Từng quỳ gối xin ba mẹ cho cưới, chàng trai vẫn bỏ bạn gái 10 năm vì người thứ ba
Lúc trước em hẹn một năm nữa sẽ cưới anh đó, nhưng giờ cô dâu không phải là em.
Tình cảm học trò trong sáng, nhưng cũng mỏng manh, dễ vỡ nhất. 10 năm bên nhau, trải qua bao khó khăn, vượt qua cả ngăn cấm của gia đình, những tưởng những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau suốt đời. Thế nhưng “tình học trò, 10 cặp thì chưa đến 1 cặp hạnh phúc đến cuối đời…”, cuộc tình khi sắp đến hồi đơm hoa lại đứt gánh giữa đường vì người thứ 3.
Câu chuyện của cô gái trong dòng tâm sự được đăng tải trên trang Confessions ngay lập tức đã nhận được sự đồng cảm của không ít cư dân mạng.
Ngay sau khi được chia sẻ, câu chuyện đã nhận được sự chú ý rất lớn
Em từng rất sợ vì không môn đăng hộ đối, nhưng trót yêu anh rồi thì cứ yêu thôi
Cảm ơn anh vì đã từng là 10 năm tuổi trẻ của em
-Anh ơi
- Anh đây!
- Anh biết không, em thích nghe “anh đây” từ anh nói lắm. Có cảm giác bình yên sao sao á!
Lần đầu chúng ta gặp nhau là đội tuyển Hóa lớp 10 và 11 học chung phòng. Anh thì giỏi Hóa, dễ gần hơn mấy anh khác trong đội tuyển nên giờ ra chơi nào em cũng mặt dày xuống lớp tìm anh hỏi bài. Thi đội tuyển có kết quả, em đậu Đồng nên nhắn tin mời anh ly trà sữa. Em không hề có ý gì, chỉ là biết ơn anh thôi. Tưởng có kết quả đậu xong thì anh em mình ít gặp, nhưng giờ ra chơi nào anh cũng lên lớp tìm em, lấy cớ là “em con gái chữ đẹp viết hộ bài giùm anh”, hay anh bao em ăn sáng vì em chép hộ bài.
3 tháng sau, anh bảo thích em nhưng em không đồng ý vì tự ti bản thân. Lúc đó anh buồn lắm, nhưng vẫn giữ quan hệ anh trai – em gái với em. Cứ bài nào không hiểu, em lại hỏi anh. Rồi dần ta nhắn tin nói về gia đình, cuộc sống, có để ý ai chưa…. Anh lên lớp 12, em 11, anh tỏ tình em lần nữa, và em nhận ra mình cũng đã có chút tình cảm với anh rồi nên đồng ý. Em đồng ý nhưng trong lòng em lại rất sợ, sợ không môn đăng hộ đối, nhưng yêu thì cứ yêu thôi.
Tình yêu đôi ta là những giờ ra chơi ít ỏi tranh thủ gặp nhau, ngồi hàng ghế đá dưới gốc cây nói chuyện xàm xí, cùng ăn hủ tiếu vỉa hè. Em còn nhớ như in, lúc ăn hủ tiếu, tay anh định chạm tay em nhưng em ngại nên rụt tay lại, lúc ấy cả 2 đều bối rối không biết nói sao.
Video đang HOT
Và rồi mẹ em biết chuyện, phản đối kinh khủng. Mẹ bảo là yêu cái gì mà yêu, chỉ là sự tò mò tuổi mới lớn thôi, học sa sút, trước sau gì ba má thằng đó biết chuyện hai đứa thì cũng khinh mày, tại vì mày nhà nghèo. Nhưng qua hôm sau, anh tới nhà em không báo trước. Anh giải thích với mẹ em về sự nghiêm túc tình cảm của cả hai. Dần dần ba mẹ hai bên đều chấp nhận cho cả hai quen nhau. Lúc ấy anh đã vui mừng mà hét lên, anh còn nhớ?
Tình yêu ta là chở nhau đi học về trên chiếc xe đạp ì ạch, ăn vỉa hè. Nhiều lúc anh ngại ngại muốn nắm tay em nhưng em lại đỏ mặt rút tay lại. Tình yêu lúc đấy chỉ như vậy, vì thời gian học đều kín nên thời gian đâu mà đi chơi. Đứa nào cũng bảo em may mắn vì có anh!
“Suốt cuộc đời này chỉ cưới em làm vợ”
Ngày có kết quả đỗ đại học, anh mừng quá đánh liều ôm rồi hôn nhẹ môi em. Thế là em không còn học chung cấp 3 với anh nữa, nhưng cuối tuần nào cũng qua nhà chỉ bài em, vì em không có tiền học thêm nhiều môn. Thế là năm sau em cũng đỗ cùng trường đại học với anh. Anh lại lần thứ hai hôn môi em: “Em giỏi lắm. Anh yêu em”.
