T.uổi thanh xuân của tôi gắn liền với bệnh tật
Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên.
(Ảnh minh hoạ).
Trong cuộc đời điều tệ hại nhất với tôi đó chính là mắc bệnh, ở độ t.uổi 19 tôi lại không thể làm những điều mà đáng ra tôi sẽ làm. Tôi là sinh viên đại học, đang bảo lưu một năm vì vừa mới phẫu thuật tuyến giáp. Có phải tôi đang quá nông nổi khi làm quá lên mọi chuyện, nhưng dưới góc nhìn cuộc sống của tôi thì thấy như mình đã c.hết, cuộc sống không còn ý nghĩa để tiếp tục. Tôi đã muốn ra đi nhưng nhìn mẹ đau lòng tim tôi lại đau như cắt.
Tôi mắc bệnh khi lên 17, là thời điểm chuyển trường mới, mọi thứ về tôi thay đổi. Từ một cô gái hay cười vui vẻ tôi trở nên lo âu sợ hãi, căng thẳng, cân nặng tăng lên. Tôi không kiểm soát nổi bản thân, đó là triệu chứng của bệnh và tác động của thuốc. Dần dà tôi tự ti, khép mình, mặc cảm, ở lớp tôi bị trêu chọc gián tiếp, luôn bị dè bỉu vì đột nhiên mập như heo dù không làm gì sai. Tôi chỉ biết mình mắc bệnh và phải chấp nhận sống với nó. Ở nhà tôi luôn tỏ ra vui vẻ như những chuyện trên trường không xảy ra.
Lên đại học, sau thời gian 2 năm điều trị, cân nặng của tôi về mức ổn định. Lúc đầu tôi khá vui vẻ, hòa đồng nhưng không lâu lại bị lại và tăng liều thuốc. Cơ thể tôi cũng lên cân, sưng phù, nặng nề nhất là đôi mắt và gương mặt. Tôi còn không dám đối diện với mình trước gương. Tôi có nét đẹp hài hòa của mẹ nhưng tại sao lại mắc bệnh này? Người lạ luôn có cảm giác khó gần khi nói chuyện với tôi. Có lẽ tôi quá trẻ và non nớt nhưng giờ đây không biết phải sống như thế nào, vừa phẫu thuật không lâu thì tôi lại mắc bệnh suy giáp, lúc nào cũng mệt mỏi ủ dột trầm cảm.
Video đang HOT
Người ta nói t.uổi trẻ đẹp nhất của đời người mà cuộc đời tôi cứ quanh quẩn ý nghĩ tiêu cực. Tôi không làm chủ được mình, sợ phụ thuộc quá nhiều vào thuốc suốt đời. Tôi không thể giao tiếp tự nhiên. Chị gái nghĩ rằng tôi vô tích sự và đó là sự thật. Tôi không muốn đối mặt khi bản thân quá tệ hại như thế này. Những ước mơ ngày còn nhỏ giờ chỉ còn sự dở dang.
Theo VNE
Khoản t.iền mừng cưới “bốc hơi” và sự thật khiến tôi sững sờ
Cuộc hôn nhân của tôi vừa chỉ mới bắt đầu không lâu, và nếu không phát hiện ra chuyện này thì tôi vẫn nghĩ rằng mình đang may mắn có một cuộc hôn nhân mĩ mãn.
(Ảnh minh hoạ).
Xét về hoàn cảnh, tôi và chồng tôi hoàn toàn có sự chênh lệch. Chồng tôi xuất thân nông thôn, hoàn cảnh tương đối khó khăn. Tuy nhiên tôi chưa bao giờ coi đó là vấn đề. Từ ngày yêu nhau, tôi luôn nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy, coi gia đình anh ấy như gia đình của tôi. Nếu tôi có thể giúp đỡ gì trong khả năng tôi luôn sẵn sàng.
Sau khi cưới, chồng tôi có hỏi t.iền bạc trong nhà do ai quản lý. Tính tôi hoang phí, thường sẽ thích gì là mua đó sợ không quản lý tốt kinh tế nên tôi đề nghị chồng làm tay hòm chìa khóa. Có lẽ đó là sai lầm của tôi.
Trước khi cưới, chồng tôi không có t.iền để dành, bởi gia cảnh anh khó khăn nên anh phải phụ mẹ nuôi hai em còn t.uổi ăn t.uổi học. Đám cưới xong, vợ chồng tôi có một khoản t.iền mừng không nhỏ, anh hỏi tôi có cần sử dụng đến không, nếu không anh mở tài khoản tiết kiệm ngân hàng, coi như quà để dành cho con sau này. Nhưng rồi không lâu sau đó, anh nói anh có thương vụ làm ăn cần vốn. Tôi bảo anh nếu cần thiết cứ rút t.iền ngân hàng mà đầu tư.
Tôi không biết anh đầu tư vào việc gì, anh chỉ nói anh hùn vốn làm ăn với bạn nhưng dự án đổ bể, có khi số t.iền đầu tư coi như mất trắng. Anh tỏ ra rất áy náy với tôi vì đó là t.iền mừng cưới, chủ yếu là do gia đình và anh em tôi cho làm vốn. Tính tôi xưa nay vốn chưa bao giờ coi t.iền bạc là vấn đề quá quan trọng. Tôi động viên anh rằng làm ăn thì phải chấp nhận rủi ro, t.iền mất rồi sẽ kiếm lại được. Lúc đó chồng tôi đã rất xúc động. Anh ôm tôi, nói phúc phận lớn nhất đời anh là gặp được tôi.
