Tủ.i nhụ.c vì hai lần ở cữ, tôi đều bị chồng dành cho những cái tát như trời giáng
Bao nhiêu sự nhẫn nhịn suốt 8 năm trời cũng chẳng để làm gì. Chồng tôi níu kéo nhưng cốc nước đổ đi rồi làm sao lấy lại.
Sáng nay, chồng lại gọi điện đòi gặp, xin vợ quay về sau hôn nhân đổ vỡ nhưng tôi kiên quyết nói không. Bởi, có lúc tôi cũng xiêu lòng nhưng rồi ngẫm cuộc đời đắng cay, nghĩ về những ngày ăn đòn như cơm bữa lại khiến bản thân quyết định phải dứt khoát.
Gia đình bên ngoại cũng khuyên tôi nên b.ỏ chồn.g đi để làm lại cuộc đời. Nhưng như duyên số vận vào nhau, tôi không dứt ra được. Biết bao nhiêu tủ.i nhụ.c trải qua cũng khiến tôi mạnh mẽ và suy nghĩ về chuyện l.y hô.n một cách nghiêm túc để đưa ra quyết định.
Thời còn yêu nhau, ai chẳng mơ mộng, ai chẳng vui vẻ, hạnh phúc, được yêu chiều. Nhưng khi về sống với nhau, bao nhiêu tính xấu, bản chất bộc lộ hết. Thời còn son rỗi, vợ chồng chẳng mấy khi cãi nhau, nhưng có lúc chồng cũng giơ tay định tát, đấ.m đ.á khi không hài lòng vợ việc gì đó. Khi mang thai, chồng khá chăm vợ nhưng vẫn chì chiết khi tôi làm sai. Còn sau sinh, hình như anh cũng stress nên bản chất vũ phu càng được bộc lộ rõ.
Tôi còn nhớ lúc mới sinh con, sức lực mất đi một nửa, cả tháng sau tôi vẫn chưa thể hồi phục. Đó là những ngày tháng tôi chán nản nhất. Ban đêm chăm con một mình, chồng ngủ say như thời chưa có con.
Khi con được 20 ngày tuổ.i, tôi cố gắng gượng dậy đi lại, làm những việc vặt trong nhà. Nhưng chồng lại muốn tôi vào bếp lo cơm nước để không phải thấy cảnh vợ nằm ì cả ngày trên giường. Ở cữ mà tôi chẳng được cơm bưng nước rót như nhiều chị em khác.
Có lần em chồng từ quê lên chơi, tôi vừa cho con ti xong thì hoa mắt chóng mặt nên nằm thiếp đi. Chồng đi làm về, nhà cửa tanh bành, tôi mệt không gượng dậy được. Tôi nghĩ bụng sẽ mua đồ ăn sẵn hoặc gọi ship về tận nhà. Tôi tin chắc người chồng nào cũng có thể thông cảm cho vợ.
Vừa đi làm về, thấy vợ nằm ngủ, chồng chạy xồng xộc vào phòng, quát tháo: “Giờ này còn chưa cơm nước gì nữa, thế em trai tôi tối nay ăn gì đây. Quanh năm, nó mới lên chơi vài lần, cô chẳng thể hiện được tí gì là người trên tuổ.i, là chị dâu vậy”.
Video đang HOT
Tôi cũng chẳng giữ được bình tĩnh nên đốp lại chan chát, ở cữ mệt mỏi, không ai hỗ trợ, sức khỏe còn yếu làm sao nấu nướng gì được. Khi nghe sẽ gọi cơm hộp, chồng tôi tiếp tục chì chiết, cho rằng vợ lười biếng, không muốn thể hiện mình chu đáo.
Khi tôi nhất quyết sẽ gọi cơm hàng về ăn, chồng tát bốp vào mặt tôi dù lúc ấy tôi khi đang bế con. Hai cái tát như trời giáng khiến tôi bất ngờ và chua xót. Lúc đó, chỉ muốn cầm đồ đạc, bế con về nhà mẹ đẻ. Nhưng tôi vẫn phải cố nhịn để gượng dậy chế biến vài ba món cho bữa tối, dù trong lòng uất nghẹn để gia đình được êm ấm.
Sáng hôm sau, vẫn là bài ca cũ của chồng về chuyện lo cho em chồng. Tôi nghĩ bữa sáng ai nấy tự lo, thà rằng tôi khỏe mạnh nhưng mới sinh con được 20 ngày nên chẳng hào hứng gì nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng. Chồng tôi lại lầm bầm chuyện chẳng coi nhà chồng ra gì.