Thế rồi chúng ta cùng đi dạy thêm. Nhà anh khá giả mà vẫn đòi đi dạy chung với em để chở em về. Anh chỉ an tâm khi chính anh là người đưa đón em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm. Cãi nhau um sùm, em đang nóng lên anh đều nhường em: “Chúng ta nói chuyện sau”. Có lần đang chở em về, trời tối, xe đạp hư, chân em bị trật đi rất đau, thế là anh một tay dìu em, một tay dắt xe đạp suốt hơn một tiếng.
Có thời gian đi phục vụ quán ăn, em bị dê, khóc lóc với anh. Thế mà anh biến thái lắm, chẳng nói câu nói ra hồn an ủi em:
- Thôi đừng khóc nữa. Thằng đó nó chỉ sờ em chưa làm gì mà. Không biết đêm tân hôn của mình mà em khóc vậy anh hết làm ăn gì được.
- Khai thật đi, anh xem phim đen nhiều lắm rồi phải không?
- Không nhớ mấy lần nữa.
Rồi em mổ nhập viện. Nhiều lúc nửa đêm em chợt thức thì thấy anh đang ngồi ngủ gục vào giường bệnh, tay còn cầm tập học. Mới mổ xong em ăn gì cũng nôn ra hết, nôn cả vào người anh, nhưng anh không nói gì mà ôm em: “Mau hết bệnh đi con chó hư”. Anh còn giặt cả quần dính dâu của em nữa: “Mắc cỡ gì. Sau này anh cũng phải giặt quần khi em sinh con của chúng ta thôi”. Tiền anh dành dụm đi gia sư anh trả 2 phần tiền viện phí cho em vì mẹ em không đủ khả năng. Khi khỏe em đòi trả tiền lại thì anh giận em, bảo là sao em tính toán với anh.
Ngày kỷ niệm thì hai đứa chở dọc các con phố. Quán vặt nào cũng có mặt hai đứa, rồi hai đứa tặng nhau giày, túi đeo hoặc áo thun. Em chỉ cần nhiêu đấy, vì em sợ người ta nói em quen anh vì tiền.
Em nhớ rất rõ ngày em về ra mắt gia đình anh thì mẹ anh phản đối: “Lại con bé này à? Lúc trước tao đồng ý cho bây quen nhau vì tao nghĩ mày chỉ quen qua đường bé này thời đi học thôi. Nhưng giờ nếu mày lấy bé này làm vợ thì tao từ mày”. Lý do sao chắc mọi người cũng hiểu. Nhưng không ngờ anh kéo em cùng quỳ xuống cầu xin trước mặt mẹ anh, anh bảo suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em, chỉ cưới em làm vợ. Nghe những lời anh nói với mẹ lúc đấy em hạnh phúc lắm anh biết không?
Rồi anh và em cùng ra trường. Tháng lương đầu anh mua tặng em cây son. Đấy là cây son đầu tiên em xài. Anh nói anh muốn công chúa của anh phải thật xinh, chứ con gái không biết xài son sao được.
Bốn năm, anh và em cùng đi làm lương khá cao. Khó khăn, cám dỗ, hai đứa vẫn vượt qua và luôn nghĩ về nhau. Có vài lần cãi nhau không hợp tưởng chừng chia tay, nhưng ta nhận ra ta không thể sống thiếu nhau. Bốn năm, hai đứa tích góp dự định mua nhà chung cư khi cưới. Dù ngoài mặt mẹ anh cho anh cưới em nhưng trong bụng bà vẫn chưa hoàn toàn đồng ý, dù nhà anh khả giả nhưng em muốn nhà do tiền của 2 đứa.
Anh luôn giữ cho em, bảo thời nào trinh tiết cũng quan trọng với con gái. Thế là em lại mơ về anh và những đứa trẻ gọi chúng ta bằng “bố mẹ”. Anh hối cưới, nhưng anh ơi, nhà mình chưa đủ tiền mua, cuộc sống chưa ổn định thì làm sao có thể cưới được? Anh chờ em chỉ 1 năm nữa được không? Anh nói anh sẽ chờ bao lâu cũng được.
10 năm bên nhau hóa chỉ là giấc mộng
Nhưng anh nói dối. Giấc mộng của em giờ đã tan nát vỡ vụn khi lòng anh thay đổi. Anh yêu người con gái khác!
