Tức tốc trả lại quà cưới sau khi 2 năm làm “dâu hờ”
Em mới chỉ là nàng dâu hờ thôi nhưng hễ nhà anh có việc là lại gọi em về để “gánh vác”. Anh là con trưởng nên mẹ anh bảo em phải có trách nhiệm.
Chúng em yêu nhau từ những ngày em còn đang học chung với anh cùng trường Đại học. Tính anh hiền lành, ít nói và rất thương em. Trong khoảng thời gian đó, chúng em thường xuyên về nhà nhau chơi, bố mẹ em quý anh nên lúc nào đi công tác xa bố cũng mua quà cho anh như con trong nhà.
Còn gia đình anh, hai bác cũng quý em nên mỗi dịp tết lễ hay nhà có giỗ chạp thường bảo anh dẫn em về. Em vốn là con gái thành phố nên mỗi lần về quê anh tham gia làm mâm cỗ đều cảm thấy rất mệt. Dẫu vậy, tính em nhiệt tình nên em không bao giờ kêu ca phàn nàn cả.
Thế nhưng bạn bè ai cũng kêu em dại, chưa phải dâu con gì nhà anh mà đã lăn xả như người nhà họ rồi. Có bạn còn nói “Cứ thân thiện thế, sau này không lấy nhau thì khổ lắm. Mang tiếng nhà mình ra”. Chung quy lại là không ai hài lòng với em về việc này. Nhiều lần em tâm sự với anh, để em yên tâm hơn gia đình hai bên đã quyết định làm lễ ăn hỏi.
Khi em đang khấp khởi vui mừng vì một đám cưới tiếp đó thì bố anh tuyên bố phải 2 năm nữa mới cho chúng em cưới nhau. Theo ông thì khi đó hai đứa công việc đã ổn định, lại được tuổi nữa. Còn giờ chúng em được quyền sống với nhau như vợ chồng, thi thoảng gia đình hai bên có việc, 2 đứa phải có trách nhiệm về tham gia, học dần cho quen.
Em mới chỉ là nàng dâu hờ thôi, nhưng hễ nhà anh có việc là lại gọi em về để “ghánh vác”.
Em mới chỉ là nàng dâu hờ thôi, nhưng hễ nhà anh có việc là lại gọi em về để “ghánh vác”. Vì anh là con trưởng nên mẹ anh bảo em “Giờ đã làm lễ ăn hỏi rồi, nên coi như người nhà. Con phải có trách nhiệm với gia đình mẹ”. Em nghe thế mà choáng. Thay vì về chơi được ngồi rảnh rỗi như trước đây, giờ mỗi lần về quê em lại phải lăn xả vào bếp lo từng bữa cơm. Thậm chí phải đi chợ phục vụ gia đình anh.
Em mới ra trường tiền lương chẳng được mấy, nhưng mỗi lần về quê phải tốn tiền triệu từ tiền xe, tới tiền ăn uống mua quà cho nhà chồng. Bố mẹ anh biết vậy, nhưng vẫn im lặng mặc kệ. Nếu em làm sai điều gì, mẹ anh lại thì thầm to nhỏ, này nọ.
Trước đây về ăn giỗ, em chỉ việc vào làm, nay còn phải lo chuẩn bị mâm cỗ, lễ lạt. Có một cô bên nhà chồng thủ thỉ với em “Mày dại quá, chưa gì đã nhiệt tình lắm vào. Người ta coi thường cho đấy. Ông bà nhà không đơn giản đâu nhé”. Em nghe thế gạt vội giọt nước mắt.
Em đã sống cùng anh như vợ chồng, đã lo lắng cho gia đình anh như gia đình em vậy. Nhưng đôi khi anh vẫn không hiểu cho em. Phải hơn 10 lần em nhắc anh chuyện cưới, nhưng anh vẫn im lặng, nói rằng chờ bố mẹ anh xem ngày, quyết định… Nhưng rồi 2 năm trôi qua trong vô vọng, em vẫn là nàng dâu hờ phải chờ, phải đợi.
