Tủi phận nuôi cả nhà chồng
Lấy chồng, chỉ nghĩ đơn giản là vì yêu, có tình yêu là có tất cả nên quyết định chọn người đàn ông ấy.
Lấy chồng, hi vọng sẽ có một mái ấm hạnh phúc, có được người chồng đầy trách nhiệm và lo lắng cho bản thân mình. Thế nhưng, cuối cùng lại gặp phải một gia đình đầy rắc rối. Và cuộc sống của tôi bắt đầu những chuỗi ngày mệt mỏi.
Vì quá yêu anh nên những gì thuộc về anh, tôi đều cố gắng nâng niu và trân trọng. Với gia đình chồng, tôi luôn kính trọng, yêu quý và lúc nào cũng đối đãi thật tử tế. Bố mẹ chồng với tôi mà nói, dù họ có khó tính với tôi thì tôi luôn cố gắng coi họ như bố mẹ của mình.
Cô em chồng tôi cũng vô cùng khó tính, vậy mà tôi vẫn cắn răng chịu đựng, chấp nhận sống chung cùng nhà chồng. Chúng tôi đã muốn ra ở riêng và đã dọn ra ngoài được một thời gian. Nhưng vì mẹ anh kêu nhớ con, muốn con trai ở bên cạnh và thế là, tôi lại một lần nữa nghe theo lời anh, về gia đình chồng sống.
Tôi cũng không hay, đó là những chuỗi ngày mệt mỏi nhất ở cuộc đời tôi. Gia đình chồng vốn chẳng khá giả gì, mẹ chồng lại hơi tí là tiề.n nên mọi gánh nặng kinh tế đè lên vai chúng tôi. Là người phụ nữ, tôi mong muốn chồng mình có thể kiếm được nhiều tiề.n, lo cho vợ con. Chồng càng kiếm được tiề.n bao nhiêu thì tôi càng an nhàn bấy nhiêu. Thế nhưng, chồng tôi lại không may mắn có được công việc tốt, một mình tôi lo rất nhiều thứ trong gia đình. Lương của chồng chỉ đủ tiêu pha linh tinh, còn điện nước, tiề.n sinh hoạt gia đình, tiề.n lo cho bố mẹ chồng và em chồng, tất cả là do tôi.
Tôi cũng không hay, đó là những chuỗi ngày mệt mỏi nhất ở cuộc đời tôi. (hình minh họa)
Video đang HOT
Hóa ra mẹ anh muốn chúng tôi về sống chung là muốn chúng tôi cùng trả tiề.n điện nước. Ban đầu mẹ còn tính chia chác, sau này, hoàn toàn là do chúng tôi chi trả. Mẹ bảo, con cái phải có trách nhiệm nuôi bố mẹ. Thật ra, điều đó không sai nhưng bố mẹ anh cũng có lương hưu thế mà không chịu chi một đồng nào. Trong khi con cái còn khó khăn, mẹ anh lại nhất định kiếm cớ đó để dành tiề.n tiết kiệm. Xem ra, làm mẹ nhưng bố mẹ anh chẳng thương con của mình.
Chồng tôi cũng vất cả, tôi hiểu, nhưng công việc của anh chỉ có thể kiếm được từng ấy. Còn tôi, công việc cứ làm nhiều thì có thêm thu nhập, nên tôi cố gắng nai lưng, kiệt sức để kiế.m tiề.n. hai vợ chồng cũng tiết kiệm được khoản nhỏ, để dành tính chuyện con cái sau này. Thế mà nào ngờ, một vài lần bố mẹ anh ốm, ông bà đòi đi viện, nằm viện và đương nhiên là, chúng tôi phải lo liệu cả. Tôi không kể công gì, nhưng thú thực là, bệnh ấy không cần thiết phải nằm viện, chỉ cần ở nhà là có thể thuố.c thang được. Nhưng mẹ chồng tôi nhất định không chịu. Bà bắt con dâu phải phục vụ.
Tôi cảm thấy chán nản khi tiề.n cứ có đồng nào lại hết đồng ấy. Đó là chưa kể tới em chồng, bà cô khó tính mà luôn luôn soi xét chị dâu. Cuộc sống của tôi dưới bao nhiêu tầng áp chế, tôi cảm thấy mệt mỏi, không có một giây phút tự do, thảnh thơi.
Đi làm mệt, về nhà là lao vào bếp, không được nghỉ. Hôm nào mệt mà muốn nằm một chút là mẹ chồng tôi lại nói tôi lười biếng, rồi bảo nhà này không có cái thói không thích ăn thì đi nằm. Tôi nói với chồng, tôi là con người chứ có phải là trâu bò đâu mà có sức như thế.
Thôi thì vì trót yêu anh, vì thương anh, tôi chấp nhận tất cả, chỉ hi vọng sau này gia đình chồng có thể hiểu được tấm chân tình của tôi cũng như sự hi sinh lớn lao của anh dành cho họ.(hình minh họa)
Tiề.n ă.n tiề.n học của em chồng, bố mẹ chồng cũng bơ như không có chuyện gì. Mỗi lần em cần tiề.n là mẹ tôi lại bày cái trò &’khổ nhục kế’ để muốn chồng tôi gánh trách nhiệm. Mẹ anh luôn nói &’tao nuôi nó bằng này, mày là anh trai lớn lại là con trưởng trong nhà, bây giờ, việc còn lại là của mày. Bố mẹ già rồi không lo được cho em’. Chồng tôi có giàu gì, bây giờ lại gánh cả gia đình trên vai mà tiề.n thì lương ba cọc ba đồng.
