Tủi nhục sống ở bên nhà chồng
Lấy chồng đã 3 năm, tôi chưa được một ngày sống vui vẻ. Cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày sống trong tủi nhục.
ảnh minh họa
Năm đầu tiên lấy nhau, chúng tôi ăn chung cùng gia đình chồng (bố mẹ chồng, hai người anh chồng và gia đình em trai chồng). Vì lấy chồng xa nhà nên tôi không quen biết ai, cũng không xin được việc làm, chỉ quanh quẩn ở nhà dọn dẹp, giặt giũ, chợ búa…
Hai vợ chồng tôi mỗi ngày phải đóng 50.000 đồng tiền ăn, điện nước thì chia đều cho cả ba nhà nhưng nếu đóng tiền mà được hưởng thì đã đành, đằng này giữa trưa hè nắng nôi, tôi còn phải lén lút bật quạt “trộm” mấy phút rồi tắt luôn. Nếu không, chỉ cần nghe thấy tiếng gió quạt là mẹ chồng lại mở cửa xông vào tắt ngay.
Tôi có bầu vượt mặt nhưng cũng không được dùng nước máy để giặt giũ hay tắm giặt (vì nước máy chỉ để dùng nấu cơm, ăn uống) mà phải ra giếng thùng múc nước để dùng. Nhưng sức khỏe tôi rất yếu, kéo được từng gàu nước lên quả thực rất mệt.
Trong suốt thời gian mang bầu, tôi phải tiêm thuốc để giữ bào thai. Và mỗi lần tôi đi viện thì thêm một lần bị nhà chồng đay nghiến, rằng “thừa tiền”; “khéo vẽ chuyện”; “Có bị làm sao mà phải xuống viện?”… Cũng vì thế nên tôi chưa bao giờ dám nằm viện quá một ngày, dù bác sỹ luôn khuyên tôi nằm viện để nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.
Còn về chuyện ăn uống thì quả đúng là quá kham khổ. Bữa trưa, chỉ có tôi, mẹ chồng và em dâu ăn cơm nên thực đơn chỉ có cơm, rau luộc, bí luộc, canh nước luộc, cá khô hoặc lạc rang, cứ ngày qua ngày quay đi quẩn lại chỉ có mấy món đó.
Bữa cơm tối, khi đàn ông trong gia đình về thì có thịt cá nhưng tôi phận là dâu con, nào dám đưa đũa gắp một miếng thịt, miếng cá để ăn? Cũng chính vì thế nên trong suốt thời gian mang bầu, tôi đã rơi vào tình trạng thiếu dinh dưỡng cả mẹ và thai nhi.
Sống với gia đình chồng, tôi chịu quá nhiều thiệt thòi, phẫn uất nên đêm đến, tôi lại trầm uất nằm khóc một mình, suy nghĩ về nhân tình thế thái.
Mẹ chồng thì cay nghiệt, bố chồng thì không bình thường, ông nói nhiều và hành động khác người (con dâu đang nằm, ông đi qua liếc ngang liếc dọc hay đứng trước mặt con dâu kéo khóa quần). Còn mẹ chồng tôi thì sẵn sàng chửi những câu chợ búa nhất với tôi hay bắt tôi làm những công việc bẩn thủy nhất như hốt hết phân chó ở dọc ngõ vào cổng nhà. Nếu không may hôm nào tôi chưa kịp dọn hoặc sót mà bà nhìn thấy thì chửi rủa tôi thậm tệ.
Video đang HOT
Về phía chồng tôi, anh tính rất trẻ con, lại rất sợ mẹ nên chưa bao giờ dám lớn tiếng bênh vực vợ nửa câu.
Khi gần sinh, tôi chuyển về nhà ngoại ở thì nhà chồng tôi không hề có ai vào thăm. Đến ngày thứ tư thì mẹ chồng tôi vào tám chuyện và chơi với mọi người được 20 phút, sau đó cho tôi một triệu (sau này tôi mới biết đó là tiền của hai người anh chồng cho).
