Tủ.i nhụ.c những ngày sau sinh ở nhà chồng dịp tết
Mai mồng 1 tết rồi, cô đừng có chường cái mặt mốc u ám này ở phòng khách nhà tôi, giông cả năm.
Thời gian gần đến ngày sinh tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng. Tôi cũng như bao bà mẹ khác mong móng ngày được bế con, ôm con vào lòng. Thế nhưng tôi lo sợ bởi sinh xong cũng gần đến ngày tết, bố mẹ các em tôi ở xa, không biết rồi tôi có thể xoay xở như thế nào.
Chồng tôi vốn đi xuất khẩu lao động, tết năm nay cũng không về được. Biết vợ sắp sinh nhưng cũng đành phải chịu bởi anh vừa mới sang Đài Loan làm việc được mấy tháng thôi. Tiề.n vé máy bay đã tốn kém lại vào ngày tết kiếm đâu ra. Tôi động viên chồng ở lại làm việc kiếm thêm tí tiề.n để nuôi con. Đài Loan người ta cũng ăn tết âm lịch chắc chắn ngày lễ lương cũng cao hơn ngày thường.
Nhà chồng tôi cũng ở gần đây, tôi đẻ xong chắc chắn sẽ về nhà chồng. Chứ nhà bố mẹ đẻ tôi tận Yên Bái, tôi không thể nào về nhà ngoại nổi.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên về nhà bố mẹ chồng một mình không có anh bên cạnh tôi lo lắm, đã thế lại còn nằm cữ nữa. Song anh cứ động viên là bố mẹ anh còn trẻ, con tôi lại là cháu đầu, cháu đích tôn, chắc ông bà sẽ vui lắm. Tôi giờ một thân một mình, chả biết bám vào đâu nên đành phải đồng ý với phương án về nhà anh sau khi sinh.
Có về nhà bố mẹ chồng sinh mới thấy phận làm con dâu tủi thân đến thế nào. Tôi cảm giác như bố mẹ chồng tôi coi tôi vừa mới sinh như vừa mới đi khâu vết tay đứt về. Sang đến tuần thứ 2, ông bà thản nhiên bảo tôi dậy nấu cơm rồi đi quét dọn nhà cửa. Tôi vết mổ vẫn còn đau, không dám trái lời đành phải dậy. Nhà cửa ngày tết bao nhiêu là việc, dọn dẹp mãi không hết. Tôi lê lết khắp bậc cửa cầu thang để lau dọn.
Mẹ chồng tôi bảo tôi sữa hôi, không nên để cháu bà phải bú thứ sữa nhạt toẹt này, để bà mua sữa ngoài cho cháu uống. Tôi bảo mẹ là sữa tôi dù sao cũng có sức đề kháng, để cháu bú cũng không sao. Mẹ chồng tôi trừng mắt bảo: “Ở cái nhà này ăn không ngồi rồi, cô cấm có mở mồm cãi lại lời tôi. Tôi nuôi 3 đứa con khỏe mạnh cao lớn, cô cậy cái gì mà đốp chát lại mẹ chồng.” Tôi nín nhịn không dám nói câu gì.
Video đang HOT
Con tôi bú bình không quen, khóc hờn suốt. Mẹ chồng tôi rít lên ngoài cửa: &’Mỗi cái việc ăn rồi trông con mà cũng không biết đường. Tết nhất đến nơi nhà còn bao nhiêu việc, ngồi đó mà cấu con cho khóc để kiếm cớ trốn việc à?”. Tôi nước mắt vòng quanh vừa địu con trước ngực vừa dọn dẹp nhà cửa. Sau sinh không được nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, cứ đứng lên ngồi dậy là đầu óc tôi choáng váng, suýt ngã biết bao nhiêu lần.
Cứ mỗi lần như thế tôi cắn răng, nước mắt lại trào ra, không dám khóc. Chồng tôi gọi điện về, mẹ ngọt nhạt bảo: “Gọi gì cho lắm tốn tiề.n, nó ở nhà này cơm nước hầu hạ tận nơi. Anh không phải lo”. Tôi không biết ai hầu hạ ai, chả dám nói một câu nào.