Tôi nói chồng và em chồng tự đưa nhau đi ăn sáng, vì bản thân quá mệt. Chồng ngay lập tức thay đổi thái độ, đá thúng đụng nia, ném đồ đạc cho tôi biết là đang tức giận. Cốc sữa tôi vừa pha đặt trên bàn để uống cũng bị hất xuống nền nhà vỡ tan tành. Tôi tròn mắt trước cách ứng xử của chồng và khóc nức nở, vì biết bao cảm xúc dồn nén lại từ tối hôm trước vẫn chưa hết.
Đó là lần sinh con thứ nhất, còn ở lần sinh con thứ hai của tôi cũng chẳng mấy vui vẻ. Hôm đó, tôi mới sinh được 12 ngày. Trong nhà có mấy chục triệu tiề.n tiết kiệm để lo cho con mới sinh, cả nhà ăn dần cho đến khi tôi đi làm nhưng chồng muốn đưa đi hùn vốn làm ăn với bạn.
Tôi hiểu tính chồng nên cũng hết khuyên ngăn và chỉ rõ điều lợi điều hại. Chồng không những không nghe còn cho rằng tôi là tảng đá ngăn cản bước tiến sự nghiệp, không đầu tư thì cả đời chỉ còm cõi chờ lương và chẳng bao giờ phất lên được. Trong khi tôi đang phân tích, chồng tát ngay hai cái vào mặt. Thêm hai cái tát đau điếng, tôi đi nằm mà nước mắt chảy dài.
Thêm vài lần nữa, chồng tôi vẫn cư xử kiểu chợ búa như vậy, nên tôi quyết định đường ai nấy đi, vì không thể chịu đựng được cảm giác bị coi như đồ vật trong nhà. Bao nhiêu sự nhẫn nhịn suốt 8 năm trời cũng chẳng để làm gì. Chồng tôi níu kéo nhưng cốc nước đổ đi rồi làm sao lấy lại. Cảm xúc, tình yêu và cả tình thương không còn thì tình cảm vợ chồng cũng khó bền vững. Tôi chấp nhận con cái phải khổ để giải thoát cho chính mình thôi…
Theo Emdep
Cửa phòng khách sạn mở ra, cả tôi và chồng đều ngỡ ngàng khi nhìn thấy nhau
Chúng tôi, hai con người đứng trân trân một lúc lâu mà không ai có thể mở lời. Nhìn thấy cách tôi trang điểm, ăn mặc, chồng tôi có lẽ đã hiểu lờ mờ mọi chuyện.
Suốt 10 năm làm vợ, chưa bao giờ tôi cảm thấy hổ thẹn và tủ.i nhụ.c như thế này. Tôi và chồng đều đã đán.h mất bản thân vì bất đắc dĩ. Để đến bây giờ, cả 2 chúng tôi vẫn chưa có can đảm để đối diện với nhau.
Tôi đã từng tin vào kết thúc có hậu của các cặp vợ chồng đi với nhau từ khi bần hàn. Cũng từng trông chờ vào cái ngày mà chúng tôi thoát nghèo ấy. Vợ chồng tôi rất chăm chỉ, lại yêu thương nhau. Nhưng số phận đẩy đưa khiến chúng tôi gặp hết khó khăn này đến gánh nặng khác.
Chúng tôi có với nhau 1 người con, năm nay con trai tôi lên 7. Con tôi sinh non nên hay ốm đau nên phải làm bạn với bệnh viện suốt. Từ ngày có con, tôi phải nghỉ làm để ở nhà chăm sóc con và quán xuyến gia đình. Đồng thời, tôi cũng bán 1 số mặt hàng online để kiế.m tiề.n sinh hoạt hàng ngày. Chồng tôi trước đây làm công trường, tiề.n lương và thưởng cao nhưng hay phải xa nhà. Con cái ốm đau, chồng tôi xin về làm văn phòng để đỡ đần tôi đưa con đi viện.
Anh hứa sẽ không phải bội tôi, nhưng vì anh là cấp dưới nên dù từ chối cũng không thể để phật lòng lãnh đạo. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi về làm văn phòng chưa lâu thì tôi phát hiện chị trưởng phòng có tình ý với anh. Tôi đọc được những dòng tin nhắn tỏ tình của chị ta với chồng tôi. Dù chồng tôi vẫn giữ thái độ đúng mực nhưng chị trưởng phòng liên tục hứa hẹn sẽ cho tiề.n và nâng đỡ chồng tôi lên vị trí cao hơn.