Suốt 3 tháng tôi ở nhà ngoại, không hề có một cuộc gọi hỏi thăm hai mẹ con tôi từ phía gia đình chồng. Nửa tháng đầu khi chồng tôi ở đây thì chỉ thấy mẹ chồng gọi hỏi thăm con trai và con chó chồng tôi mang theo có chịu ăn không, chứ không hề hỏi han tôi hay cháu nội bất cứ một câu nào.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi sống như một cái bóng trong gia đình chồng. Con tôi, từ ngày mới đẻ đến bây giờ đã được gần 3 tuổi nhưng chưa một lần được bà nội bế hay giũ cho một chiếc tã. Mỗi khi cháu sang chơi là ông bà lại quát mắng đuổi về, rồi mắng chửi tôi là “lười nhác, có việc trông con cũng không nên hồn”.
Cuộc sống vợ chồng tôi ngày càng mâu thuẫn, gia đình chồng tôi lúc nào cũng xui chồng bỏ vợ. Hễ hai vợ chồng tôi xích mích là y như rằng, cả gia đình chồng chạy sang chửi tôi không thiếu một từ gì. Nhiều khi bị đổ oan, bị coi thường… tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng rồi nghĩ đến cuộc sống, tương lai của con trai, tôi lại không đành.
Đã rất nhiều lần tôi oan ức nên có lên tiếng giải thích thì bị cả gia đình chồng xúm lại chửi rủa không ra gì. Bố chồng thì lao vào bóp cổ, em chồng thì nhảy vào đòi đánh và kêu tôi mất dạy.
Đến hôm nay, tôi thực sự đã quá mệt mỏi khi phải chịu đựng sự nhu nhược của chồng, sự tàn nhẫn của bố mẹ chồng và anh em nhà chồng. Thực sự tôi không còn từ nào để diễn tả được hành động của họ nữa.
Khi tôi viết những dòng này là lúc tôi đang ở nhà ngoại vì mới đây thôi, em chồng dựng chuyện đổ oan cho tôi khiến tôi không biết mở lời giải thích ra sao. Cả gia đình chồng tôi thì đã bịt miệng tôi bằng những lời chửi rủa ác ý. Họ bênh con, bênh em mình, còn tôi chỉ là người dưng nước lã đối với họ.
Lần này, thực sự tôi không biết phải làm sao nữa? Tôi sợ phải quay lại nơi đó – nơi hơn 3 năm nay tôi đã sống như chưa bao giờ được làm người.
Tôi viết lên đây, chia sẻ những dòng này và mong muốn mọi người hãy cho tôi những lời khuyên sáng suốt nhất!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Khampha
Những anh chàng coi người yêu như cái ví tiền
Theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay, xin rồi.
Ngọc Lan (Quận 8, TP HCM) mới chia tay người yêu được 3 tuần. "Ban đầu mới quen nhau, nói thẳng ra là hồi anh đang tán mình, mình cũng biết anh là một người khá tiết kiệm và tính toán trong chi tiêu. Đi ăn gì hay đi chơi anh đều tính xem chi phí thế nào rẻ nhất và tiết kiệm nhất. Anh còn thường than vắn thở dài đắt rẻ, tốn kém mỗi khi rút ví thanh toán, thậm chí kêu ca ngay trước mặt mình. Đôi khi mình thấy không thoải mái nhưng mình lại nghĩ, một người đàn ông như thế sẽ giữ được tiền để lo được cho gia đình và không lăng nhăng. Sau đó, khi đã thân thiết hơn và yêu nhau thì mình chủ động chia sẻ các chi phí với anh vì anh cũng không giàu có gì cho cam" - cô gái trẻ mở đầu câu chuyện về lí do chia tay người yêu.
