Từng ganh ghét ghen tuông vì chồng suốt ngày xoắn xuýt với cô hàng xóm, cho tới ngày bị tai nạn tôi mới hiểu được những thâm tình bên trong
Giờ tôi lại ước gì mình cũng có một người bạn thân như thế, để lúc khó khăn còn có nhau!
Tôi mới về làm dâu ngày đầu tiên đã được mẹ chồng giới thiệu ngay với Huyền, cô em hàng xóm vô cùng thân thiết của chồng. Nghe bà bảo hai người chơi với nhau từ thời còn học mẫu giáo, anh hơn cô ấy 1 tuổi nhưng ra dáng đàn anh, đi đâu cũng bảo vệ. Lớn lên thì cứ anh đèo em đi học bằng xe đạp. Vậy mà như con trai chơi với nhau, thân nhau lắm nhưng không yêu đương gì. Bà muốn tự mình giới thiệu để tôi yên tâm.
Những ngày sau thì khỏi phải nói. Huyền lấy chồng người cùng xóm, ở cách nhà tôi có một dãy nhà. Đi làm về có khi mua được đồ ăn ngon lại mang biếu mẹ chồng tôi, mẹ mẹ con con tình cảm lắm. Thực ra cô ấy cũng biết điều, vui tính và nhiệt tình làm thân với tôi. Nhưng tôi vẫn không thoải mái.
Chồng tôi thì quá đáng hơn. Suốt ngày tụ tập bên nhà Huyền, xem phim, xem bóng đá, nhậu với chồng Huyền. Nhiều khi chồng gặp khó khăn trong công việc, Huyền sang chơi hỏi thăm tôi mới ngớ người ra, chính mình không biết gì. Lúc tôi giận dỗi bảo anh chia sẻ với người ngoài thì anh bảo: “Cái Huyền nó nghe nhưng để ngoài tai, anh nói ra cho nhẹ người thôi. Nói với vợ thì vợ lại mất ngủ vì lo lắng”. Trời ạ! không biết anh thương tôi hay là không tin tôi nữa.
Tôi phát ghen với cô em hàng xóm thân thiết của chồng. (Ảnh minh họa)
Anh cố gắng kéo tôi vào thế giới chung của 3 người bọn họ, nhưng tôi ngày càng khó chịu với sự vô tư của Huyền và chồng cô ấy. Anh ta đi vắng, có khi chồng tôi còn đón con giúp Huyền, hoặc nghe điện thoại nhờ sửa đồ là đi ngay lập tức. Việc nhà thì lười mà việc nhà hàng xóm thì nhiệt tình đến mức đáng nghi. Tôi mà nói qua nói lại, anh lại vỗ đầu trêu tôi ghen tuông vớ vẩn.
Không may một lần vợ chồng tôi cãi nhau. Tôi cạnh khóe mối quan hệ của chồng và “em gái mưa”. Huyền đến chơi vô tình nghe thấy. Cô ấy bỏ đi trong tiếng gọi thảng thốt của chồng tôi. Cứ như vậy, tôi ôm cục tức trong lòng, không nói chuyện với chồng nhiều ngày. Huyền cũng không còn sang nhà tôi nữa.
Video đang HOT
Cho đến ngày hôm ấy, tôi bị tai nạn nghiêm trọng, gãy chân, chấn thương ở lưng, trầy xước hết người. Mẹ chồng tôi thì già cả, làm sao bà chăm sóc được cho tôi. Chồng chăm tôi được 2 ngày thì nhận yêu cầu đi công trường xử lý sự cố gấp. Anh là kỹ sư trưởng, không giao cho ai thay được.
Lúc này Huyền xuất hiện ngay sau cuộc điện thoại của anh. Tôi nhăn nhó vì không muốn cô ấy chăm tôi chút nào. Nhưng lực bất tòng tâm, người đầy thương tích như tôi thì biết làm sao. Mẹ đẻ tôi cũng ở xa, còn vướng bố tôi bệnh tim. Vậy là cô ấy vào viện chăm tôi.