Anh bắt đầu lạnh nhạt dần với em, cáu gắt và bắt lỗi em, hay so sánh em với người ấy. Linh cảm không lành, thế là em theo dõi, vô tình đọc được những tin nhắn của anh với cô ấy. Thì ra anh yêu cô ấy được 2 tháng rồi. Sao anh lại giấu em? Sao anh nói với cô ấy anh chưa có người yêu? Sao anh lại tỏ tình cô ấy? Em sai chỗ nào? Anh nói em nghe 1 lý do hợp lý đi! Em không hiểu!
Thấy em đang cầm điện thoại, anh giựt lại và chửi em – điều anh chưa từng với em bao giờ. Đêm đấy em không ngủ được mà đã khóc hết nước mắt. Thế rồi, 3 giờ sáng điện thoại reo tin nhắn của anh: “Mình chia tay nhé em, anh muốn giải thoát cho cả hai vì anh thấy khoảng cách đôi ta ngày càng lớn không thể cứu vãn được”. Em không trả lời.
Sáng hôm sau, em hẹn anh quán cafe quen thuộc – nơi em lần đầu chủ động nhón chân lên định hôn môi anh nhưng anh lại quay mặt chỗ khác làm em hôn hụt vào má anh – để nói chuyện rõ ràng. Anh thốt lên lời chia tay rất nhẹ nhàng, từ tốn nhưng từng lời từng lời anh nói chẳng khác nào đâm sâu vào tim em. Anh nói anh xin lỗi, anh đang yêu một cô giáo dạy Hóa. Cô ấy cho anh cảm giác của một gia đình thực sự chứ không phải như em. Bên em lúc đầu là cảm giác lạ, dần dần thành quen. Anh nói cô ấy mới cho anh cảm giác của một người vợ, còn em chỉ cho anh cảm giác của một người yêu. Anh kể về cô ấy bằng ánh mắt trìu mến – ánh mắt đã từng là của em. Ừ thì chia tay thì chia tay! Chúng ta đã chia tay như vậy đấy.
Em không níu kéo, không khóc lóc trước mặt anh. Nhưng về đêm em khóc nhiều lắm anh à. Hàng trăm tấm hình đồ ăn, hình của chúng ta cùng nhau nấu nướng, hàng trăm tin nhắn khiến em cười tủm tỉm hằng ngày,…mà giờ chúng khiến em muốn phát điên. Ừ, bây giờ em tin lời mẹ nói lúc trước rồi: “Tình yêu học trò 10 cặp chưa đến 1 cặp hạnh phúc đến cuối đời”. Tiền hai đứa cùng nhau dành dụm mua một tổ ấm nhỏ, tên đứa con chúng ta đã đặt, chúng ta cùng quỳ xuống trước mặt mẹ để khẳng định sự nghiêm túc cho tương lai. Những điều chắc nịch ấy anh đã xé nát. Phải mất cả mấy tháng em dần thôi khóc đêm, nhưng em vẫn còn yêu anh như thuở ta còn nhau.
Em nghỉ phép du lịch cùng gia đình, tụ họp cafe bạn bè. Và em không bao giờ đặt chân tới quán cafe xưa vì em rất rất sợ!
Hơn 1 năm chia tay, anh gửi thiệp cưới. À anh còn nhớ, lúc trước em hẹn 1 năm nữa sẽ cưới anh đó, nhưng giờ cô dâu không phải là em. Tất cả đều quá nhanh, em không kịp nhận ra. Ngày nhận thiệp cưới em lại khóc.
Chủ nhật ngày 19/3, đám cưới cô dâu chú rể thật đẹp. Em cũng phải thật xinh xắn đi dự chứ. Trong tiệc em tỏ ra vui vẻ chúc mừng. Nhưng anh à, trong khi anh có đêm tân hôn bên người vợ thì em lại khóc. Anh quên hết rồi!
Môn Hóa đã giúp ta đến với nhau. Và vợ anh dạy môn Hóa đấy! Cảm ơn anh vì đã là 9 – 10 năm tình yêu của em. Hiện tại có người theo đuổi em, nhưng em sợ. Em sợ yêu rồi lại đau như anh đã từng đến và đi khỏi cuộc đời em. 27 tuổi, em không dám nghĩ đến việc lập gia đình.
Theo Khampha
Từ bỏ bạn gái để yêu sếp nữ đại gia hơn 6 tuổi mong được đổi đời
Tôi ôm em và khóc, muốn giãi bày rằng mình chỉ có em, còn Dung chỉ là người mang cho tôi rất nhiều vật chất mà có lẽ phấn đấu cả đời tôi cũng không thể nào có được.
