Từ sau đêm tân hôn, việc gần gũi chồng trở thành ám ảnh vì những trò quái đản của anh
Từ việc háo hức, hạnh phúc, tôi chuyển sang sợ hãi và ám ảnh vô cùng kể từ sau đêm tân hôn.
Ảnh minh hoạ
Tôi và anh yêu nhau hơn 2 năm mới làm đám cưới, tình cảm hai đứa rất tốt đẹp, cả hai đều là mối tình đầu của nhau.
Tôi là người khá truyền thống, chính vì thế chuyện quan hệ trước hôn nhân cũng rất khắt khe, lúc nào tôi cũng tâm niệm, lần đầu tiên phải dành cho người chắc chắn là chồng tôi.
Anh hơn tôi 3 tuổi, cũng yêu muộn, thời gian yêu nhau, anh cũng vài lần đòi hỏi nhưng tôi kiên quyết không đồng ý, tôi cũng bày tỏ quan điểm của mình, may là anh hiểu và chấp nhận.
Thế rồi, ngày vui của chúng tôi cũng đến, đêm tân hôn, tôi háo hức xen lẫn lo lắng, không biết chuyện ấy sẽ thế nào.
Anh dẫn dắt tôi vào cuộc, vừa ngọt ngào, vừa hoang dại, anh khiến tôi cảm thấy phấn khích vô cùng. Lần đầu tiên diễn ra rất ngọt ngào, đêm hôm đó, anh gọi tôi dậy những 3 lần. Mới đầu tôi cảm thấy rất thích, cứ nghĩ do anh kiềm chế lâu rồi nên mới vậy. Nhưng nhiều ngày sau, đêm nào anh cũng dựng tôi dậy vài lần, bắt đầu áp dụng những trò quái đản kinh khủng. Tôi bắt đầu thấy sợ hãi, lo lắng, anh học đâu ra những chiêu trò rồi bắt tôi làm theo. Có lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, không nhấc nổi mình lên. Công thêm công việc, áp lực cuộc sống khiến tôi gần như suy sụp vô cùng.
Tôi mới cưới mà ngày càng héo hon. Bạn bè thấy tôi vậy lại trêu đùa bảo tại tôi lo giữ chồng quá nên không béo được. Chứ có ai hiểu được nỗi khổ tâm của tôi đâu. Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ nữa, cứ thế này, tôi không biết mình có thể trụ được đến bao giờ nữa…
Video đang HOT
Theo Phunutoday
Đêm tân hôn ám ảnh với người chồng liệt nửa người
Trước đây, tình yêu của chúng tôi rất đẹp, vậy mà một tai nạn đã cướp đi cơ thể anh. Anh, người chồng của tôi bây giờ là một người đàn ông liệt nửa người và đêm tân hôn đầy ám ảnh đó cùng anh suốt cuộc đời tôi sẽ không thể quên.
Tôi và anh cùng học chung trường học cấp 3. Lên đến đại học, mỗi đứa học một trường nhưng tình yêu của chúng tôi vẫn bền chặt như vậy. Anh là một người đàn ông chu đáo, luôn yêu thương tôi. Anh hơn tôi chỉ 2 tuổi, nhưng anh luôn tỏ ra là người đàn ông chững chạc, đáng để tôi tin tưởng và dành niềm tin trọn vẹn cho tình yêu ở nơi anh.
Gia đình anh có điều kiện hơn gia đình tôi nhiều, bởi vậy tôi đôi khi cũng mặc cảm nhiều vì nhà mình nghèo nên cảm thấy không xứng với anh. Nhưng anh luôn ở bên, an ủi tôi từng tý. Những ngày là sinh viên, anh đi làm thêm được chút tiền chỉ để dành dụm đưa tôi mua sắm một vài món đồ mà tôi thích. Chính vì anh luôn tốt với tôi như vậy nên tôi mặc định trong mình rằng chắc chắn sẽ trở thành vợ của anh.