Ngày 30 tết, nhà chồng nấu bánh chưng. Tôi ngồi rửa lá suốt cả đêm, lưng mỏi nhừ, người đau nhức. Con tôi vẫn ngủ ngon lành trong lòng mẹ…Mẹ chồng tôi đến sau lưng cao giọng: “Mai mồng 1 tết rồi, cô đừng có chường cái mặt mốc u ám này ở phòng khách nhà tôi, giông cả tết”.
Tôi quen với những lời nói này rồi nên cũng không thốt nên một câu nào cả. Tôi chỉ hy vọng bà coi mẹ con tôi như không khí, để tôi thoát mấy ngày tết không bị x.ỉ v.ả hay chì chiết gì.
Tôi không biết ở nhà khác, con dâu sau sinh có phải chịu cảnh tủ.i nhụ.c như tôi không. Nếu biết thế này tôi đã cắn răng về Yên Bái sinh con rồi ở với bố mẹ đẻ.
Tôi mong ngóng cho qua ngày tết. Tôi nhất quyết sẽ trở về Hà Nội. Hai mẹ con tôi rau cháo có gì ăn nấy, chắc sẽ tốt hơn rất nhiều phải sống trong nhà chồng như thế này.
Theo Phununews
Tủ.i nhụ.c đi đán.h ghe.n bị chồng tát trước mặt nhân tình
Nghi ngờ chồng có mối quan hệ bên ngoài, tôi đã theo dõi. Kết quả khiến cho tôi đau khổ như rơi xuống vực thẳm.
Tôi là vợ 2 của Quân, anh hơn tôi 9 tuổ.i. Khi chúng tôi kết hôn, anh đã có 1 con gái riêng gần 3 tuổ.i. Vợ Quân mất ngay sau khi sinh vì chứng băng huyết. Anh sống cảnh gà trống nuôi con 2 năm trời thì gặp tôi.
Mới đầu, tôi là hàng xóm của Quân, vì lý do công việc nên tôi chuyển nhà đến một căn hộ trong khu chung cư ngoại thành Hà Nội. Buổi sáng tôi chuyển đến, chính Quân là người đã giúp tôi chuyển đồ đạc.
Qua câu chuyện của anh, tôi biết thêm về hoàn cảnh của Quân. Nghe những gì Quân kể, tôi thấy vừa nể trọng vừa có thiện cảm tốt với Quân, anh còn trẻ, một mình nuôi con thật chẳng dễ dàng gì.
Quân nói, bố mẹ anh và ông bà ngoại nhiều lần ngỏ ý muốn đưa bé Na về nuôi nhưng anh không đồng ý, con bé đã mất mẹ rồi, giờ lại sống thiếu cha nữa thì đáng thương lắm. Hiện tại, nhà Quân có 1 người giúp việc, vì anh còn đi làm cả ngày nên bé Na chủ yếu do cô giúp việc chăm nom.
Thông cảm với hoàn cảnh của Quân, tôi thường xuyên lui tới hỏi thăm bố con anh. Bé Na lần đầu có người quan tâm như thế, cô bé thích lắm, quấn tôi như sam. Từ sự thấu hiểu, tình thương, tôi nảy sinh tình cảm với Quân. Ngược lại, Quân cũng có cảm tình với tôi. Nhiều tối, tôi đi làm về, sang nhà anh ăn cơm, 3 người ngồi quanh bàn ăn, đầm ấm, giống như một gia đình thực sự.
Rồi không lâu sau đó, tôi và Quân yêu nhau. Tôi bỏ qua mọi sự ngăn cấm của bố mẹ, bỏ ngoài tai sự góp ý của mọi người, tôi đòi kết hôn với Quân bằng được. Chẳng hiểu sao lúc đấy tôi mù quáng thế.
Thời gian đầu, chúng tôi sống khá hạnh phúc, tôi yêu bé Na như con, bé cũng gọi tôi là mẹ. Tôi cảm thấy viên mãn và hài lòng với sự chọn lựa của mình. Tôi chăm sóc bố con anh rất chu đáo, chân thành. Từ ngày về sống chung tôi cũng không cần người giúp việc nữa mà muốn tự chăm lo cho gia đình của mình. Hàng ngày, tôi dậy sớm, lo cơm nước cho bố con anh. Sau đó đưa bé Na đến lớp, chiều về lại đón con, chợ búa, nội trợ. Tôi tự thấy mình đã cố gắng rất nhiều, những việc mà hồi độc thân tôi không hề nghĩ đến.