Ảnh minh hoạ
Tôi đang cảm thấy rất buồn và vô cùng tiếc nuối về quá khứ vì đã đánh mất đi người con gái mình yêu và tình yêu của đời mình. Tôi 33 tuổi, có ngoại hình bắt mắt và một công việc ổn định với thu nhập cao nơi đất Sài thành. Nhưng tất cả những gì tôi có được ngày nay là do 5 năm về trước đã phản bội lại tình yêu của em mà chạy theo người phụ nữ quyền lực, hơn tôi 6 tuổi. Quê tôi ở miền Trung nắng gió, gia đình lúc trước khá nghèo, ba mẹ trồng nho nuôi 3 anh em ăn học nhưng thiếu trước hụt sau. Sau khi học xong lớp 12 tôi khăn gói lên TP HCM và thi đậu đại học. Tôi ở đây bắt đầu một cuộc sống mới, khó khăn chồng chất khi ra trường mà chưa xin được việc làm. Tôi làm đủ mọi việc, từ chạy bàn rồi làm các việc khác trong quán bar. Một thời gian sau tôi xin được việc, cuộc sống hối hả khiến tôi không có thời gian dành cho tình yêu. Với ngoài hình ưa nhìn, tôi rất được mắt với nhiều người con gái, nhưng không ai khiến tôi rung động hoặc nếu có thì họ cũng sẽ tự rời bỏ khi biết tôi có hoàn cảnh khó khăn, không có hộ khẩu thành phố.
Bước sang tuổi 28, tôi bắt đầu gặp và quen em. Nói qua một chút về em, em thua tôi 10 tuổi, đang là sinh viên, nhà ở thành phố và gia cảnh khá. Em rất xinh đẹp và đặc biệt yêu bóng đá. Tôi quen em trong một lần đi sinh nhật người bạn ở quán bar, giữa một không gian ồn ào và đa phần mọi người đang quay cuồng theo điệu nhạc thì có một hình bóng người con gái đang say mê chăm chú nhìn về phía màn hình chiếu của quán theo dõi trận bóng đá trong khuôn khổ giải ngoại hạng Anh. Khá ấn tượng về em, cộng với một chút hơi men sẵn có trong người, tôi đến bắt chuyện và làm quen. Tôi chủ động xin số điện thoại và theo thời gian chúng tôi dần trở nên thân thiết, có tình cảm với nhau. Hơn một năm sau em đồng ý làm người yêu tôi cũng là ngày tôi rất hạnh phúc. Tôi yêu em bằng cả con tim này, yêu rất nhiều. Em là một cô gái ngoan, chưa bao giờ đòi hỏi hay chê bai hoàn cảnh của tôi, luôn động viên tôi hết lòng. Ở bên em tôi rất hạnh phúc và xác định em là tình yêu duy nhất và cuối cùng của mình.
Rồi tôi gặp Dung, hơn 6 tuổi, trong một lần đi công việc với sếp. Dung là người phụ nữ thành đạt và quyền lực, sếp của một công ty lớn. Trong bữa ăn bàn công việc ấy, ánh mắt Dung nhìn tôi rất lạ, chứa đựng rất nhiều ẩn ý. Tôi sẽ không để ý nhiều cho đến khi về và vào dịp cuối tuần có một số điện thoại rất đẹp gọi cho tôi, không hiểu sao lúc đó tôi đã linh cảm được người đó là Dung. Trong khi tôi đang ngờ ngợ ra vì sao Dung lại có số của mình thì Dung lịch sự mời tôi đi ăn tối. Lúc đó tôi có đã có hẹn với em đi cà phê để xem bóng đá nhưng không biết vì sao lại huỷ cuộc hẹn với em để nhận lời Dung. Dung không đẹp như em nhưng toát lên vẻ sang trọng và quý phái, nét đẹp của những người phụ nữ thành đạt. Bất ngờ Dung hỏi tôi có người yêu chưa, tôi trả lời thành thật rằng có rồi. Dung không hỏi nhiều nữa, cô ấy chỉ mỉm cười và nói muốn tôi trở thàng người tình, chỉ khi nào Dung cần sẽ gọi, Dung không cấm tôi yêu ai, kể cả em.
Tôi choáng váng với lời đề nghị ấy nhưng không hiểu sao vẫn để ngỏ và Dung cho tôi thời gian để suy nghĩ. Về nhà tôi nằm suy nghĩ về em- người con gái mà tôi yêu rất nhiều. Tôi dám chắc mình không yêu Dung nhưng rõ ràng về sau đó lại không làm chủ được tình hình. Tôi đã điện cho Dung và đồng ý yêu cầu đó. Chúng tôi lao vào nhau với những đêm ân ái, làm được như vậy tôi sẽ có bất kể thứ gì mình muốn. Được một thời gian em bắt đầu nghi vấn và chính thức tìm hiểu, Dung cũng chiếm hữu tôi hơn, không cho tôi liên lạc với em, ra điều kiện tôi phải chọn một trong hai người.