Suốt một tuần, hai vợ chồng Huyền chạy qua chạy lại, cơm cháo, thuốc thang. Cô ấy còn lau mình, vệ sinh cho tôi sạch sẽ. Miệng nói tay làm, chả có vẻ gì là mệt mỏi. Ban ngày thì mẹ chồng tôi và y tá trông, cứ bữa trưa và chiều tối là Huyền vào, tay xách nách mang đủ thứ đồ. Còn chuẩn bị cả cơm cho mẹ chồng tôi đỡ phải về nấu nướng.
Những ngày ở gần, tôi càng thấy xấu hổ với bản thân. Ngày bàn giao cho chồng tôi, cô ấy quàng vai anh bảo: “Chị dâu hiền lắm, anh đừng có bắt nạt là em trừng trị đấy nhé”. Tôi xấu hổ vô cùng, tôi lúc nào cũng lừ lừ, chả thèm nói chuyện gì với cô ấy. Vậy mà cô ấy còn nói đỡ cho tôi.
Xuất viện rồi tôi mới ngại hơn, cô ấy sang thăm đòi làm cơm liên hoan mừng tôi thoát khỏi bệnh viện. Lúc này tôi mới biết, con tôi cũng do chồng cô ấy đưa đón suốt thời gian qua. Tôi có nên xin lỗi cô ấy không? Tôi thực sự khó mở lời quá!
Theo afamily.vn
Vừa sinh được 1 tháng đã phải rửa cả chục mâm bát, tôi ném hết vào sọt rác rồi ôm con về ngoại
Lúc ăn cơm xong, em chồng lấy lý do đi sinh nhật bạn nên tót lên xe đi chơi. Còn mẹ chồng tôi kêu mệt vì nấu nướng với bà còn bận kiểm phong bì, cuối cùng khi quan khách về hết, chỉ còn mình tôi trơ trọi với mấy mâm bát xếp đầy bếp.
Lúc ăn cơm xong, em chồng lấy lý do đi sinh nhật bạn nên tót lên xe đi chơi. Còn mẹ chồng tôi kêu mệt vì nấu nướng, với lại bà còn bận kiểm phong bì. Cuối cùng khi quan khách về hết, chỉ còn mình tôi trơ trọi với mấy mâm bát xếp đầy bếp.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 2 năm nhưng mãi bây giờ mới có con. Chồng tôi làm kỹ sư nên tính hơi khô khan. Đã không lãng mạn thì chớ, ngay cả cái khoản khéo léo trong cuộc sống hàng ngày anh cũng chẳng giỏi. Không ít lần tôi vì sự vô tư, vô tâm, vô nghĩ của chồng mà sống dở chết dở.
Đổi lại, anh hiền lắm, đứng trước vợ và bố mẹ, anh chẳng biết bênh ai. Nên thành thử ra dù không muốn nhưng tôi luôn đóng vai ác trong nhà chồng.
Chúng tôi lương tháng tổng cộng được 20 triệu. Sau khi lo các khoản thì mỗi tháng cũng dư ra được khoảng 10 triệu. Bố mẹ chồng tôi thì đều là công chức về hưu và có lương. Ông bà lo các khoản điện nước còn tiền ăn, đám xá đều là vợ chồng tôi lo. Tôi thấy như vậy cũng là hợp lý, vợ chồng trẻ nên còn nhiều thứ phải lo, chứ ông bà già rồi, giờ không cho con cháu thì cho ai.
Thế nhưng ngược đời ở chỗ này, mặc dù đã phân công rõ ràng nhưng bố mẹ chồng tôi cứ trốn như trốn hủi. Nhất là mẹ chồng tôi, là người cầm tiền nhưng toàn trốn không đóng tiền điện nước. Có lần, người ta đến tận nhà đòi nợ mà ông bà đi vắng cả khiến tôi muốn muối mặt với những lời bóng gió của họ. Nào thì: 'Nhà như cái biệt thự mà có mấy đồng bạc của tiếc".
