Tủi thân vì chồng thiếu “ham muốn”
Tôi luôn nói với anh là chuyện đó cũng quyết định hạnh phúc của một gia đình, chứ không đơn thuần là vấn đề sinh lý, nhưng anh chẳng để ý và cho tôi là người đàn bà chỉ biết đến nhu cầu thể xác, vì nếu tôi thương anh thật sự tôi đã chẳng để tâm đến chuyện đó rồi.
Tôi tên là Trâm, năm nay tôi 24 tuổi, đã lấy chồng được một năm và đang dịnh cư ở Cali, Mỹ. Chồng tôi cũng là người Việt, anh hơn tôi một tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 3 năm thì cưới, nhưng trong suốt 3 năm đó, chúng tôi chưa từng quan hệ. Anh là người chồng rất tốt và giỏi, đi làm được nhiều tiền, nhiều người ngưỡng mộ.
Tôi là cô gái khá đẹp, cao 1m7, rất đầy đặn nên được nhiều người theo đuổi nhưng người tôi chọn là anh. Nhiều người gọi tôi là hoa khôi ở một trường đại học Việt Nam, tôi cũng là người phụ nữ của gia đình, mọi người khen tôi nấu ăn rất ngon. Khi lấy nhau, ai cũng khen chúng tôi là cặp trời sinh vì “trai tài gái sắc”, tôi hạnh phúc lắm.
Thời gian đầu là vậy, nhưng sau khi lấy nhau một thời gian, tôi phát hiện chồng có bệnh sinh lý. Anh có nhu cầu rất thấp, xin đính chính là anh không hề bị gay, thậm chí anh không quan tâm đến việc tôi nghĩ sao về chuyện đó và anh luôn xem trọng công việc, những mối quan tâm khác hơn dù công việc của chồng tôi không hề áp lực. Tôi đang sức xuân phơi phới, và có nhu cầu được gần gũi anh như bao nhiêu cô gái trẻ khác. Tôi đang muốn có cháu đầu lòng nhưng thật sự khi biết anh như vậy tôi dường như bế tắc, không biết phải làm gì.
Chồng chỉ ôm tôi ngủ như một người bạn
Mới lấy nhau mà một tháng chúng tôi chỉ quan hệ 2 lần, nhiều lắm là 3. Tôi cảm thấy rất tủi thân và lãnh cảm. Những lần đó, đều phải do tôi chủ động. Tôi rất buồn, đôi khi cảm thấy xấu hổ vì phụ nữ mà toàn phải chủ động khơi gợi và dẫn dắt hoàn toàn “câu chuyện” đó. Anh luôn xem tôi là người có đòi hỏi cao, mặc dù điều tôi mong muốn cũng chỉ là 2 lần/ tuần. Tôi thường góp ý anh về chuyện chăn gối, tôi thích thế nào, ra sao, nhưng anh không hề để tâm, thậm chí nghĩ tôi là người đàn bà không tốt.
Anh rất phong kiến và quan niệm đàn ông là người bàn bạc chuyện đó, nhưng trên thực tế chưa bao giờ anh hỏi tôi thích như thế nào cả. Chuyện quan hệ của vợ chồng tôi càng lúc càng tẻ nhạt, tôi gần anh vì nhu cầu sinh lý chứ thật sự cảm giác trong tôi đã mất gần hết. Tôi luôn cảm thấy anh miễn cưỡng quan hệ với tôi với một thái độ không hề có ham muốn. Nhiều lần gợi ý anh là tôi muốn chuyện đó, tôi thật sự rất xấu hổ nên giờ đây mỗi khi có nhu cầu, tôi thường tự mình “giải quyết”.
Tôi rất thương anh, nên hoàn toàn không muốn ngoại tình, mặc dù có những “cái đuôi” theo tôi từ rất lâu, đến bây giờ vẫn còn và muốn liên lạc với tôi ngay cả khi đã biết tôi có chồng. Chuyện vợ chồng của chúng tôi càng lúc càng tệ, tôi không hề xấu đi, vẫn chăm sóc gia đình rất tận tâm, không làm gì phật lòng anh cả. Tôi cảm thấy không hạnh phúc, nhưng không hề muốn ly dị anh vì tôi thương anh nhiều lắm.
