Từ ngày ra riêng mới thấy mẹ chồng quá vất vả
Mỗi lần chăm con, con khóc lóc, không chịu ăn và chạy loanh quanh nhà, tôi mới cảm nhận được sự vất vả của mẹ chồng, người ngày ngày chăm sóc con tôi.
Tôi không biết mẹ chồng thực sự vất vả (ảnh minh họa)
Trước đây, tôi vốn không được bao dung khi nghĩ về mẹ, lúc nào cũng cho rằng, mẹ có cách chăm cháu khiến tôi cảm thấy khó chịu. Mẹ bảo thủ, mẹ cổ hủ nên cứ cho con tôi ăn kiểu này, kiểu nọ. Đó là do tôi nghĩ chứ khi giao con cho tôi, tôi lại chẳng thể làm được như mẹ.
Từ ngày sinh con, sau thời gian ở cữ nửa năm, tôi bắt đầu đi làm và mẹ chồng là người thường xuyên chăm con. Được bạn bè tư vấn và có cả những lời kích bác, tôi khó tính với mẹ chồng, suốt ngày nhìn nhìn ngó ngó xem cách mẹ chăm con là gì. Tôi bực mình vì cách mẹ cho con ăn, cứ ngửa cổ con tôi lên rồi nhét vào miệng mặc dù cháu không muốn ăn. Ý tôi là, trẻ con không ăn thì người lớn cũng không được thô bạo như vậy, phải nịnh nọt trẻ. Tôi đâu hiểu, với trẻ lười ăn, mình không thể dùng cách đó.
Thấy mẹ cứ đuổi theo con tôi rồi quát tháo lúc cháu ăn, tôi bực lắm. Tôi có nhắc mẹ, cháu không ăn thì thôi, bà phải nịnh cháu, nói ngon nói ngọt chứ ai lại quát tháo rồi mắng mỏ, thậm chí là dọa đánh trong bữa ăn. Mẹ tôi cười, bảo &’không cho ăn kiểu ấy thì cả ngày nó không chịu ăn gì’.
Thấy mẹ cứ đuổi theo con tôi rồi quát tháo lúc cháu ăn, tôi bực lắm. (ảnh minh họa)
Mẹ chồng vốn dễ chịu, biết cách chăm con nhưng tôi nghe lời người khác nên luôn có ác cảm với mẹ, không nhìn mẹ bằng con mắt bao dung. Tôi không thương mẹ chồng những ngày ở nhà chăm con vất vả. Cả tuần, tôi được nghỉ một ngày chủ nhật và chỉ có ngày đó, tôi mới đảm nhận trách nhiệm chăm con, thế nên tôi nào hiểu cái sự con quấy, con khóc, con mọc răng, con không chịu ăn, con ăn vạ và không chịu ngủ là như thế nào. Tôi cũng đâu hiểu, mẹ phải thức cả ngày, không được ngủ trưa vì con khóc, rồi chạy theo con tôi khắp sân, khắp nhà, chạy sang cả hàng xóm mà con không chịu ăn.
Về nhà, thấy con cứ lôi thôi, bẩn thỉu, khóc lóc, ôm chầm lấy mẹ là tôi lại nghĩ, ở nhà, bà không chịu tắm tám cho cháu. Thực sự, con nghịch ngợm thì có mà trời cấm. Tôi có ấm ức nhưng không dám nói với mẹ chồng, chỉ thể hiện thái độ khó chịu của mình mà thôi. Mẹ chồng với tôi mà nói, thật sự chẳng khiến tôi yên tâm khi chăm cháu. Tôi bị chị em nói ra nói vào nhiều và luôn nghĩ mẹ là người chăm con ẩu, chỉ khiến con tôi không chịu ăn mà còn hay dùng cách chăm trẻ thời xưa. Tôi không thấu hiểu nỗi vất vả của mẹ vì tôi nào chăm con được mấy ngày.
