Tức nổ “đom đóm” mắt vì ông chồng quá dại gái
Thế nhưng ăn xong, các anh kia ngồi tán gẫu đùn đẩy chồng tôi ra trả tiề.n. Một số cô khéo mồm nói với “Để đấy em trả cho”, nhưng chồng tôi lại nổi tính sĩ diện “chị em cứ ngồi đấy để anh”.
Khi kể ra câu chuyện này, nhiều anh em sẽ ném đá cho rằng phụ nữ chúng tôi ki bo, giỏi tính toán, nhưng thử hỏi nếu chúng tôi không tiết kiệm không giỏi quản lý thì lấy đâu tiề.n cho cả gia đình chi tiêu. Chưa kể, khi phải sống cùng ông chồng mắc bệnh sĩ diện hão chúng tôi vẫn phải nhịn đắng nuốt cay, thậm chí lo sợ chồng mình sẽ bị gái đà.o m.ỏ lợi dụng cho đến kiệt quệ về tài chính.
Tôi với chồng yêu nhau được 3 năm mới đi đến kết hôn. Mới đầu tôi rất thích anh vì anh khá ga lăng, tôi thích gì anh cũng chiều cũng đáp ứng hết. Thậm chí ngày đó, phòng tôi có tới 8 người con gái, lúc nào anh tới chơi cũng có quà, thậm chí đi ăn uống hát hò linh đình mà chẳng tính toán. Vì thế, tôi luôn được bạn bè ngưỡng mộ vì có người yêu vừa giàu lại phóng khoáng.
Nhưng rồi khi cưới nhau, sống cùng anh tôi dần nhận thấy điều đó chẳng thật sự là cần thiết nữa. Bởi có gia đình rồi nên vun đắp cho hạnh phúc của mình. Thế mà chồng tôi vẫn luôn thể hiện cái tính ga lăng đó mọi lúc mọi nơi, trong một môi trường toàn các chị em khiến tôi không khỏi phiền lòng.
Tôi nói thế này nhé, trước một anh chàng lắm tiề.n lại ga lăng thế thử hỏi chị em nào mà không rung rinh. Chính tôi cũng vì điều đó mà “chế.t đứ đừ” chứ còn nói gì ai. Chưa kể các em cơ quan chồng tôi trẻ trung xinh tươi, lại ăn nói ngọt ngào. Tôi từng chứng kiến điều đó không dưới 10 lần khi ghé qua cơ quan anh. Không ít lần tôi tức nổ đom đóm mắt vì cái tính dĩ diện hão ấy của chồng mình.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Có hôm tôi qua cơ quan chồng đi ăn sáng, tôi gọi anh nói anh đang ngồi ở quán phở trước cơ quan. Nghe thế tôi mừng lắm, tôi cứ nghĩ chồng đi một mình nên tranh thủ hâm nóng tình yêu hẹn hò với anh chốc lát. Nào ngờ, tôi đến thấy phải tới chục người cả nam lẫn nữ đang ngồi cùng nhau. Ăn xong, các anh kia ngồi tán gẫu đùn đẩy chồng tôi ra trả tiề.n. Một số cô khéo mồm nói với “Để đấy em trả cho”, nhưng chồng tôi lại nổi tính sĩ diện “chị em cứ ngồi đấy để anh”.
Tình huống tương tự tôi chứng kiến không ít lần 5 lần đi ăn cả 5 lần chồng tôi rút hầu bao đãi anh chị em mà không hề tiếc. Tôi đã nói với anh nhiều về chuyện này, nhưng để tôi không giận anh cứ nói “Sau đó anh đã thu hồi lại rồi mà, em yên tâm”. Nhưng tôi khẳng định 100% anh chẳng thu lại được đồng nào cả, thậm chí anh còn cho rằng chuyện thu lại tiề.n 1 bát phở là hâm dở.
Ở cơ quan, chồng tôi vốn nổi tiếng phóng khoáng, sinh nhật sếp nữ hay bất kỳ chị em nào anh đều nhớ hết. Mà đã nhớ là có quà, thậm chí là liên hoan, cà phê cà pháo chứ không phải chúc mừng suông. Vì thế, theo tiề.n lệ cứ sinh nhật là các cô em lại đán.h tiếng đòi chồng tôi quà. Khi anh kể, tôi tức nhảy lên “ Sao anh cứ như chồng công cộng vậy, cô ta mắc mớ gì mà anh lại đối xử tốt như thế”. Nghe vậy chồng tôi gạt tay “thì phải tạo mối quan hệ thân thiện chứ”.
Ngày mùng 8/3 hay 20/10 ngoài tiệc ngọt cơ quan tổ chức, chồng tôi lại lăng xăng khởi xướng đậ.p ph.á liên hoan mặn. Nhưng rồi tới lúc thanh toán, thiếu tiề.n chính anh lại là người phải bù vào. Có lần bù tới vài ba triệu khiến tôi điên tiết lên được.
Tôi nói thật như thế là thái quá rồi, bởi thấy bở thế các chị em ai mà chẳng muốn lợi dụng. Chưa kể chồng tôi đẹp trai lại có tài ăn nói, thế thì cô nào chả mê. Nhiều đêm tôi không chợp mắt nổi vì lo lắng, giả sử nếu anh ra ngoài gặp phải cô ả đà.o m.ỏ, bám riết lấy thì vợ con tôi có mà bơ vơ.