Biết được chuyện này, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với chồng. Anh hứa sẽ không phản bội tôi, nhưng vì anh là cấp dưới nên dù từ chối cũng không thể để phật lòng lãnh đạo. Tôi hiểu chồng mình và cũng hiểu công việc ấy là cần câu cơm duy nhất nuôi sống cả nhà. Vì thế tôi đồng ý để chồng tự giải quyết.
Đầu năm nay, con tôi sốt cao liên tục. Tôi đưa con đi khám khắp nơi thì nhận được kết quả cháu bị ung thư má.u. Là người làm mẹ lại chứng kiến con bị bệnh nặng, tôi đa.u đớ.n vô cùng. Bao nhiêu tiề.n để dành tôi đều lấy ra để chữa bệnh cho con. Nhưng bệnh tình của con tôi không thuyên giảm mà chỉ cầm chừng. Bác sĩ nói phải ghép tế bào gốc hoặc đưa con sang nước ngoài điều trị thì cơ hội sống của con sẽ cao hơn.
Vợ chồng tôi bấy lâu chỉ đủ sống, không có nhiều tiề.n để đưa con đi chữa bệnh, nhưng tôi cũng không đành lòng nhìn con rời xa vòng tay mình. Thời gian này chồng tôi cũng bận rộn hơn, anh nói phải tăng ca để kiế.m tiề.n cho con. Tôi thấy chồng thường xuyên trầm ngâm nên cũng muốn san sẻ gánh nặng tiề.n bạc giúp chồng.
Lúc ấy tôi đã nghĩ dại, chỉ cần có tiề.n chữa bệnh cho con thì tôi sẽ làm tất cả mọi thứ. Tình cờ tôi quen một người đàn ông trên 50 tuổ.i trên mạng xã hội. Ông ta thích tôi và tán tỉnh suốt một tuần. Cuối cùng ông ta nói thẳng ra rằng nếu tôi ngủ với ông ta, ông ta sẽ cho tôi tiề.n.
Cả hai chúng tôi đều đã phản bội nhau. (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, tôi mặc chiếc váy quyến rũ rồi đến khách sạn mà người đàn ông kia đã nhắn tin. Lúc lên phòng, tôi thấy loáng thoáng chị trưởng phòng của công ty chồng tôi. Lần đầu tiên làm việc trái lương tâm, lại sợ bị chị ta thấy, tôi bối rối vội vào một góc hành lang lánh tạm.
Thật không ngờ đúng lúc đó, một cánh cửa phòng khách sạn mở, chồng tôi với bộ dạng vừa tắm xong, tóc còn ướt nước đứng ở đó. Chúng tôi, hai con người đứng trân trân một lúc lâu mà không ai có thể mở lời. Nhìn thấy cách tôi trang điểm, ăn mặc, chồng tôi có lẽ đã hiểu lờ mờ mọi chuyện. Còn tôi cũng hiểu tại sao lại thấy chị trưởng phòng của chồng xuất hiện ở khách sạn và lý giải cho số tiề.n "tăng ca" mà chồng vẫn mang về bấy lâu.
Tôi quên mất ý định của mình khi đến khách sạn ấy. Chạy vội về nhà và ôm đứa con đang bệnh tật, tôi khóc nấc lên vì cả mình và chồng đều đã làm những việc có lỗi với nhau. Tôi không trách chồng, vì nếu không có số tiề.n anh mang về thì con tôi đã chẳng thể chữa trị đến ngày hôm nay. Tại sao chúng tôi lại đến nông nỗi này, tôi phải nói chuyện với chồng thế nào để chúng tôi có thể có được tình cảm như trước đây các bạn?
Theo Ngoisao
Mẹ chồng hằn học, đay nghiến con dâu vì "có bầu" trước cưới Nhìn thấy nước mắt bố đẻ tôi chảy dài khi nghe điện của mẹ chồng, tôi nhất quyết không về đó nữa. Không phải tôi giận dỗi gì nhưng tôi có về thì tình trạng này sẽ còn tái diễn. Tôi vẫn luôn nhận được sự khinh ghét của bà vì lỡ "có bầu" trước đám cưới. Tôi và anh yêu nhau, được...