Video đang HOT
Tôi luôn nói với anh là chuyện đó cũng quyết định hạnh phúc của một gia đình, chứ không đơn thuần là vấn đề sinh lý, nhưng anh chẳng để ý và cho tôi là người đàn bà chỉ biết đến nhu cầu thể xác, vì nếu tôi thương anh thật sự tôi đã chẳng để tâm đến chuyện đó rồi. Anh quá cổ hủ và phong kiến, tôi đã thử nhiều cách khác nhau nhưng đều không thay đổi suy nghĩ của anh được.
Những lúc nằm gần anh nhưng anh không hề có cảm xúc muốn đụng chạm cơ thể, anh chỉ ôm choàng tôi ngủ như một người bạn. Những lúc tôi tự xử, tôi đều cố tưởng tượng rằng mình đang… với anh, và thế là nỗi tủi thân và khổ nhục lại trỗi dậy, nước mắt tôi lại đầm đìa suốt đêm trắng.
Tôi thật sự rất hoang mang không biết phải làm như thế nào, chúng tôi chỉ mới lấy nhau một năm mà chuyện đó dường như bế tắc. Tôi không hề muốn giải quyết chuyện này một mình, và tôi biết nếu như anh biết được, anh cũng không chấp nhận điều đó. Tôi thật sự bế tắc và từng nghĩ đến chuyện ly dị nhưng sâu thẳm tôi vẫn biết mình thương anh nhiều lắm, và tôi cũng không muốn ngoại tình. Tôi thành thật mong nhận được lời khuyên từ mọi người.
Theo VNE
Chồng sắp cưới "vui" tình một giờ
Mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé.
Ngày đó, không ai biết tôi chia tay Vinh là vì lẽ gì. Những người không hiểu chuyện cứ kháo nhau rằng tôi có đại gia nên dứt tình với anh. Tôi im lặng trước mọi lời đồn đoán. Chỉ có trái tim tôi biết mình đau vì lẽ gì...
Được hơn 1 năm thì chúng tôi quay lại với nhau. Mọi người lại đồn đoán. Vinh muốn thanh minh nhưng tôi ngăn lại: " Chuyện của mình, người ta biết cũng chẳng ích lợi gì đâu anh". Vinh nghe tôi nên im lặng.
Mọi người lại thấy chúng tôi cặp kè nhau đi ăn, đi chơi, đi tiệc tùng du lịch...
Rồi ba mẹ anh sang thưa chuyện với ba mẹ tôi về chuyện cưới xin. Mẹ tôi rất mừng bởi trong 4 đứa con của mẹ, tôi là đứa khiến mẹ lo lắng nhất vì đã 28 tuổi mà chẳng chịu lấy chồng. Mẹ nói với bà sui tương lai: " Gả được con Chi, ba nó mới yên tâm".
Ý mẹ nói là ba tôi bệnh nặng, không biết sống chết ra sao nên rất mong con cái yên bề gia thất. " Anh chị yên tâm, tôi sẽ coi cháu như con ruột. Đám cưới rồi tụi nó muốn ở chung thì ở, muốn ra riêng, tôi cũng cho ra riêng". Mẹ Vinh nói và âu yếm vuốt tóc tôi.
Hai bên đã chọn được ngày lành tháng tốt để tổ chức lễ đính hôn và làm đám cưới cho chúng tôi. Hôm nhà trai qua trình thiệp, tôi nói riêng với Vinh: " Mọi thứ giờ không thể thay đổi nữa rồi. Anh hứa gì với em thì phải giữ lời đấy". Vinh cười dí ngón tay vào trán tôi: " Em chỉ được cái ghen tuông vớ vẩn. Đã yêu anh thì phải tin tưởng anh chứ!".
Sau lễ đính hôn, chúng tôi có chuyến đi du lịch Thái Lan. Nghĩ rằng trước sau gì cũng nên vợ chồng nên tôi không giữ gìn. Không ngờ, trở về không bao lâu, tôi phát hiện mình bị bệnh. Ngay khi có kết quả chẩn đoán của bác sĩ, tôi nhớ ngay tới Vinh và lý do chúng tôi chia tay nhau lần trước.