"Nhưng sau đó mình phát hiện ra một sự thật đau lòng là, trước mặt bạn bè anh luôn tỏ ra là người phóng khoáng và thoải mái. Anh chỉ tính toán chi li với mỗi mình. Mình có khéo hỏi anh thì anh biện bạch: Mình nghèo nhưng vẫn phải giữ cái sĩ diện chứ em! Anh với em là người trong nhà rồi, phải khác chứ!" - Ngọc Lan kể tiếp.
Nhưng theo như Ngọc Lan kể, quãng thời gian yêu nhau dài sau đó, cô liên tiếp phải khó chịu về việc người yêu coi cô như cái cây ATM để tự nhiên rút tiền. Va tất nhiên là dưới dạng vay/ xin rồi.
"Từ khi yêu nhau, mỗi khi hẹn hò anh ấy nhường 100% chi phí cho mình chi trả, có khi còn cả tiền đổ xăng. Còn anh thì luôn có các lí do để trốn tránh: vừa có việc gấp nên hết tiền, vừa gửi về cho bố mẹ, cuối tháng hết lương, bạn vừa vay, có khi thì là quên mang ví, thôi thì đủ cả.
Rồi cứ dăm bữa nửa tháng anh lại hỏi vay tiền mình, cũng lại đủ thứ lí do đưa ra, nhưng rồi mất hút không có trả lại. Lúc thì vài chục, lúc thì vài trăm - số tiền không nhiều nhưng nhiều lần cộng lại thì cũng không ít, và mình cũng đâu giàu có gì cho cam. Lúc mình bí quá, muối mặt hỏi anh tiền thì anh có vẻ khó chịu, bảo mình sợ anh xù à mà phải đòi. Rồi sau đó là trình bày ra một đống các lí do để từ chối trả" - cô kể.
Một sự việc như giọt nước làm tràn ly là mới hôm rồi, công ty người yêu Ngọc Lan tổ chức đi du lịch. "Anh hớn hở rủ mình đi cùng khiến mình rất vui và cảm động bởi người đi cùng phải đóng toàn bộ chi phí mà. Nhưng mấy hôm sau anh lại thản nhiên bảo mình đưa tiền anh mang đi nộp. Mình ớ người ra thì anh đã chặn họng mình ngay: &'Anh có giầu đâu mà bao hết cho em được!'. Mặc dù rất buồn nhưng thôi mình lại tự an ủi rằng, phần mình thì mình nên đóng và vì đúng thật là anh cũng chẳng giàu có gì.
Nhưng sau đó, anh lại nói thêm: &'Em cho anh vay tiền đóng phần của anh nữa vì công ty chỉ đài thọ một nửa chi phí cho nhân viên thôi!'. Lúc ấy thì mình giận thật sự. Hình như anh không bao giờ lo là mình có tiền hay không nữa. Mình nói không có đủ tiền và bảo anh mình xin lỗi không đi nữa. Anh đùng đùng nổi giận bảo anh đã đăng ký với công ty rồi, giờ mà không đi thì ra thể thống gì.
Đến mức này thì mình thật không còn gì để nói. Anh ấy làm như mình là cái hầu bao để anh ấy muốn rút lúc nào cũng được hay sao ấy. Và khi không &'bao' được anh thì anh đổ mọi tội lỗi lên đầu mình!".
Ngọc Lan còn kể, khi cô thẳng thắn nói không có tiền thì người yêu cô còn cố nài nỉ bảo cô đi vay mượn ai đó. Cô bực quá, nhất quyết từ chối. Và cũng quyết định chia tay luôn, không lưu luyến gì con người ích kỉ và tính toán ấy nữa.
Trà My (Quận 7, TP HCM) cũng có hoàn cảnh tương tự như Ngọc Lan khi cũng không may yêu phải một anh chàng không bao giờ thích rút ví của mình mà chỉ chăm chăm rút ví của người yêu.