Tất nhiên lại đến lượt tôi. Mấy năm làm vợ làm chồng, làm con dâu gia đình anh, tôi già đi nhiều, cũng không có tiề.n mà mua sắm cho bản thân mình. Chồng hiểu áp lực của tôi nhưng sức anh cũng chỉ có hạn, anh chỉ lo được cho tôi đến thế, tôi phải gánh cả gia đình anh nữa. Lắm lúc anh hay nói &’lấy anh, em khổ rồi’ là tôi lại thương chồng biết bao. Thương chồng nên tôi nín nhịn, thương chồng nên tôi làm mọi việc gia đình chồng muốn và không có phản ứng gì mặc dù lòng tôi rất buồn.
Thôi thì vì trót yêu anh, vì thương anh, tôi chấp nhận tất cả, chỉ hi vọng sau này gia đình chồng có thể hiểu được tấm chân tình của tôi cũng như sự hi sinh lớn lao của anh dành cho họ. Và cũng mong vì thế mà họ có cách nghĩ khác đi, sống khác đi chứ không phải chỉ thực dụng như lúc này.
Theo Khám Phá
Em đã trao "đời con gái", anh ta vội lấy vợ rồi "chuồn êm"
Thế mà tôi đã tin anh, trao cả tấm chân tình cho anh. Thậm chí, tôi đã trao thân cho anh và con cho ...
Chúng tôi yêu nhau những hai năm, hai năm tình nghĩa mặn nồng, ai ngờ anh lại có thể dễ dàng rũ bỏ và quên nhanh như vậy. Hai năm qua, chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn, gian khổ. Cả hai hứa hẹn đủ thứ, anh còn hứa nếu không thể lập nghiệp ở thành phố, hai chúng tôi sẽ đưa nhau về gia đình, về quê để bố mẹ anh lo xin việc cho. Vì bố mẹ anh làm công chức nên cũng có thể lo được công việc cho chúng tôi.
Tôi yên tâm lắm vì dù sao, nếu xác định lấy anh thì theo anh về quê cũng là việc nên làm, không có gì phải phàn nàn cả.
Tôi cứ thế tin lời anh, cố gắng phấn đấu vì anh. Chúng tôi còn thuê nhà ở chung. Suốt thời gian hai năm yêu nhau, bao nhiêu lần anh nói làm ăn thiếu vốn, thua lỗ, tôi đều đưa tiề.n phụ giúp anh, thậm chí tôi còn vay thêm và gồng mình lo tiề.n trả nợ. Thế mà anh không để tâm, anh cứ nói cám ơn tôi rối rít, để tôi tin những lời đường mật của anh. Nhưng đằng sau tôi, anh đang tán tỉnh con gái nhà ai, tôi cũng không rõ.
Đến khi đã ở với nhau lâu, đã có công việc rồi, tôi nói với anh về chuyện cưới xin. Tôi yêu cầu anh dẫn tôi về ra mắt gia đình rồi thưa chuyện với bố mẹ. Thế nhưng, anh cứ khất lần, anh bảo công việc còn chưa ổn định, anh muốn thư thư thời gian rồi về quê chơi vài ngày luôn thể.
Anh bảo tôi là, nếu như chúng tôi là của nhau, tôi không phải lo gì hết. Vì lúc đó anh sẽ có trách nhiệm với tôi. Tôi nghi ngờ anh có người khác thì anh bảo tôi đa nghi, có gì mà phải nghĩ ngợi. Vì bản thân anh sẽ không bao giờ phụ tình tôi.
Tôi cũng cho đó là điều khiến mình an tâm. Nhưng được một thời gian, tôi nghe nói, anh đã có người con gái khác. Tôi còn theo anh, thấy anh khá thân mật với cô ta. Nhưng mà, khi tôi hỏi thì anh chối cãi. Anh bảo, chả lẽ anh lại không có bạn bè. Bạn bè anh thiếu gì mà cứ lo cái chuyện trăn.g ho.a. Thôi thì tôi cũng đành lòng tin chứ biết làm sao được. Tôi đâu có bằng chứng chứng minh anh đang ngoạ.i tìn.h.
Tôi làm cho ra chuyện, nhất định phải tìm người con gái đó để nói đầu đuôi. Tôi như chế.t lặng khi cô ta nói, cô ta là vợ sắp cưới của anh, hai người họ sắp trở thành vợ chồng mà tôi không hay biết, lại còn đến đây nói là người yêu của anh ta sao. Tôi thật lòng bàng hoàng quá, không tin vào tai mình nữa.
Bây giờ, tôi thật lòng không biết bắt đầu tư đâu. Anh nói thế nào tôi cũng tin, bây giờ thì anh không thể chối cãi được nữa rồi. Tôi đau khổ quá. Anh nói chúng tôi chia tay vì anh không còn yêu tôi nữa. Hóa ra là anh không còn yêu tôi nữa rồi và anh lấy người con gái này là con nhà giàu có, có thể lo cho anh nhiều thứ, giúp anh ở lại thành phố lập nghiệp.
Bố mẹ anh cũng không hề làm công chức như anh nói, tất cả chỉ là anh đang mua chuộc tôi mà thôi. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Làm sao đây, làm sao để tôi có thể trở thành người yêu của anh và lại bị anh phản bội như thế. Tôi ân hận quá rồi!
Theo NLĐ
Hãy cho tôi một lối thoát Tôi lây chồng được 10 năm, từ 2 bàn tay trắng chúng tôi có nhà lầu, xe hơi và 2 cậu con trai đẹp như tranh. Chồng tôi kinh doanh tại nhà còn tôi làm công chức nhà nước, với hoàn cảnh của tôi biết bao người phải mơ ước. Nhưng mấy ai biết được bên trong cái vỏ bọc ấy tôi đang...