đến thi hoa hậu trong nước và thế giới truyền hình trực tiếp cho bao nhiêu người xem mà người ta còn có phần thi áo tắm, các thí sinh mặc bikini trình diễn đấy thôi".
Được chị "mở lối", cô em ngày càng ăn mặc tự nhiên hơn. Đã vậy, Yến lại phó thác việc giặt dũ, là lượt quần áo của chồng cho em gái nên mỗi lần khoác trên mình bộ đồ phẳng phiu, thơm tho, Thành lại nhớ đến hình ảnh đáng yêu của em vợ. Rồi những lần đi làm về mệt mỏi, căng thẳng, nhận được lời thăm hỏi ân cần, cốc nước mát từ tay em vợ, Thành bỗng thấy rưng rưng... Mưa dầm thấm lâu, trái tim Thành loạn nhịp chẳng thể kiểm soát nổi.
Ranh giới vốn dĩ mong manh bị phá vỡ trong một lần Yến đi công tác xa, Thành nhậu nhẹt quá chén với bạn bè về muộn, cô em vợ vẫn thức đợi, thấy anh rể say liền dìu vào buồng. Xúc cảm bấy lâu bị kìm nén bỗng bùng phát. Thành ôm chầm lấy em vợ, ngấu nghiến hôn lên mặt, lên cổ. Bàn tay anh vuốt ve, mơn trớn khắp cơ thể trinh nguyên đầy ngất ngây, khao khát. Chẳng những không phản ứng, em vợ Thành còn đồng lõa, nhiệt tình đáp lại anh rể... Sau lần "vượt rào" ấy Thành bị đặt vào tình thế đấu tranh gay gắt với bản thân giữa tiếp tục hay dừng lại mối quan hệ lén lút kia. Thành hiểu Yến là một người nóng tính, giàu tự trọng, nếu phát hiện ra sự thật chắc chắn cô sẽ phải chịu cú sốc lớn và khó lòng có thể tha thứ cho chồng. Hơn nữa, nếu chuyện dan díu với em vợ vỡ lở ra đồng nghĩa với danh dự, uy tín của một trưởng phòng bấy lâu được đánh giá là năng động, đầy triển vọng như Thành bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thành không muốn tổ ấm gia đình tan vỡ, không muốn bạn bè, đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt coi thường song lại chẳng thể vượt qua được sự hối thúc của nhu cầu bản năng. Tình dục vốn như con thú dữ, càng gặp lực cản thì ham muốn càng trở nên mãnh liệt...
Những giây phút đắm đuối trong vòng tay em vợ, Thành thấy rạo rực, đắm đuối, thấy mình mạnh mẽ, phong độ bao nhiêu thì khi "phục vụ" vợ Thành chán nản, nhạt nhẽo bấy nhiêu. Trong anh luôn diễn ra sự so sánh ngấm ngầm và ưu thế nghiêng hẳn về phía em vợ. Một bên là người đàn bà đã trải qua thời kì mang thai, sinh đẻ, cơ thể đã phần nào sồ sề, nhan sắc đã có chút hao mòn, còn một bên là cô gái mới lớn, da thịt săn chắc, trắng trẻo, sắc đẹp đang ở độ tỏa sáng nhất. Một bên là người vợ đôi lúc bận bịu với nỗi lo cơm áo gạo tiền, chăm sóc con nên có phần thờ ơ, chểnh mảng chuyện sinh hoạt phòng the, một bên là cô nhân tình luôn tích cực "hợp tác", sáng tạo, thậm chí còn chủ động làm cho anh mê mệt bởi những chiêu thức mới lạ.
Dằn vặt, day dứt song Thành khó mà đủ bản lĩnh dứt ra khỏi lỗi lầm bởi "lửa" vẫn đang được đặt rất gần "rơm". Đàn ông vốn đa tình, ham của lạ nên rất khó giữ mình khi có cơ hội, nhất là khi phái đẹp "tạo điều kiện". Sự chủ quan của Yến đã vô tình tạo điều kiện cho Thành đi chệch quỹ đạo gia đình...
Theo GĐVN
Tôi ngoại tình nhưng được chồng tha thứ, không ngờ quãng thời gian sau đó mới là địa ngục Ly hôn không đáng sợ, thứ hạnh phúc giả dối mà tôi đang trải qua hàng ngày mới là điều kinh khủng nhất. Ảnh minh họa Tôi gặp chồng từ khi còn đang học đại học năm thứ 3. Khi ấy anh đã 25 tuổi, ra trường được 3 năm, một người đàn ông chín chắn, tin cậy và rất đáng để dựa...