Lúc đó, tôi chỉ muốn được ra ở riêng, thực sự là như vậy. Tôi chán cảnh sống chung nhà chồng và một mực đòi chồng thuê nhà với lý do, tôi cần cho con đi lớp. Mà đi lớp ở nhà thì khó, không chăm được con, tôi muốn đưa con lên gần trung tâm hơn, để con có thể có môi trường tốt hơn, bố mẹ cũng quan tâm được con nhiều, lại có camera theo dõi nên bố mẹ cũng yên tâm. Ban đầu, mẹ chồng tôi cũng phản đối, bảo cứ để con đi lớp gần nhà, mẹ sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc con, thế nhưng, tôi nhất định kiên quyết. Tôi đòi chồng phải làm việc đó, không thì tôi sẽ tự đi.
Nghe lời vợ nên chồng bằng lòng và cuối cùng, tôi được chuyển ra riêng. Cả nhà sống trong căn hộ thuê trọ, khá rộng rãi, có sân chơi cho con. Nhưng mà, mọi việc không như tôi nghĩ. Càng ngày tôi càng cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ chồng. Ra riêng rồi, mọi việc tới tay tôi. Tôi giặt giũ, dọn dẹp, cơm nước và đón con, cho con ăn. Cả ngày quanh quẩn với công việc, tối về lại quanh quẩn chăm con, làm bao nhiêu việc, tôi gần như kiệt sức. Cho con ăn, con không chịu ăn, chạy khắp nhà, cứ khóc lóc, làm um lên. Tôi càng hiểu nỗi vất vả của mẹ chồng. Tôi lại làm cách như của mẹ, bắt con ngồi vào xem, ép con ăn, ngửa cổ con lên, không cho con chạy nữa và lúc đó, con mới chịu nuốt.
Tôi không thể ngờ, có ngày mình lại chăm con y như cách của mẹ. Tôi nhất định dọa nạt con, cầm roi dọa con để con biết sợ và chịu ăn. Những ngày nghỉ, cả trưa không được ngủ vì phải vật vã với con. Ở nhà có mẹ chồng đỡ đần, tôi thấy nhàn hạ, cho rằng việc chăm trẻ là hoàn toàn đơn giản, mình là mẹ thì ắt chăm được con, ai ngờ…
Bây giờ, hàng tuần về nhà một lần, thấy mẹ đon đả với cháu, chăm cháu, tôi bắt đầu thấy quý mẹ lắm. Tôi thương mẹ những ngày vất vả, ở nhà chăm con tôi, lo cơm nước cho hai vợ chồng, còn chuẩn bị cả bao nhiêu thứ cho cháu, còn lo việc sinh hoạt cá nhân và giặt giũ. Tôi thấy mình quá ích kỉ, có được người mẹ chồng tốt mà không hiểu chuyện.
Những ngày tháng tiếp theo, tôi vẫn ở trọ nhưng sẽ chu đáo với mẹ hơn, thể hiện sự kính trọng hơn và đặc biệt, không bao giờ tôi phản đối cách bà chăm cháu nữa. Tôi cũng sẽ không nghe lời chị em bên ngoài kích bác, vì tôi hiểu, mỗi nhà mỗi cảnh, chẳng ai giống ai và không phải mẹ chồng nào cũng khó chịu, mâu thuẫn cách chăm cháu với mình. Mình là người trẻ, chắc không có kinh nghiệm, thế nên, nhất định là phải tham khảo và nghe lời bố mẹ khi có thể. Đừng chỉ khư khư nghĩ, mẹ chồng bao giờ cũng cổ hủ, còn mình bao giờ cũng hiện đại và lo cho con mình hơn. Bà là bà nội của cháu, ắt sẽ thương cháu, chứ không phải chỉ nghĩ, làm sao chăm cháu theo cách của mình là bà yên tâm. Tôi thật sự đã hiểu mẹ chồng, thương mẹ, cám ơn mẹ rất nhiều.
Theo Eva
Yêu anh đến quên cả em đi (Phần 5)
Thùy Lâm nhìn Khánh đầy hờn giận: "Thật tiếc, trái tim em đã trao về một người khác mất rồi..."