Đỉnh điểm là Dung đã hẹn em nói hết mọi chuyện và đề nghị em buông tay tôi, Dung cho em xem những hình ảnh và clip của chúng tôi. Khi em biết hết đã vô cùng đau khổ và đề nghị chia tay tôi, em nói có thể chấp nhận một người đàn ông nghèo mà có nghị lực chứ không cần người đàn ông như tôi. Tôi ôm em và khóc, muốn giãi bày mọi thứ rằng mình chỉ có em, còn Dung chỉ là người mang cho tôi rất nhiều vật chất mà có lẽ phấn đấu cả đời tôi cũng không thể nào có được. Vậy mà miệng nghẹn đắng không thể nói nên lời. Em ủn tôi ra và đi, nhìn em khuất dần tôi cảm thấy đau đến buốt lòng. Em cách đứt mọi liên lạc với tôi từ ngày hôm ấy.
Dung vẫn mời gọi tôi và trong những cơn say từ ngày chia tay em tôi lao vào Dung. Nhiều khi tình cảm với Dung nhưng tôi luôn tưởng tượng ra đây là em dù biết trong tâm thức không phải vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Tôi chỉ yêu duy nhất mình em. Đã 4 năm trôi qua nhưng chưa ngày nào tôi không nhớ về em. Cho đến tận giờ, tôi đã đăng ký kết hôn với Dung nhưng chưa làm đám cưới. Dung nói không cần cưới (cô ấy từng có một đời chồng nhưng chưa có con), chỉ cần tôi luôn yêu là Dung mãn nguyện lắm rồi. Dung rất yêu tôi. Thật ra tôi chưa bao giờ yêu Dung, đó là sự thật mà chỉ duy nhất mình tôi biết. Đôi lúc buồn, tôi lang thang qua những quán cà phê mà lúc trước đã hẹn hò với em, nhìn những trận bóng đá là tôi lại nhớ em da diết.
Tất niên cuối năm vừa qua, tôi và Dung đi ăn ở công ty khách hàng. Thật bất ngờ khi gặp em ở buổi tiệc. Em nhìn tôi với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, suốt buổi tiệc hôm đó tôi như bị cuốn vào em, bao năm tháng qua tôi chưa bao giờ quên được em. Tôi biết mình chỉ phản bội em về thân xác nhưng tâm hồn thì không. Rồi bất chợt tôi thấy một người đàn ông đến nói chuyện với em, qua tìm hiểu tôi biết đó là bạn trai em, bỗng nhiên cảm thấy đau. Dung có lẽ không biết vì cô ấy đang mải mê nói chuyện với khách hàng, tôi chợt nhìn Dung và cảm thấy bao năm qua đã lừa dối Dung rất nhiều, Dung có đáng bị như thế?
Sống với Dung, cô ấy không cần con, hay vì lý do tế nhị gì đó nên tôi không muốn hỏi. Thật lòng mà nói vì không yêu Dung nên tôi cũng không muốn có con với cô ấy, mặc dù chúng tôi là vợ chồng trên pháp luật. Từ hôm gặp lại em, tôi luôn nghĩ, muốn quay lại như xưa, muốn được có em như ngày nào. Tôi trình bày thẳng với Dung, cô ấy hết lên, chửi rủa tôi, bảo rằng tôi sướng mà không biết hưởng. Dung nói sẽ gặp mặt em và nói cho em một trận vì dám xen vào hạnh phúc của chúng tôi. Dung trở nên rất ích kỷ và ghen tuông mù quáng, nhiều lúc tôi xem bóng đá có đội em yêu thích là Dung lao vào cào cấu và xúc phạm tôi, bảo là tôi đang nhớ về em. Tôi chưa bao giờ yêu Dung, có nên giải thoát cho cô ấy và tìm lại người cũ không? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Bố bạn gái đưa số tiền 100 triệu khiến tôi câm nín Áp lực từ gia đình khiến tôi có chút hoài nghi, vì thế tôi quyết định thử lòng gia đình bạn gái. Tôi thấy mình thật ích kỷ, thật xấu xa khi thử lòng gia đình bạn gái (Ảnh minh họa) Vẫn biết trong chuyện tình cảm không nên đưa phép thử vào, thế nhưng cũng chính vì bị gia đình tác động...