Ngày yêu nhau, anh luôn yêu thương và chiều chuộng nhau. (Ảnh minh họa)
Anh ra trường có một công việc ổn định, rồi anh dành tiền lương của mình cho tôi đóng học phí, chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày. Ngoài tình yêu tôi biết anh đối với tôi còn có một tình thương lớn lao nữa. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình nhất định sau này phải tốt hơn với anh, tốt với anh thật nhiều để đền đáp những gì anh đã cho tôi vì trước giờ tôi chỉ có nhận chứ chưa có đền đáp được lấy một điều cho anh.
Hai năm sau tôi cũng ra trường và tìm được một công việc như ý. Anh ngỏ lời cầu hôn, chúng tôi xúng xính chuẩn bị cho ngày cưới. Hôm đó cách ngày cưới chừng nửa tháng, mọi công việc chuẩn bị cũng đã hoàn tất, giữa trưa trong lúc tôi đang hớt hải đi mua một bó hoa để tặng một chị bạn cùng công ty vì sinh nhật chị ấy mà tôi lại quên mất. Tôi vô tình nhìn thấy anh, trên tay cầm một bó hoa đỏ rực đang đi ở bên kia đường.
Tôi gọi tên anh rồi chạy vội sang đường mà không hề để ý chiếc ô tô đang lao tới, mắt anh nhìn tôi lo lắng rồi một tiếng động vang lên cùng tiếng phanh gấp của xe kêu một tiếng dài. Người nằm giữa vũng máu là anh chứ không phải tôi. Anh đẩy tôi ra khỏi ngay khi chiếc xe vừa lao tới. Anh nằm giữa vũng máu cầm bó hoa vẫn nắm trong tay đưa tôi rồi ngất lịm.
Anh nằm im, tưởng chừng sẽ không bao giờ còn tỉnh lại. Anh được đưa vào viện cấp cứu, ca phẫu thuật dài hơn 6 tiếng đồng hồ để tôi đứng ngoài chờ đợi chẳng khác nào cực hình. Đèn trước phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ bước ra với đôi mắt đượm buồn. Ông nói với tôi rằng ca phẫu thuật diễn ra thành công, anh sống sót như một điều kì diệu. Nhưng do va chạm quá mạnh khiến não trái của anh bị teo lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh sẽ bị liệt nửa người.
Anh ngất lịm khi vừa nói xong. (Ảnh minh họa)
Hơn 1 năm sau, tôi ban ngày đi làm, chiều về qua chăm sóc anh, sáng ra lại về sớm để đi làm. Hai năm sau ngày đó, tôi quyết định cưới anh. Bố mẹ tôi một mực phản đối, vì họ biết tôi sẽ khổ. Nhưng còn tôi, tôi không thể bỏ mặc anh như vậy.
Suốt thời gian chăm sóc anh, tôi thấy anh đã nói nhiều hơn, dù câu chữ không được rõ ràng như trước, anh cũng cười nhiều hơn. Điều đó đã an ủi tôi phần nào. Tuy rằng không khỏi có những lúc tôi như muốn bỏ trốn khỏi sự thật đau đớn này. Tôi nghĩ mình nên cưới anh, cưới anh thì tôi sẽ có thời gian bên anh, chăm sóc anh hơn, đỡ mất công đi lại. Chỉ vậy, tôi nhất định cưới anh bằng được dẫu bố mẹ có phản đối thế nào.
Ngày cưới, tôi mặc bộ váy cô dâu đứng trước mặt anh cười nói, còn anh nhìn tôi với ánh mắt đượm buồn. Tôi hiểu phận mình không được như người khác, nên tôi cũng không đòi hỏi gì từ anh. Chỉ có đến đêm tân hôn, điều khiến tôi đau đớn nhất mà tôi phải chứng kiến cũng xảy ra.
Tôi khóc hết nước mắt khi mỗi khi nhìn anh. (Ảnh minh họa)
Đêm đó, anh nhìn tôi. Chúng tôi yêu nhau lâu nhưng cũng chưa bao giờ tân hôn như những cặp đôi khác vì anh luôn cố gắng giữ gìn cho tôi. Anh cố gắng cử động một bên người để ôm tôi vào lòng, cố gắng để hoàn thành nghĩ vụ, trách nhiệm của người chồng trong đêm tân hôn đối với tôi. Vậy mà, ông trời nhẫn tâm khi để sự cố gắng của anh vô ích. Anh bất lực trước chính cơ thể của mình vì không thể điều khiển được nó, anh đấm mạnh tay vào tường. Máu rỉ ra từ những ngón tay rồi anh khóc nức lên như một đứa trẻ bị giật mất món đồ mà nó yêu quý nhất. Toàn thân anh run lên lẩy bẩy, bàn tay quơ quào, chân thì cứng đơ, anh phát ra những tiếng rên rỉ nghe đến nổi da gà.
