Tức điên người vì “tài ăn nói” của cô em dâu
Lần đầu tiên thằng em họ tôi đưa người yêu về ra mắt, tôi đã hơi bị sốc bởi cái nết ăn nói của cô em dâu tương lai. Lúc đó tôi nghĩ có lẽ mình quá nhạy cảm, quá kĩ tính với cô em dâu này nhưng sau lần tôi đưa bạn trai về giới thiệu với gia đình, thì quả thật tôi không thể chịu nổi nhân vật này nữa.
Nhà tôi với nhà dì vốn cực kì thân thiết, vì thế đối với một ngày khá là trọng đại như ngày thằng con lớn của dì đưa người yêu về ra mắt, nhà tôi cũng có mặt. Ấn tượng đầu tiên về cô em dâu tương lai này cũng không tệ. Dáng người vừa phải, cao ráo, mặt cũng xinh xắn, đặc biệt là rất khéo nói. Vừa đến nó đã nhanh nhẩu chào hỏi rồi khen này nọ, hết khen nhà đẹp lại khen dì, khen mẹ tôi trẻ lâu, quý phái. Tôi thầm nghĩ: “À, con bé này cũng biết nịnh ghê!” rồi vui vẻ trò chuyện cùng mọi người. Mọi chuyện cũng chả có gì đáng nói nếu như lúc tôi đang hí hoáy rửa bát trong bếp, nó vừa gọt hoa quả vừa bắt chuyện:
-Chị Linh có người iu chưa?
-Chị chưa. Ế rùi em ạ! – Tôi nói với giọng cười đùa. Vậy mà nó tròn mắt:
-Chị nhìn xinh thế này mà chưa có người iu á??? Hay chị có vấn đề gì rồi?? – Nói rồi nó bê đĩa hoa quả lên nhà mà chả thèm quan tâm tôi đang đứng hình nhìn nó ngúng nguẩy đi ra phòng khách.
“Không phải chứ! Nó vừa nói gì với mình vậy? Hay mình nghe nhầm?”- Đầu óc tôi còn chưa kịp phân tích xong thì thằng em chạy xuống bảo tôi lên nhà ngồi chơi, ăn hoa quả. Thấy mặt nó hớn hở, cười tít cả mắt, nhe cả hàm, tôi bỗng thấy vui lây mà đùa:
-Thích thế cơ à? Cười sắp rụng hết răng rồi kìa! – Thằng em đỏ mặt, không nói gì, nhưng tôi biết nó đang rất hạnh phúc. Nhìn thấy thằng em họ yêu quý của mình như thế, tôi tặc lưỡi cho qua, không nghĩ gì về những lời cô người yêu nó vừa nói với tôi.
Thằng em họ này kém tôi 2 tuổi. Hồi bé 2 chị em hay chơi đùa với nhau, dính nhau như sam. Tính nó khá thật thà, có phần nhút nhát. Lớn rồi mà chả biết tán gái gì cả, suốt ngày dán mắt vào mấy cuốn y khoa. Đến khi đã trở thành bác sĩ chính thức, mở phòng khám răng – hàm – mặt to đùng ở mặt phố rồi mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Thế nên khi biết nó sẽ đưa người yêu về ra mắt, mọi người trong nhà ai cũng phấn khởi, vui mừng. Mấy tháng sau thì đám cưới được diễn ra khá long trọng.
Tôi vẫn thường ghé qua nhà thăm dì. Càng về sau tôi càng thấy hình như đứa em dâu này có ác cảm gì đó với tôi hay sao mà lúc nào tôi cũng có cảm giác như nó đang cố tình chê bai, dìm hàng mình vậy. Lúc thì nó bảo tôi để tóc già quá, lúc thì chê cái áo tôi mặc trông quê mùa, lúc thì bảo thân hình tôi hơi quá khổ nên ăn kiêng, giảm mỡ thừa đi thì mới có người yêu được… Những lúc tôi nhầm lẫn hay làm sai cái gì đó là nó lại cười khành khạch giữa chốn đông người rồi bĩu môi: “Đấy! Em đã bảo rồi mà!”.
Hình như đứa em dâu này có ác cảm gì đó với tôi hay sao mà lúc nào tôi cũng có cảm giác như nó đang cố tình chê bai, dìm hàng mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Càng lúc tôi càng thấy “dị ứng”, khó chịu với cái thái độ khinh khỉnh như coi thường người khác của nó. Với tôi thì thế nhưng với người lớn trong nhà thì nó khác hẳn, lúc nào giọng cũng ngọt như mía lùi. Nghe cái cách nó nịnh dì với mẹ tôi mà tôi còn thấy gượng cả người. Thế nên nó được lòng người lớn lắm, ai cũng quý. Tôi nói ra thì mọi người lại bảo tôi cứ kĩ tính, xét nét.
Hôm tôi đưa người yêu về giới thiệu với gia đình, nhà dì tôi cũng góp mặt. Vừa nhìn thấy người yêu tôi, đứa em dâu “quý hóa” đã leo lẻo cái mồm: “Ôi! Người yêu chị Linh trông men lỳ quá. Chị Linh sướng nhá! Số chị may thật! Đúng là mèo mù vớ cá rán”. Tôi trợn mắt nhìn nó. Thằng em biết ý, lườm vợ một cái ra hiệu không được nói nữa. Thế rồi trong suốt buổi gặp mặt hôm ấy, nó cứ luôn cái miệng chị Linh thế này, chị Linh thế kia… “Chị Linh hay ngủ nướng lắm anh ạ”, “Chị Linh không biết làm cá đâu anh, anh muốn ăn cá thì phải ra hàng mà mua”, “Có lần chị Linh trổ tài làm chả nướng, cả nhà chạy tán loạn tìm WC đó anh”…
Tôi tức quá bèn nói:
- Em không phải kể, người yêu chị biết hết!
- Ô, thế anh biết rồi mà vẫn yêu được chị ấy à? – Nó tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đến lúc này thì quả thực tôi không thể chịu nổi nữa, sẵng giọng:
-Em có thôi cách kiểu ăn nói đó đi không! Chị nhịn đủ rồi đó!
Thấy tôi to tiếng, mọi người xúm vào khuyên can. Thằng em bắt con vợ xin lỗi tôi rồi lôi xềnh xệch về. Dì tôi cũng bảo tôi bỏ qua, em nó trẻ người non dạ. Bố mẹ tôi cũng nói đỡ cho nó. Lúc về người yêu tôi an ủi, bảo thôi cho qua đi, đừng để trong lòng nhưng tôi vẫn tức chảy nước mắt. Buổi ra mắt đáng lẽ phải vui vẻ, hoàn hảo, chỉ vì cái cách ăn nói không ra sao của đứa em dâu mà kết thúc trong u ám.
Ông bà ta nói không sai: “Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Không biết lựa lời mà nói thì chỉ một câu thôi cũng đủ làm người khác đau lòng, tổn thương.
Theo Khampha
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...