Cô kể: "Hồi đó, bọn mình cũng chỉ là mới quen thôi, còn chưa chính thức yêu cơ. Anh đổi xe máy mới, anh vui lắm. Mình cũng mừng cho anh vì đó là thành quả làm việc và tích lũy bao lâu. Anh tổ chức 1 bữa khao xe mới với bạn bè, rủ cả mình đi cùng. Nhưng khi trên đường đi thì anh nói nhỏ vào tai mình: &'Lát nữa cho anh vay tiền thanh toán nha, anh dồn tiền mua xe hết sạch không còn xu nào!'.
Mình hơi bất ngờ nhưng tính mình vô tư nên nghĩ đơn thuần anh em bạn bè lúc khó thì mới nhờ nhau giúp thôi. Và mình đã đưa tiền cho anh trước khi bạn anh đến để lúc thanh toán anh đỡ xấu hổ với bạn bè. Nhưng số tiền ấy sau đó anh cũng không một lần ỏ ê đến. Mình thì ngại nhắc nên kệ khi nào anh có anh sẽ tự trả. Và rồi sau đó anh cũng quên luôn".
Đến khi yêu nhau, Trà My cũng không ít lần phải lăn tăn và thấy không thoải mái với người yêu xoay quanh vấn đề tiền bạc.
"Ngày lễ ngày tết mình chẳng bao giờ nhận được quà hay hoa gì từ anh cả. Không những thế mình còn cảm giác anh toàn trốn mình vào những ngày đó. Thường cảnh tượng diễn ra vào mỗi dịp lễ tết là thế này: trước đó mấy ngày anh liên tục hỏi mình thích đi đâu chơi, thích quà gì rồi lên bao kế hoạch rất chi là công phu.
Nhưng cứ đúng đến ngày lễ đó là anh lại có lí do để vắng mặt: đi công tác hay việc đột xuất nào đó, và xin lỗi rối rít. Vài lần đầu thì mình thấy buồn nhưng nhiều lần quá khiến mình nghi ngờ liệu có lắm việc trùng hợp thế hay không. Và tất nhiên hôm sau thì sẽ không có quà rồi, vì anh bảo: &'Qua rồi tặng còn ý nghĩa gì nữa, đợi dịp sau anh bù!" - Trà My tâm sự
Trà My nói rằng, người yêu cô thường chia sẻ với cô khá nhiều về công việc làm ăn, có vẻ thuận lợi và kiếm được lắm, nhưng lại liên tục ôn nghèo kể khổ và than vãn hết tiền với cô. Kể cả khi đã chia đôi các chi phí hẹn hò, người yêu cô vẫn không ngừng ca những bài ca về tài chính eo hẹp.
"Đi chơi, đi ăn với nhau, anh bảo nên công bằng như phương Tây, tất cả đều share. Mình vui vẻ vì mình cũng làm ra tiền và cũng không muốn lệ thuộc vào đàn ông. Mình rủ anh đi đâu chơi, anh đều đồng ý nhưng luôn kèm theo một câu nói: &'Nhưng đi tốn tiền lắm, mà anh làm gì có tiền! Hay em bao anh lần này nha!'. Mình &'bao' thì anh đi, còn không thì cũng nghỉ luôn. Còn chuyện anh vay tiền mình rồi không bao giờ có trả thì thường xuyên xảy ra. Anh bảo mình cứ ghi sổ nợ đấy, khi nào lấy mình về anh trả mình cả cuộc đời! Câu nói ấy lãng mạn thật đấy nhưng mình không thể vui nổi!" - Trà My ấm ức nói.
Và cuối cùng, Trà My đã chia tay không thương tiếc anh chàng đó khi cô ốm nặng, gọi điện nhờ chàng mua thuốc với cháo sang mà anh ta còn than thở: "Anh hết tiền rồi em ơi!".
Theo VNE
Nếu không có anh Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả sinh thiết cho biết là ác tính. Khỏi phải nói, những ngày ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên mười, bé bỏng...