Em giận quá, sau bao nhiêu tủi hờn em đã nói thẳng với bố mẹ em không chờ đợi nữa. Gia đình em quyết định trả lại lễ cho nhà anh, mặc cho người đời nói gì thì nói. Em còn trẻ, còn đẹp sao cứ phải chạy theo anh để “xin cưới”. Em sẽ khắc cốt ghi tâm bài học này để không bao giờ đi lại vết xe đổ ngày hôm qua nữa.
Video đang HOT
Theo ĐSPL
Chết lặng với món quà chồng tặng kỷ niệm 8 năm ngày cưới
"Anh ơi, cái váy hồng đẹp lắm nhưng sao lại ghi là 8 năm bên nhau, em và anh mới có hai năm thôi mà". Chị chết lặng.
Chị đã lên kế hoạch rất chi tiết cho chuyến đi Đà Nẵng của anh chị nhân lễ kỷ niệm 8 năm ngày cưới. Vé máy bay chị cũng đã đặt chỉ chờ đến cuối tuần là hai vợ chồng đi.
Vậy nhưng sáng mai bay thì đêm nay anh bảo chị ngày mai công ty có cuộc họp quan trọng, anh là giám đốc nên không thể vắng mặt. Sau khi nghe chồng thông báo phải hoãn chuyến đi chị hụt hẫng vô cùng, chị chẳng buồn ôm anh mà quay mặt vào tường khóc thút thít.
- Anh xin lỗi mà, cuộc họp bất thường do sếp tổng chỉ đạo anh cũng không được biết lịch trước. Năm sau vợ chồng mình sẽ đi em nhé.
- Lần nào cũng nhỡ, cũng xin lỗi. Vé máy bay đặt rồi giờ hủy chứ biết sao.
- Thôi, anh hứa nhỡ đúng lần này nữa thôi.
Sau những lời xin lỗi những cái ôm thật chặt của anh chị lại chẳng còn biết hờn giận là gì.
Và lần nào cũng vậy, sau những lời xin lỗi những cái ôm thật chặt của anh chị lại chẳng còn biết hờn giận là gì. Có lẽ anh là người đàn ông khôn ngoan, biết đánh trúng tâm lý của vợ nên cuộc sống gia đình 8 năm sau hôn nhân vẫn không có gì trục trặc.
Tuy không thực hiện được chuyến đi Đà Nẵng để kỉ niệm 8 năm ngày cưới nhưng anh chị vẫn không quên tổ chức một tối kỉ niệm đáng nhớ tại nhà. Cả gia đình có một bữa tối vui vẻ, và anh không quên dành tặng chị một món quà cho dịp đặc biệt này.
Khi anh vào nhà tắm để tắm rửa, chị ở bên ngoài đã không thể đợi lâu hơn được nữa, chị háo hức muốn xem chồng tặng cho mình món quà gì nên vội vàng mở hộp quà ra xem. Một chiếc váy ngủ ren hồng vô cùng gợi cảm cùng với tấm thiệp dễ thương. Thì ra nhiều lần anh bảo chị là anh thích chị ngủ mặc váy hồng nên lần này anh đã mua tặng chị. Chị vui vẻ mở tấm thiệp ra đọc: "Hai năm chúng mình bên nhau rồi đấy ngốc ạ, chúng mình mãi hạnh phúc như thời gian vừa qua em nhé!".
Chị hơi thắc mắc, "Sao anh lại viết là 2 năm, có lẽ nào anh viết lộn"? Đang băn khoăn suy nghĩ thì chợt chị nhìn thấy điện thoại của anh có cuộc gọi đến, một số máy lạ không thấy lưu trong danh bạ. Lúc đầu chị không định nhấc máy nên đã để cuộc gọi lỡ nhưng khi số máy kia gọi đến cuộc thứ hai thì chị bắt máy.