Thế nhưng, có một điều tôi không ngờ đến, đó là tôi chưa tìm hiểu kỹ về con người Quân. Về sống một thời gian rồi, tôi mới lờ mờ nhận ra Quân không thật thà trong một số mối quan hệ với tôi.
Buổi tối, anh thường xuyên có điện thoại và những tin nhắn lạ, mới đầu tôi không để ý nhiều, nhưng tần xuất ngày nào cũng thế nên khiến tôi nghi ngờ. Tôi hỏi điện thoại của ai thì Quân lấp lửng bảo công việc của anh, tôi không phải bận tâm.
Ngoài biểu hiện lạ đó ra thì Quân vẫn đi về đúng giờ giấc, không có gì bất thường, anh vẫn quan tâm và yêu thương tôi. Tôi không bao giờ nghĩ đến việc Quân có mối quan hệ ngoài luồng nào bên ngoài cả, vì rõ ràng, trong gia đình này, tôi phải là người được trân trọng.
Thế nhưng, linh tính mách bảo tôi có điều mờ ám, tôi quyết định theo dõi chồng. Trước tiên, tôi tìm cách cài định vị vào điện thoại anh. Vì anh đi làm, về nhà rất đúng giờ nên thời gian anh đi gặp gỡ người khác chỉ có thể vào buổi trưa. Mấy ngày đầu, tôi "check" vị trí của anh, không thấy có gì bất thường. Nhưng gần tuần sau, lúc 11 rưỡi, tôi thấy anh rời công ty đến một địa điểm cách đó hơn 2 cây số.
Tôi lập tức đi xe đến đó, đó là một quán cơm văn phòng. Tôi vào trong, nhìn quanh quất tầng 1 thấy không có anh, tôi lên tầng 2. Đậ.p vào mắt tôi là cảnh chồng đang ăn trưa cùng một cô gái, Quân còn vuốt tóc cô ta, nhìn dáng vẻ vô cùng tình tứ.
Cơn ghen tuống bốc lên khiến tôi choáng váng, không thể tin được vào những gì mình vừa chứng kiến. Tôi lao thẳng vào bàn ăn của Quân, nhìn thấy tôi, Quân sửng sốt, anh ta lắp bắp không nói được câu nào. Quay sang người tình của Quân, tôi hắt thẳng cốc nước vào mặt cô ả. Không hiểu sao lúc ấy tôi mất bình tĩnh đến thế, tôi lao vào tú.m tó.c, tát cô ta khiến cô ả không kịp trở tay.
Dường như đã bình tĩnh lại, Quân lôi tôi ra, bảo tôi bình tĩnh đi, làm sao tôi bình tĩnh được chứ, khi tôi đang cố vùng ra khỏi cánh tay rắn chắc của Quân, Quân tát tôi một cái như trời giáng.
Tôi sững sờ, chế.t lặng không nói được lời nào. Nhìn 2 con người bội bạc, tôi ôm má chạy vụt ra khỏi cửa hàng.
Vừa chạy, nước mắt tôi vừa tuôn rơi lã chã. Tại sao Quân nỡ đối xử với tôi như thế. Tôi hết lòng với bố con anh như vậy chưa đủ hay sao. Chẳng nhẽ, Quân không hề yêu tôi, anh lấy tôi về chỉ là để có người chăm sóc bố con anh hay sao? Nỗi xó.t x.a, đa.u đớ.n trong lòng mình khiến tôi như phát điên, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo blogcuame
Biết ô sin gài bẫy, vợ chồng liên minh khiến cô ta đành tủ.i nhụ.c bỏ đi Từ lúc sinh con thứ hai, chị An không thể tự mình chăm con và làm việc nhà khi đi làm về được. Cả anh và chị đều bận rộn, con còn nhỏ, lại ở xa cha mẹ vậy nên không còn cách nào khác, đành phải thuê ô sin. Từ lúc sinh con thứ hai, chị An không thể tự mình chăm...