Chuyện khoản t.iền cưới "bốc hơi" sau khi cưới tôi dường như đã quên rồi. Tôi yêu chồng và cùng anh vun đắp cho gia đình nhỏ của mình, chung vai lo lắng cho cả các em của anh. Mọi người trong gia đình chồng rất thương tôi. Vì kinh tế phải lo toan chia đôi chia ba nên cuộc sống không mấy dư dả, nhưng tôi thấy hạnh phúc vì chồng tu chí làm ăn và biết quan tâm chia sẻ. Với phụ nữ, mọi ước mơ về hôn nhân có lẽ cũng chỉ cần có thế.
Cho đến một ngày tôi đọc được cuộc trò chuyện của anh với một cô gái trên zalo. Và thật bất ngờ, cuộc trao đổi xoay quanh số t.iền cưới mà anh bảo đã mất trong vụ làm ăn trước đó. Trong đoạn hội thoại, cô gái nói sẽ cố gắng tích cóp t.iền để trả nợ dần cho anh. Còn chồng tôi thì một hai khăng khăng rằng cô ấy không cần trả lại. Rằng "đó là t.iền riêng của anh, vợ anh không hề hay biết, coi như anh có chút tấm lòng chia sẻ khó khăn với em". Đọc qua nó tôi đã hiểu phần nào nội dung câu chuyện, nhưng điều làm tôi đau đớn nhất chính là dòng tin nhắn cuối cùng của anh: "Dù chúng ta không có nợ làm vợ chồng, nhưng em vẫn là một phần của cuộc đời anh, không ai có thể thay thế".
Vực thẳm - đó là hai từ chính xác nhất miêu tả tâm trạng của tôi lúc đó. Rốt cuộc chồng tôi và cô gái đó là như thế nào? Tại sao anh lại cho cô ấy một khoản t.iền lớn như vậy? Đó là khoản t.iền cưới để dành tiết kiệm anh nói dành cho con. Nhưng anh lại nói rằng đó là t.iền riêng của anh, và anh đem cho người khác? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập đến khiến tim tôi muốn nổ tung lên. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Tôi quyết định đến thăm mẹ chồng, tính sẽ qua mẹ mà gợi mở tìm hiểu vài chuyện. Trong lúc giả vờ vui chuyện ngày xưa, tôi hỏi trước đây chồng tôi có yêu một người mà vì lý do gì đó lại không lấy thì phải. Mẹ tôi có lẽ vốn người quê thật thà, liền không úp mở kể. Rằng ngày trước chồng tôi yêu một cô gái cùng thôn rất xinh đẹp cùng cảnh nhà nghèo. Hai người yêu nhau lắm nhưng không được gia đình cô gái ủng hộ. Lý do là vì nhà chồng tôi nghèo, còn cô gái thì đang được một anh con trai nhà giàu có đeo đuổi. Ngày đó chồng tôi có hứa hẹn khi anh ổn định công việc có thể đưa cô đi theo. Nhưng rồi không biết bằng cách đê tiện nào gã kia đã c.ưỡng b.ức được cô gái để cô phải đồng ý cưới.
Thế nhưng cô gái đó đã nhất quyết không đồng ý cưới. Cô ấy nói người cô ấy có thể lấy làm chồng chỉ có chồng tôi hoặc là không ai cả. Dù sau đó cô gái có bầu nhưng vẫn nhất quyết làm mẹ đơn thân không chịu cưới. Thậm chí có lần chồng tôi từng đề nghị sẽ lấy cô ấy và nhận làm bố đ.ứa t.rẻ nhưng cũng bị cô quyết liệt khước từ. Đ.ứa b.é sinh ra thật không may lại bị bệnh tim phải trải qua mấy đợt phẫu thuật rồi, hình như tình hình có vẻ đã ổn.
Cô gái ấy, như lời mẹ kể đúng là rất đáng thương. Nếu có t.iền để tôi có thể giúp đỡ cô ấy tôi cũng không tiếc, nó cũng giống như là làm việc từ thiện. Tuy nhiên điều tôi suy nghĩ nhiều nhất chính là chồng tôi. Anh giấu diếm lấy t.iền cưới của chúng tôi cho người cũ, như vậy rõ ràng anh không tôn trọng tôi. Anh cũng biết tính tôi không bao giờ coi t.iền là nhất. Anh hoàn toàn có thể chia sẻ với tôi, và tôi sẵn sàng cùng anh giúp đỡ bạn bè trong khả năng có thể. Nhưng anh lại không làm vậy.
Thứ nữa, anh đã có gia đình rồi, vẫn quan tâm người cũ như vậy. Cô ấy lại là mẹ đơn thân, tình cảm cũ chắc còn rất mãnh liệt chứ chưa nguôi tắt. Liệu họ có thể dứt tình hẳn hay không?
Tôi rất muốn làm rõ ràng chuyện này. Cuộc hôn nhân của chúng tôi đang êm đẹp, cũng chỉ mới bắt đầu. Tôi không muốn cả quãng đời sau này phải sống trong nghi ngờ, hoang mang. Nhưng mọi chuyện chồng tôi cố giấu diếm, nếu nói ra cũng sợ anh ấy sẽ xấu hổ, khó xử. Cuộc sống sau này có thể vì thế mà tệ hơn. Mà nếu không nói, mọi hậu họa sau này đúng là không thể lường trước được. Tôi nên xử lý thế nào cho vẹn cả đôi đường?
Theo Dân Trí
Tôi ngoại tình là sai nhưng cái giá tôi phải trả cho cách chồng tôi trả thù có quá ... Tôi biết mình có lỗi với chồng con, tôi sai tôi nhận nhưng cách anh đối xử với tôi để tôi đ.âm vào tình cảnh bây giờ thực sự có quá tàn nhẫn với tôi không?. (Ảnh minh hoạ). Tôi và chồng cùng làm tại một xí nghiệp nhưng khác bộ phận. Anh ấy và tôi đều cảm nắng nhau ngay từ lần...