2h sáng, Khánh trằn trọc. Câu chuyện buổi tối, lời "cánh báo" của Tuấn là anh khó ngủ. Khánh mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài đó đứng để hít thở bầu không khí trong lành của đêm. Khánh đưa mắt nhìn toàn bộ khu chung cư rồi chợt giật mình khi nhận ra phía dưới sân, trên chiếc ghế đá, Thùy Lâm ngồi ở đó.
Khánh vội vã bước xuống sân không quên cầm theo chiếc áo mỏng. Đi từ phía sau, Khánh nghe rõ tiếng Thùy Lâm khóc nức nở. Người cô run lên, đôi tay giữ chặt lấy miệng để ngăn không cho tiếng khóc bật lên thành lời. Khánh lưỡng lự không biết mình có nên tiến tới hay không. Đôi khi trong cuộc đời, có những nỗi buồn mà người đó muốn giấu thật kĩ để không ai nhìn thấy. Biết đâu đó Thùy Lâm không hề muốn Khánh nhìn thấy cô trong bộ dạng này. Cũng giống như Khánh, có những nỗi đau anh chỉ muốn giữ cho riêng mình.
Nhưng rồi Khánh không cầm lòng được khi thấy người con gái nhỏ nhắn đó òa khóc. Anh bước tới gần, khẽ choàng lên vai Thùy Lâm chiếc áo mỏng. Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. Thùy Lâm khóc ướt đẫm vai áo của Khánh. Phút giây ấy, Khánh thấy lòng mình thật xót xa. Anh muốn biết điều gì đó đã xảy ra với cô gái luôn mỉm cười này? Điều gì ghê gớm tới mức làm tổn thương một cô gái mạnh mẽ nhiều như thế?
Thùy Lâm dần nguôi ngoai, cô im lặng nằm gọn trong vòng tay của Khánh. Tới lúc này, Thùy Lâm mới ngước lên nhìn gương mặt Khánh. Tiếng Thùy Lâm nói trong nghẹn ngào:
Khánh ngồi xuống, kéo Thùy Lâm gục vào bờ vai anh. Cô cứ thế khóc mà không cần biết rằng người đang ôm mình là ai. (Ảnh minh họa)
- "Sao giờ này anh còn chưa ngủ? Sao anh biết em ở đây?"
Video đang HOT
Khánh hơi sững người lại khi nghe Thùy Lâm nói trìu mến như vậy. Từ khi quen nhau tới giờ, Khánh và Lâm thường xưng hô rất khách sáo. Dường như đã có một bước tiến lặng thầm trong mối quan hệ của hai người. Tự bao giờ, Khánh thấy tim mình nhói đau khi nhìn Thùy Lâm khóc, từ bao giờ, Thùy Lâm bình yên trong vòng tay Khánh?
- "Anh không ngủ được ra ban công hóng gió và nhìn thấy em đang ở dưới này. Trời khuya ngồi ngoài này em sẽ lạnh đấy".
Đã lâu lắm rồi Khánh mới nói những câu tình cảm đó dành cho một người con gái mà không phải An. Khánh thấy ấm áp lạ thường. Thùy Lâm gạt nước mắt, cố lấy lại sự mạnh mẽ vốn có của mình:
- "Chán thật đấy, em đã không muốn khóc trên phòng vì sợ các anh sẽ nghe thấy. Vậy mà cuối cùng vẫn bị... tóm sống thế này".
Khánh khẽ mỉm cười vì cách chống chế của Thùy Lâm. Anh rất muốn biết điều gì xảy ra với cô gái này nhưng anh kiềm chế lại vì anh biết Thùy Lâm đang muốn giấu đi.
- "Em có chuyện buồn à?"
Thùy Lâm dựa đầu vào vai Khánh nhiều hơn nữa, có vẻ như cô đang cần một người ở bên để vơi bớt đi cảm giác trống trải lúc này. Thùy Lâm đánh cặp mắt nhìn về phía xa xăm:
- "Vâng, có một câu chuyện thật buồn..."