Tôi nhìn anh, không biết phải nói điều gì với anh lúc này. Đau xót nhìn anh như vậy nhưng tôi vẫn không thể nói điều gì. Chúng tôi cứ nhìn nhau rồi khóc như vậy. Anh ra hiệu cho tôi nằm xuống, anh ôm tôi bằng một cánh tay của mình, mãi sau đó anh mới mở lời khó nhọc:
- Hằng à, anh làm khổ em rồi. Anh đã làm khổ em rồi. Nước mắt anh rơi, tôi nhìn thấy tiếp tục rơi nhưng tôi giả vờ không biết.
- Không sao cả, có được người chồng như anh, em luôn hạnh phúc.
- Anh xin lỗi vì không thể chăm sóc cho em, nhất định không phải anh, không để anh làm điều đó mà để em phải làm điều ngược lại. Anh có lỗi với em khi không thể cho em một mái ấm hoàn chỉnh, một gia đình hoàn hảo. Ngay cả một người chồng đúng nghĩa với em anh cũng không làm được.
- Em không sao, em hiểu mà.
Thế nhưng từ đó, tôi bị ám ảnh bởi đêm tân hôn, bởi cơ thể và những tiếng động của anh. Chúng tôi không gần gũi thêm lần nào nữa và cứ sống chung như vậy. Tôi vẫn còn là 1 trinh nữ.
Có những ngày trở trời, người anh đau nhức, anh khó chịu rồi đánh, rồi hất thức ăn rồi nói ú ớ đuổi tôi đi. Những ngày như vậy tôi chỉ đau đớn nhìn anh nản lòng. Tôi đau kinh khủng, muốn bỏ cuộc kinh khủng. Đôi khi, bản năng đàn bà trỗi dậy làm tôi khó chịu không yên. Những cám dỗ ngoài kia làm tôi trăn trở, anh đã hy sinh vì tôi quá nhiều... Nhưng chẳng nhẽ tôi sẽ sống cảnh này cả đời?
Hai năm sau, bố mẹ biết anh không làm tròn bổn phận của một người chồng với tôi. Ông bà thương tôi khuyên tôi đi bước nữa, nhưng tôi không đành. Tôi bàn với mẹ chồng thụ tinh nhân tạo. Dành hết số tiền tiết kiêm để mong điều kì diệu có thể đến, có được một đứa con của anh đúng nghĩa, có thể ông trời vẫn còn thương xót vợ chồng chúng tôi, nên tôi mang thai và sinh một cậu bé kháu khỉnh giống anh như đúc.
Có thêm con lại càng khó khăn hơn vì tôi phải chăm sóc cả hai người. Cũng may được gia đình nhà chồng thương con dâu nên luôn cố gắng giúp đỡ hết mình. Tôi biết, cuộc sống còn đầy rẫy những khó khăn trước mắt với gia đình nhỏ của tôi. Nhưng tôi không bao giờ hối hận khi chấp nhận dành cả phần đời của mình để chăm sóc một người đàn ông như anh. Rồi một ngày phép màu sẽ đến, gia đình chúng tôi sẽ đi chơi, dạo công viên tôi vẫn tin vào một ngày như vậy.
Theo Một Thế Giới
Gần gũi chồng trở thành nỗi ám ảnh, khi một đêm anh 'dựng' tôi dậy vài lần Nhưng không phải thế, đến giờ đã 3 năm sau cưới mà nhu của anh vẫn không hề giảm sút chút nào. Đi công tác thì thôi, chứ cứ ở nhà thì đêm nào anh cũng "dựng" tôi dậy vài lần. Trong mắt bạn bè đồng nghiệp tôi sướng như một bà hoàng. Bởi chồng tôi giỏi kiếm tiền, lại hết lòng chiều...