"Anh ơi, cái váy hồng đẹp lắm nhưng sao lại ghi là 8 năm bên nhau, em và anh mới có hai năm thôi mà". Chị chết lặng khi nghe giọng cô gái trẻ đang nói chuyện với mình qua điện thoại của chồng. Có lẽ cô ta không biết là vợ anh đang nghe chứ không phải là anh.
Sau 2 phút định thần chị trả lời cô ta:
- Váy hồng đẹp lắm hả em, thích mai chị tặng cho cả lố mà dùng dần.
- Chị... Chị...
- Chị là 8 năm đây, hôm nay mới biết 2 năm. Hôm nào chị ghé qua chỗ 2 năm cho biết chị biết em. Dù sao mình cũng đang chung chồng mà.
- Chị ơi... đừng... tha cho em.
Đúng lúc này thì anh bước ra, chị bật luôn loa cho cả chồng nghe thấy.
- Tha dễ dàng thế sao được em. Cái loại đi cướp chồng người thì phải dạy cho nó bài học cho nó chừa đi.
- Em xin chị, em vẫn đang đi học, chị tha cho em. Em sẽ đi làm thêm để kiếm tiền nuôi sống bản thân chứ không dựa dẫm vào anh ấy nữa. Em sẽ không bao giờ gặp anh ấy nữa đâu.
- Thế à, mỗi tháng chồng chị cho em bao nhiêu?
- 3 triệu ạ.
- Vậy là con chị phải nhịn uống sữa cả tháng rồi đấy.
- Em xin chị, chị tha cho em...
Tôi hàng ngày cung phụng anh, cơm bưng nước rót cho anh để giờ bị anh đối xử thế này đây hả"?
Lúc này anh lao vào định cướp lấy cái điện thoại trong tay chị thì chị lia luôn nó vào tường. Anh định giơ tay tát chị thì chị phản kháng luôn: "Đã khi nào anh tát con ranh kia chưa? Hay là chỉ biết mang tiền cho nó thôi. Còn tôi hàng ngày cung phụng anh, cơm bưng nước rót cho anh để giờ bị anh đối xử thế này đây hả"?
Lúc này anh mới tỉnh cơn mê vội vàng quỳ xuống xin lỗi chị nhưng tất cả đã quá muộn. Anh lừa dối chị hai năm nay mà chị không hay biết vẫn cứ một mực tôn thờ anh. Chị bắt đầu thấy ghê tởm con người ấy, ghê tởm cái bộ mặt đạo đức kia.
- Từ mai thân ai người ấy sống, chúng ta ly hôn.
- Em ơi tha lỗi cho anh, anh xin lỗi em.
- Đừng xin lỗi tôi, người mà anh cần xin lỗi là con anh kia kìa. Anh đã cắt tiền sữa hàng tháng của nó để mang cho người tình đấy.
- Em đừng nói như vậy. Anh vẫn làm tròn trách nhiệm làm cha mà.
- Anh nói mà không biết ngượng mồm ư.
- Xin em, đừng để chúng coi anh là một người cha tồi.
Dù anh có cố van xin nhưng chị vẫn không lay chuyển. Đêm ấy chị ngồi viết đơn, nước mắt rơi nhòa ướt giấy khiến chị phải viết đi viết lại mấy lần. 8 năm vợ chồng đâu có phải là ngắn thế nhưng nếu tha thứ có chắc cuộc đời còn lại chị được hạnh phúc bên chồng?...
Theo Motthegioi
Chết khiếp với món quà cưới bất ngờ của người cũ Đang đắm mình trong làn nước mát trong phòng tắm, Tuân nghe thấy tiếng thét thất thanh của Hương. Tuân quấn tạm chiếc khăn chạy ra thấy trên sàn nhà là chiếc hộp được bọc đẹp đẽ, bên trong là con búp bê hình đứa bé bị dao đâm nát quấn trong đống giấy vệ sinh thấm đầy phẩm màu đỏ. Thu dọn...