Không chỉ với đồng nghiệp chị em phụ nữ, trong anh em bên nhà chồng tôi ai cũng biết anh là người dễ tính nên cứ hở ra là lại tới vay chồng tôi. Biết tôi chặt chẽ, nên chẳng ai dám hỏi trực tiếp chỉ khi thấy tiề.n đưa ít hơn tôi hỏi anh mới thú nhận. Khi tôi gào lên anh lại dịu giọng “Thì anh em khó khăn mình giúp tí có sao. Hôm nào nó có lương anh đòi lại cho”. Nhưng nói thế tôi thừa biết chồng tôi sẽ chẳng bao giờ mở miệng ra đòi nợ cả.
Có lần anh họ chồng tôi vay 10 triệu, thế nhưng phải tới 2 năm sau mới trả cho chồng tôi 1 nửa, số còn lại vẫn xin khất. Khi hỏi “Bao giờ mới trả”, chồng tôi nói “Thôi khó khăn thì anh giúp anh ấy vậy”. Tôi nhất quyết không chịu, bởi anh ta lương thưởng gấp đôi chồng tôi, suốt ngày đăng ảnh vợ chồng du lịch nước này nước nọ mà không đủ trả 5 triệu thì quá nực cười. Tôi bực quá nói rằng chồng tôi đang bị lợi dụng và cầm gọi điện hỏi thẳng luôn. Thế là vợ chồng tôi cãi nhau ầm ĩ.
Tôi không phủ nhận chồng tôi là người đàn ông tốt, anh lo lắng chu toàn cho cả gia đình, nhưng tôi nghĩ chỉ phạm vi ấy là đủ rồi. Sao anh cứ phải chăm lo cho cả người ngoài nữa? Tôi thật sự giận và không hài lòng về cách sống này. Nhưng tôi đã nói với anh không ít lần, thủ thỉ có, to tiếng có nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. Thậm chí cái bệnh sĩ diện ngày càng lớn lên trong anh. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Phát điên vì mẹ chồng dạy cháu láo lếu, ích kỷ
Nếu không tìm cách để mẹ chồng về quê thì con tôi sẽ biến thành đứ.a tr.ẻ láo lếu, hư hỏng và ích kỷ mất.
ảnh minh họa
Sau khi sinh con, vì bận đi làm, tôi muốn thuê giúp việc để hỗ trợ mình. Nhưng mẹ chồng ở quê lại đòi lên sống cùng để giúp tôi chăm bé. Tôi không thể từ chối, mặc dù biết rằng mẹ lên thì tuy không phải tìm osin, nhưng tôi cũng chẳng thể bớt vất vả vì mẹ chỉ giúp trông bé khi tôi vắng nhà, còn mọi việc tôi phải lo chu tất, thậm chí phải cố gắng làm tốt hơn để phục vụ mẹ, cho mẹ khỏi ch.ê ba.i.
Quả thật, từ hồi có mẹ chồng, tôi luôn căng như dây đàn vì một mình làm các việc (chồng tôi không dám giúp như mọi khi vì mẹ không cho), phải để ý đến thái độ, nét mặt mẹ từng ly từng tí. Tôi hy vọng sau một thời gian, bà sẽ nhớ quê mà trở về, nhưng không, đến nay con tôi đã 3 tuổ.i mà bà vẫn chưa có ý định rời đi.
Cái đáng nói là mẹ chồng tôi muốn độc quyền dạy dỗ nó theo cách của bà. Bà chiều nó như ông hoàng và dạy nó cãi lại mẹ, không nghe lời mẹ. Nếu như con tôi làm gì sai, tôi bảo ban nó thì nó câng câng không chịu nghe lời. Nếu tôi mắng hay đán.h, bà sẽ chử.i tôi là đồ mẹ độc ác, rồi dang rộng vòng tay bảo bé: "Lại đây với bà, bà cứu, mẹ mày không dám làm gì đâu". Thế là con tôi lao vào tay bà và nhìn mẹ bằng con mắt thách thức.
Tôi đã nhiều lần phản ánh với chồng nhưng anh bảo tôi quan trọng hóa, bà nào chẳng yêu cháu, bênh cháu. Nhưng tôi thấy như mẹ chồng đã cướp con tôi.
Đó là chưa kể bà dạy cháu rất kỳ quặc. Bà khuyến khích nó tranh giành với các bạn, hoặc đán.h bạn (mà phải thắng) khi có mâu thuẫn. Đồ chơi hay kẹo bánh của nó, bà bảo đừng cho ai vì các bạn kia nhà nghèo không có mà cho lại.
Tôi góp ý rằng mẹ đừng dạy cháu như thế, nó sẽ thành đứa ích kỷ và bạo lực, nhưng thay vì nghe tôi, bà lại mắng tôi té tát là mất dạy, láo lếu, dám dạy khôn mẹ chồng, đổ tiếng ác cho mẹ chồng. Tôi bảo chồng thì anh phát cáu, bảo anh đi làm mệt lắm rồi, đừng hàn.h h.ạ anh bằng những chuyện xích mích của đàn bà nữa.
Tôi cảm thấy bất lực. Tôi quá lo sợ cho con mình. Nếu cháu lớn lên thành một người xấ.u tín.h thì sẽ rất khó thành đạt và bị mọi người xa lánh, bất hạnh vô cùng. Chả lẽ tôi phải cứu con bằng cách đem nó ra ở riêng, bất chấp việc có thể bị chồng ly dị?
Theo VNE
Trắng tay vì đổi đời trai lấy tiề.n Tiếc cho một sinh viên giỏi giờ lại trắng tay vì chính những hành động dại dột của mình, sa ngã vì muốn kiế.m tiề.n nhưng không bằng chính sức lao động của mình, chất xám của mình mà lại bằng việc bán thân cho những người đàn bà thừa tiề.n khát tình. ảnh minh họa Đọc tâm sự của cháu trong bài...