Không hiểu cái động lực nào khiến Khánh cái hành động ngay sau đó. Anh vòng tay qua người Thùy Lâm, ôm lấy cô và rồi thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, Khánh đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn:
- "Chuyện buồn nào rồi cũng qua thôi em. Hãy luôn mỉm cười em nhé, vì khi ấy... trông em rất đẹp".
Gương mặt của Thùy Lâm không bộc lộ chút cảm xúc nào. Cô ngây người ra vì hành động quá bất ngờ của Khánh. Thùy Lâm bẽn lẽn:
- "Cảm ơn anh, cho em mượn bờ vai anh một chút nhé".
Khánh im lặng và xiết chặt vòng tay hơn để cho Lâm khỏi lạnh. Thành phố về đêm, những giọt sương rơi ướt áo... Khánh vẫn ngồi đó ôm Thùy Lâm, trong khi đấy, Thùy Lâm đã ngủ ngon lành trên vai anh. Khánh nhẹ nhàng bế Thùy Lâm lên phòng, đặt cô vào giường và kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người cho cô. Khánh ngồi ngắm Thùy Lâm. Gương mặt xinh xắn của Thùy Lâm hôm nay vương một nét buồn không giấu nổi. Khánh đưa tay vén những lọn tóc vương trên gương mặt ấy sang một bên. Anh khẽ khàng đặt lên trán Thùy Lâm một nụ hôn nữa và thì thầm:
- "Ngủ ngon em nhé".
Khánh trở về căn phòng của mình khi trời bắt đầu có những tia sáng le lói. Khép cánh cửa phòng Thùy Lâm lại, Khánh thấy tim mình đau. Khánh thấy sợ vì anh biết, dường như anh yêu... Có một điều Khánh không hề hay biết, nụ hôn đó Thùy Lâm biết. Anh đã vô tình gieo vào lòng Thùy Lâm một hoài vọng...
*****
Thùy Lâm thấy người đau như có ai đánh và không tài nào nhấc mình dậy nổi dù phía bên ngoài tiếng Tuấn đã léo nhéo:
- "Đồ mèo con ngủ nướng, giờ này mà còn không dậy đi làm à? Dậy mau đi đồ mèo con..."
Tuấn lúc nào cũng khiến người khác phải bật cười dù trong lòng nặng những ưu tư. Thùy Lâm mệt mỏi bước về phía cửa. Tiếng khóa chỉ vừa lách cách vang lên, Tuấn đã đẩy vội bước vào:
- "Làm gì mà anh gọi mãi mới mở cửa vậy? Ôi, giờ vẫn còn ngủ này, đáng yêu quá đi thôi nhưng muộn giờ làm rồi đấy cô nương ạ".
Tuấn vừa nói vừa đưa tay béo má của Thùy Lâm. Nghe Tuấn nói, Thùy Lâm mới hốt hoảng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Cô nàng ba chân bốn cẳng lao vội vào nhà tắm để chuẩn bị đồ đi làm. Nhìn cảnh đó, Tuấn phì cười:
- "Cứ bình tĩnh em ơi, lát mà đến muộn anh sẽ gặp sếp em xin cho. Đừng có quýnh quá mà ngã ra đó thì khổ"
Tuấn trêu trọc khiến cho Thùy Lâm mở cánh cửa nhà tắm ra, mắt nhìn hình viên đạn trong khi miệng vẫn trắng xóa bọt của kem đánh răng. Nhìn Thùy Lâm trong bộ dạng đó khiến Tuấn càng ôm bụng cười.
Khánh tránh mặt Thùy Lâm, sự lạnh lùng của anh khiến tim cô đau nhói (Ảnh minh họa)
- "Đã ai nói với em rằng trông em luộm thuộm thế này rất đáng yêu chưa".