Cảm giác của tôi lúc đó thật khó tả: xấu hổ, buồn, giận, uất ức, chán nản. Tôi không dám nói với ai nhưng tôi biết chắc nguồn lây bệnh cho mình chỉ duy nhất từ một người. Nhưng ai lây bệnh cho Vinh thì tôi không tài nào biết được.
Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, mỗi khi nghĩ về Vinh, tôi lại có cảm giác thịt da mình bị châm chích như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé. Cảm giác ấy chuyển dần sang ghê sợ. Tôi từ chối tất cả mọi lời rủ rê, mời mọc của Vinh dù chỉ là đi ăn với nhau một bữa cơm trưa. "Em sao vậy?"- Vinh tra vấn. " Em không khỏe trong người. Mà anh có khỏe đâu? Em thấy lúc này anh cũng xanh xao..."- tôi trả lời nhát gừng.
Không rủ được tôi, Vinh đi một mình. Và tôi biết anh đi đâu...
Cho đến một hôm, chị trưởng phòng gọi tôi vào phòng riêng: "Lẽ ra chị không nói nhưng chị thấy bất nhẫn quá đành phải cho em biết...". Chị nói với tôi, từ lâu, mọi người biết Vinh có sở thích theo đuổi "tình 1 giờ". Chỉ cần 15 phút để lên mạng chát chít, làm quen là ngay sau đó Vinh có thể qua buổi trưa ở nhà nghỉ, khách sạn với cô gái vừa quen trên mạng.
"Hôm qua chị mới thấy nó vô khách sạn Anh Vũ... Chỉ là tình cờ chị đi lấy tiền bỏ mối khăn lạnh ở đó..."- chị trưởng phòng nhìn tôi với vẻ ái ngại. "Em cũng biết chuyện này lâu rồi chị à. Cứ tưởng anh ấy sẽ sửa đổi, không ngờ vẫn chứng nào tật ấy...".
Tôi cám ơn chị và rời khỏi phòng với rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Người ta hay nói đến "tình một đêm" để phê phán những kẻ chỉ xem tình yêu là trò đùa. Còn chồng sắp cưới của tôi lại có cả "tình một giờ", đúng là quá mỉa mai!
Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ ở nhà nằm trùm mền. Rồi tôi lên cơn sốt rất cao. Mẹ tôi hoảng hốt: " Để mẹ kêu thằng Vinh tới đưa con đi bệnh viện". Tôi ngăn mẹ lại: " Không cần đâu. Mẹ kêu ảnh tới, chắc con chết luôn!".
Tôi chỉ nói được vậy rồi bật khóc. Mẹ tôi nghĩ hai đứa giận nhau bình thường như mọi lần nên dỗ dành: " Lớn đầu rồi mà cứ như con nít. Để mẹ kêu nó". Tôi không kềm được, nói như hét: " Mẹ mà kêu ảnh tới, con bỏ nhà đi luôn cho mẹ biết. Con với ảnh chia tay rồi". Nói xong tôi lại ngồi khóc hu hu.
Mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào điều đó. Chính vì vậy mẹ cứ dỗ dành, năn nỉ tôi ăn cháo, uống thuốc. Mẹ còn bảo, tôi mà bệnh thì sẽ xấu xí, mai mốt đám cưới làm cô dâu không đẹp.
Mẹ có biết đâu, lòng tôi đang rối như tơ vò. Không phải vì tôi không thể chia tay người chồng sắp cưới của mình mà là vì tôi không biết mở miệng thế nào với ba mẹ tôi, ba mẹ anh. Ba tôi giờ như ngọn đèn sắp cạn dầu, nếu tôi nói ra, không biết ba tôi có chịu nổi hay không?
Hay là tôi cứ chờ đám cưới xong rồi ly dị? Tôi muốn dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì ba tôi cũng sẽ được nhìn thấy tôi mặc áo cưới và cười mãn nguyện trước lúc đi xa...
Theo 24h
Anh đã cưới vợ, sao vẫn nhớ tôi? Đã hơn một lần tôi nghĩ rằng, mình phải có anh, dù chỉ một lần trong đời tôi. Lần đấy, anh sẽ thuộc về tôi... Anh đã từng nói rằng: " Anh thích em, anh yêu em" và tôi đã hoàn toàn tin vào những lời nói đó. Những lời ấy khiến trái tim tôi ấm lại... để rồi tôi đã yêu anh...