Tủi nhục khi chấp nhận làm người thứ ba
Mỗi lần anh lớn tiếng chửi, tôi đều im lặng, chưa bao giờ xưng hô mày tao, chửi bậy với anh. Tôi im lặng, anh ngày càng xúc phạm chỉ vì lý do đơn giản là tôi đi chơi với bạn.
Tủi nhục khi chấp nhận làm người thứ ba
Tôi yêu anh ngay từ lần đầu gặp, có lẽ vì lúc đó còn nhỏ nên anh chỉ xem tôi là bạn, cho đến khi anh lấy vợ, tình yêu dành cho anh vẫn còn cháy trong tôi. Vợ anh là một người giàu có, tính tình kiêu ngạo, nhà anh bình thường. Anh lấy vợ nhưng chưa một lần nào cô ấy đúng nghĩa làm dâu, chưa bao giờ cô ấy ở nhà anh lo việc nội trợ, cô ấy cũng không đi làm, chỉ lo ăn chơi (theo lời má anh tâm sự với tôi).
Vợ anh sinh đứa con đầu lòng cũng là lúc anh yêu tôi. Tôi biết tình yêu này là sai trái nhưng tại sao cứ vướng vào vòng xoáy? Tôi yêu một cách không kiềm chế, anh hay tìm đến tôi mỗi khi gây lộn với vợ. Những lần anh tìm đến, tôi rất vui.
Gia đình cô ấy sỉ nhục anh, bản tính con trai nên anh quyết định ly thân. Thời gian này tôi và anh qua lại nhiều hơn, lúc đó tôi rất hạnh phúc, không nghĩ cho đứa con của anh như thế nào. Những năm trước anh yêu thương chiều chuộng, tôi như một nàng công chúa. Anh nói yêu, nhớ tôi, tất cả những lúc nói chuyện với tôi. Thời gian đó sao anh ân cần dịu dàng tới vậy? Tôi thích gì anh cũng cho, tôi không biết đó có phải là sự thương hại của anh dành cho tôi không nữa. Có lần anh nói: “Em quen thêm ai cũng được, anh không có tư cách để cấm em”, nhưng tôi không làm như vậy.
Video đang HOT
Dù là người đến sau nhưng tôi rất chung thủy. Anh đã dẫn tôi về nhà, má anh cũng không phản đối gì. Má thường xuyên tâm sự với tôi. Mọi chuyện bắt đầu vào năm gần đây, tình yêu màu hồng của tôi kết thúc. Có lẽ anh đã trở thành con người khác, lúc trước anh ân cần với tôi bao nhiêu thì bây giờ không còn. Anh bắt đầu chửi tôi bằng những từ tục tĩu. Anh hay nóng giận, quát nạt tôi.
Tôi chỉ nghĩ rằng anh đi làm nên mệt rồi mới như vậy. Mỗi lần anh lớn tiếng chửi, tôi đều im lặng, chưa bao giờ xưng hô mày tao, chửi bậy với anh. Tôi im lặng, ngày càng tồi tệ, anh xúc phạm tôi chỉ vì lý do đơn giản là tôi đi chơi với bạn. Tôi đau lắm nhưng chưa bao giờ trách anh cái gì. Mới hôm qua tôi và anh nói chuyện, anh quyết định chia tay. Anh so sánh tôi với vợ anh. Anh nói dù vợ anh có nhắn tin với trai nhưng chưa bao giờ cô ấy đi với ai cả, “lấy đĩ về làm vợ chứ không ai lấy vợ về làm đĩ”, tôi đau khổ tới cùng cực, bởi trong đầu chưa bao giờ có ý ngoại tình.
Tôi nghĩ rằng nếu anh kiên quyết vậy cũng hay, anh càng kiên quyết tôi càng cố gắng xa rời được anh. 3 năm trôi qua, nhiều kỷ niệm với anh nhưng tôi nghĩ con anh cần anh hơn tôi rất nhiều. Tôi chấp nhận chia tay, đau khổ nhưng không biết làm gì hơn.
Theo VNE
Nỗi hận của người đàn bà bị chồng đánh thủng màng nhĩ
Cánh cửa phòng tư vấn Hôn nhân - Gia đình vừa mở, chị lật đật bước vào với đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Không biết tôi có nên bỏ đi lần nữa?".
Câu chuyện của chị T.T.T.Nh. (quận Bình Thạnh, TP.HCM) đầy khổ đau, tủi nhục. Mười năm sống bên cạnh người đàn ông ấy, là chừng ấy thời gian chị không còn là một con người. Người đàn ông sau đám cưới đã hỏi chị rằng: "Em làm bao lâu nay để dành được bao nhiêu?".
Câu hỏi ấy lặp lại trong suốt mười năm ròng, trở thành sự dày vò, đay nghiến lẫn chỉ trích đối với chị. Người đàn ông sau đám cưới bỗng trở nên hồ nghi khi lật lại công việc chị từng làm - tiếp thị bia. Câu noi: "Lấy anh nhé! Anh sẽ bắt đầu lại rồi chăm lo cho em" tưng khiến chị mềm lòng.