Mặc cho Thùy Lâm tức tối, Tuấn vẫn tếu táo như vậy. Tuấn tiến đến chiếc giường ngủ của Thùy Lâm, gấp cho cô nàng chiếc chăn mà cô vừa tung ra rơi quá nửa xuống đất. Và rồi Tuấn giật mình khi nhìn trên giường, chiếc áo của Khánh còn vương lại. Trong đầu Tuấn xuất hiện hàng loạt câu hỏi. Tuấn thấy mặt mình nóng bừng: "Lẽ nào đêm qua họ..."
Thùy Lâm xong xuôi mọi việc bước ra, Tuấn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và gây cười như mọi khi:
- "Đi thôi nào tình yêu ơi, từ nay anh sẽ đèo em đi làm cho ra dáng một cặp đôi nhé".
- "Em và anh không phải là..."
- Này, em có nhất thiết phải dội gáo nước lạnh vào anh khi vừa mới sáng ra không? Hơn nữa anh có lòng tốt mà, với lại trước sau gì em chẳng yêu anh".
Tuấn hích nhẹ vào người Thùy Lâm ra điều thách thức. Khôn nhịn được cười, Thùy Lâm buộc phải bỏ đi gương mặt đang tốt tỏ ra nghiêm nghị của mình:
- "Anh tự tin thái quá rồi đấy".
- "Ơ, em không tin à, rồi em sẽ yêu anh thôi. Vì anh quá đẹp trai và ga lăng mà... Nào, đi thôi...".
Thùy Lâm đi xuống tầng hầm để xe, cung đường ngắn đó vẫn khiến cô phải đối diện với Khánh. Thùy Lâm khẽ nhoẻn miệng cười nhưng Khánh làm mặt lạnh quay đi. Cô cảm thấy hụt hẫng, chỉ mới đêm qua, người đàn ông đó còn là chỗ dựa cho cô, còn hôn lên trán cô một nụ hôn thật ấm áp vậy mà giờ như hai người xa lạ vậy sao?
Thùy Lâm đứng ngây người nhìn cái dáng tất tả của Khánh bước đi phía trước. Tim cô bỗng nhói đau!
*****
3 ngày liên tiếp, Thùy Lâm nhận thấy Khánh tránh mặt cô. Cô muốn hỏi vì sao anh làm như vậy nhưng sự kiêu hãnh không cho phép Thùy Lâm làm thế. Những lần chạm mặt vội vã, những cái nhìn đầy trách cứ hững hờ trao... Thùy Lâm thấy ngột ngạt và khó chịu.
12h đêm, khung chung cư lộng gió. Thành phố dù ồn ào nhưng về đêm vẫn còn đọng lại nơi đây chút yên bình. Thùy Lâm ngồi trên chiếc ghế, tay cầm áo của Khánh và suy nghĩ miên man. Thùy Lâm đặt nhẹ tay lên chiếc áo và nhớ về đêm hôm ấy. Cái đêm mà cô gần anh thêm một chút nhưng cô còn cách trái tim của anh xa quá.
Thùy Lâm đã muốn mang trả chiếc áo này cho Khánh như một cái cớ để gần anh nhưng không thể. Cô thấy có gì đó cứ ngăn mình lại, một khoảng cách vô hình giữa hai người không rõ tự bao giờ đã hình thành như vậy.
Thùy Lâm nén một tiếng thở dài để thấy lòng thôi nhức nhối khi nghĩ về Khánh:
- "Em không ngủ à? Ngồi ngoài này về đêm không tốt đâu".
Thùy Lâm giật mình khi nhận ra đó là giọng nói của Khánh. Cô quay đầu nhìn lại, hình ảnh Khánh đứng đó trong không gian tĩnh mịch của đêm cùng với nụ cười làm bao nhiêu tủi hờn của cô trong mấy ngày qua bỗng nhiên vụt mất.
- "Anh cũng chưa ngủ à?"
- Uhm, anh thấy khó ngủ nên xuống đây".