Còn nhớ, hồi vừa về nhà làm dâu, tôi đã bị mẹ chồng đổ lên đầu gánh nặng tiền bạc. Theo đó, mỗi tháng chúng tôi phải có trách nhiệm chu cấp cho cô em chồng còn đang là sinh viên 3 triệu. Bà bảo: "Bố mẹ lương chẳng được mấy lại còn lo khoản sinh hoạt phí trong nhà. Giờ nhờ anh chị có chuyện đấy thôi, cố mà làm cho tốt".
Thời gian tôi sinh nở, vì không đi làm nên không có lương. Tôi chỉ đợi sinh xong để nhận về số tiền trợ cấp của Bảo hiểm xã hội. Thế mà, suốt thời gian đó, ông bà vẫn chẳng giúp đỡ gì ngoài việc đóng tiền điện nước trong nhà.
Sinh con xong, mấy bữa đầu chồng còn ngủ cùng để bế con mỗi khi thằng bé quấy khóc nửa đêm. Nhưng được vài hôm thì mẹ anh xua con trai lên ngủ cùng bố, bà đem gối xuống ngủ cùng mẹ con tôi.
Tiếng là trông cháu với con dâu nhưng mẹ chồng có giúp được gì đâu. Bà ngủ từ tối cho đến sáng hôm sau. Cháu nằm bên khóc, đòi bú bà cũng chẳng bế lên hay pha sữa cho nó. Hỏi thì bà viện cớ người già không thức khuya được.
Tôi ở cữ mà phải tự lo từng bữa ăn cho mình, nhiều người sang thăm 2 mẹ con bày cho bà cách nấu món này món kia để con dâu ăn cho nhiều sữa thì bà bảo: "Ui dào, kệ nó ăn gì nó nấu, ai hơi đâu mà đi hầu".
Đầy tháng cho con, ông bà mời bạn bè đến chơi nên làm vài mâm cỗ. Bố mẹ tôi ở xa, hơn nữa đang vào mùa nên không ra thăm cháu được. Từ sáng hôm đó, bà đã giục tôi dậy để phụ bà làm cỗ. Mà có gì nhiều cho cam, chỉ nấu nồi canh măng và sắp xếp đồ, hầu hết các món ăn mà chồng tôi đã đặt bên ngoài hết.
Lúc ăn cơm xong, em chồng lấy lý do đi sinh nhật bạn nên tót lên xe đi chơi. Còn mẹ chồng tôi kêu mệt vì nấu nướng với bà còn bận kiểm phong bì, cuối cùng khi quan khách về hết, chỉ còn mình tôi trơ trọi với mấy mâm bát xếp đầy bếp.
Bực quá, tôi đem hết bát đũa vứt vào sọt rác trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Mẹ chồng chỉ mặt quát: "Con này mày hỗn nó vừa thôi".
Tôi bảo: "Con xin lỗi! Gái đẻ phải kiêng cữ, ít cũng phải 2 tháng"
Nói xong, tôi vào dọn đồ ôm con về nhà ngoại. Mấy ngày nay, chồng tôi cứ gọi điện, nhắn tin bảo tôi về xin lỗi bố mẹ anh nhưng tôi nhất quyết không về. Tôi bảo với chồng: "Nếu anh còn muốn giữ vợ con thì mình ra ở riêng, còn không thì đừng gọi tôi nữa".
Theo kenhsao.net
Níu giữ người chồng tệ bạc, rồi cuối cùng người phụ nữ này nhận ra mình đã rơi vào tình trạng "không lối thoát" Dù hối hận, tôi chẳng thể nào quay ngược thời gian để sửa chữa sai lầm đó. Sai lầm không thể sửa chữa sẽ đeo bám và ám ảnh suốt cuộc đời sau này là cảm nhận của tôi về những gì diễn ra trong cuộc hôn nhân của bản thân. Không chỉ một lần, tôi còn phạm sai lầm tới lần thứ...