Bao nhiêu tiền của để dành, chị dùng vào việc cưới xin. Chiếc xe chị mua tư thời con gái cũng phai bán nốt để trả nợ cho anh. Vay mượn người thân, chị đưa anh làm vốn làm ăn. Chị kể, giọng buồn nẫu, hôm trước mua được chiếc xe, hôm sau anh ta mang đi bán, vay mượn thêm tiền để đổi chiếc khác "xịn" hơn.
Chị không nhớ nổi bao nhiêu lần như thế. Điện thoại di động của anh cũng vậy. "Đồ nghề" của anh là dàn máy cho thuê phục vụ các đám tiệc, nếu thấy chán, anh không ngại ngần bán tháo để mua một dàn mới. Chị nói tủi: "Anh nhìn gì cũng dễ dàng thấy chán". Sống với anh, chị trở thành con nợ, chủ nợ luôn đến tìm chị. Anh không cho vơ đi làm, chị chỉ có thể vay mượn người thân, giật chỗ này, đắp chỗ kia, vá víu từng chút một.
Đôi mắt đẫm lệ, chị Nh. khẳng định sẽ tìm cách thoát khỏi cảnh sống bị đọa đày.
Không cho chị đi làm, cũng vì anh ám ảnh ý nghĩ, trước khi đến với anh, có lẽ chị đã quen ai. Ngày chị mang thai vượt mặt, đi đâu ra khỏi nhà vân bị quy kết... đi hành nghề. Mỗi lần gây nhau, anh nặng lời mắng nhiếc: "Mày là con đĩ! Không ai dám lấy mày, chỉ tao mới lấy mày thôi. Cả gia đình mày đều làm đĩ".
Cũng vì từng buột miệng nói những lời ấy với người thân của chị, anh phải dọn ra ngoài ở thuê. Chị đi theo chông, bất lực trong vai trò cầu nối. Thương chị, nhưng gia đình không chấp nhận một chàng rể như vậy. Giúp chị xoay trả nợ nần, song họ khuyên chị buông bỏ anh, thoát khỏi cuộc sống đầy tủi nhục, bị đánh đập đến mức nhập viện vì thủng màng nhĩ.
Chị nuốt nước mắt, nói đôi lần thấy xót xa, thương cho bản thân mình. Chị thèm lắm một cuộc sông vợ chồng đúng nghĩa; hay đơn giản một đêm ngủ ngon, có cánh tay chông làm gối hoặc ôm chị vào lòng. Những điều ấy với bao người phụ nữ là bình thường, mà với chị sao quá xa vời. Lúc cần, ngươi chông ây lao đến chị, hùng hục cho thỏa mãn bản năng, rồi ôm gối quay đi. Chị ứa nước mắt trong ê chề.
Chị hạ mình thuyết phục, năn ni lẫn van nài, xin anh thay đổi song bất thành. Những lúc như vậy, anh ta càng quy kết chị là "thứ" đàn bà đĩ thõa, ăn bám chồng còn "lên mặt" đòi hỏi. Trong cảnh "ngục tù" này, chị từng bỏ trốn đi xa. Để rồi nghe chông xuống giọng, dùng lời ngọt nhạt, chị lại mềm lòng.
Giờ thì chị không thể chung sống tiếp, khi vợ chồng có mở miệng với nhau thì cũng toàn lời khinh miệt, xúc phạm, sau đó là nắm đấm. Nợ nần thì dày lên theo tháng năm, bám riết. Chị lo lắng, muốn bỏ đi nhưng sợ anh truy đuổi. Người đàn ông ấy đã lớn tiếng hăm dọa sẽ không để chị yên nếu chị bỏ trốn.
Hạnh Dung khuyên chị buông. Người phụ nữ nào trong cuộc đời này cũng đều có quyền được hạnh phúc, được yêu thương, chăm sóc. Chị còn có người thân, có chính quyền và pháp luật bảo vệ. Nên sống vì bản thân và thụ hưởng quyền con người như một lẽ dĩ nhiên. Dám khép lại một trang đời để mở ra một trang khác tươi sáng, nhiều niềm vui hơn; chị đã từng tự thương mình, nay hãy thương thêm lần nữa.
Nắm chặt tay Hạnh Dung trước lúc ra về, chị khẩn khoản: "Xin hãy đưa chuyện của tôi lên mặt báo, để những chị em khác không phải đắng cay nhịn nhục trong cuộc hôn nhân địa ngục...".
Theo VNE
Kết cục tủi nhục khi về già của những người chồng đi ngoại tình Những người đàn ông mẫu mực đến khi tuổi già sẽ được con cái chăm sóc, phụng dưỡng chu đáo, lắng nghe hỏi xin ý kiến. Còn những người đàn ông bạc tình, ngoại tình tàn ác với vợ con lúc trẻ, khi về già đã phải rơi vào hoàn cảnh như tủi nhục vô cùng... ảnh minh họa Có lẽ ai đến...