Khánh dừng mắt lại ở chiếc áo mà Thùy Lâm cầm trên tay. Thấy vậy Thùy Lâm bối rối:
- "Lúc tối em định mang nó trả cho anh nhưng ngại nên thôi, giờ xuống đây ngồi sợ lạnh nên em tiện cầm luôn xuống ấy mà".
Khánh không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười. Gương mặt Thùy Lâm bắt đầu trùng xuống:
- "Anh Khánh..."
- "Em nói đi"
- Có phải mấy ngày hôm nay anh tránh mặt em không? Em thấy anh xa lạ quá"
Khánh quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm. Cô ngượng ngùng quay đi:
- "Nếu có điều gì đó khiến anh phật lòng thì em xin lỗi..."
- "Hôm đó, đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?"
Khánh hỏi một câu không liên quan tới chủ đề mà hai người đang nói. Còn Thùy Lâm, cô cúi gằm mặt xuống sau câu hỏi đó của anh:
- "Đó là về mẹ. Mẹ em vừa bị chú dượng đánh phải nhập viện. Em cảm thấy tổn thương nhiều lắm. Mẹ em đã vất bỏ em ở lại để đi tìm hạnh phúc riêng, tại sao mẹ em lại không sống hạnh phúc, tại sao mẹ em lại khổ sở như vậy vì ông ta".
Khánh toan kéo Thùy Lâm lại để cô dựa vào nhưng Thùy Lâm gạt đi nước mắt và cứng rắn trở lại.
- "Đừng làm thế! Nếu ngày mai anh lại nhìn em và quay đi thì đừng làm như vậy với em hôm nay".
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy (Ảnh minh họa)
Thùy Lâm không dám đối diện với Khánh mà quay mặt đi chỗ khác. Khánh cất lời:
- "Em biết chuyện của anh rồi đúng không. Anh và An... đã từng là vợ chồng. Anh cảm thấy sợ vì anh đã từng làm khổ một người con gái rất yêu anh. Anh không còn muốn yêu ai thêm nữa. Anh phải chăm sóc cho An cả đời này. Vì thế anh muốn thu mình lại...
- "Anh sợ anh sẽ rung động hoặc ai đó rung động vì anh?"
Khánh không ngờ Thùy Lâm lại dũng cảm để hỏi anh điều đó. Khánh lảng tránh:
- "Tuấn là một chàng trai tốt, cậu ấy tưởng là tưng tửng vậy thôi nhưng thực ra là người sống nội tâm và rất tình cảm. Anh thấy em và cậu ấy hợp nhau đấy. Ở bên Tuấn em sẽ không phải khổ".
Thùy Lâm đứng dậy, cô nhìn sâu vào đôi mắt Khánh. Có một nỗi hờn trách cứ trào lên trong đôi mắt ấy:
- "Thật tiếc là trái tim em đã thuộc về người khác mất rồi. Nhưng có lẽ anh nói đúng, em nên thử nghĩ về anh Tuấn xem sao. Chí ít thì anh ấy luôn cố gắng để làm cho em cười. Cảm ơn anh về chiếc áo..."
Thùy Lâm đẩy vào tay Khánh chiếc áo và rồi vội vã bước lên phòng. Khánh có thể cảm nhận được sau sự quay lưng ấy Thùy Lâm đang khóc. Đó là điều mà Khánh sợ nhất, anh sợ một người con gái khác phải khóc vì anh...
Khánh đứng tần ngần nhìn theo dáng mảnh mai của Thùy Lâm. Trên ban công, Tuấn đã nhìn và nghe thấy mọi điều...
(Còn nữa)
Theo VNE
Vợ cưới tôi chỉ để kiếm một đứa con Vợ lấy tôi chỉ là để kiếm một đứa con rồi ly hôn và về sống với người tình đồng tính của cô ấy. Tôi còn nhớ, cách đây 1 năm, khi tôi bắt đầu lấy vợ, ai cũng khen tôi là người may mắn, hạnh phúc khi lấy được cô vợ vừa xinh, vừa giỏi giang. Mọi người nhìn vợ chồng tôi...