Từ lúc biết mình mắc bệnh nan y, chồng tôi bỗng điên cuồng làm việc
Tại sao gia đình tôi lại rơi vào cảnh éo le này?
Lúc mới quen nhau, tôi không thích chồng lắm, bởi anh ít nói, ngoại hình chẳng có gì nổi bật nhưng đến khi cưới nhau, tôi mới nhận ra anh là người chồng tuyệt vời.
Anh là người làm việc rất chăm chỉ, ở công ty tận tụy với công việc, ở nhà thì hết lòng chăm sóc gia đình. Những lúc vợ hay con ốm đau, chồng lo lắng và luôn túc trực bên cạnh.
Lúc chồng 35 tuổi, tin vui liên tiếp đến với gia đình tôi, anh được thăng chức giám đốc công ty, chúng tôi mua được đất và xây nhà, đứa con thứ hai của tôi chào đời.
Video đang HOT
Sau vài năm làm quản lý công ty, chồng tôi vẫn chưa thỏa mãn tham vọng làm giàu của bản thân. Anh nghỉ công ty ra ngoài khởi nghiệp, là chủ của chính bản thân. Chồng tôi là người có tham vọng và hoài bão lớn, anh làm việc cũng rất chín chắn cẩn thận. Tôi tin tưởng anh sẽ tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp nên đã ủng hộ nhiệt tình những dự định của chồng.
Để có tiền đầu tư kinh doanh, chúng tôi đã sử dụng toàn bộ tài sản của gia đình có được. Lúc đầu chuyện làm ăn gặp nhiều khó khăn nhưng do sự kiên định và quyết tâm lớn của chồng, anh đã vượt qua tất cả và hiện tại công ty làm ăn rất tốt.
Một tháng nay, thấy chồng hay kêu đau bụng, không thiết ăn uống, nhiều lần tôi nhắc chồng đi khám bệnh. Thế nhưng anh nói bị đau dạ dày không đáng bận tâm, công việc của chồng còn quan trọng hơn. Mỗi lần đau bụng anh chỉ uống vài viên thuốc giảm đau và tiếp tục làm việc khiến tôi lo lắng đứng ngồi không yên.
Trước sức ép của vợ, cuối cùng chồng cũng chịu đi khám bệnh. Vợ chồng tôi bàng hoàng với thông báo của bác sĩ, ông ấy nói chồng tôi bị ung thư dạ dày cần phải nhập viện sớm để điều trị. Bác sĩ nói trường hợp xấu nhất là cắt bỏ dạ dày, có khả năng sống được vài năm nhưng phải tùy thuộc vào sức khỏe và lối sống tích cực của người bệnh.
Từ lúc cầm tờ xét nghiệm trên tay, chồng tôi suy sụp hẳn. Tôi khuyên chồng đi chữa bệnh, anh cáu gắt lên nói không chữa gì hết, công việc đang ngập đầu, chồng mà nghỉ làm lấy ai quản lý công nhân.
Từ lúc biết bệnh đến giờ, chồng không quan tâm đến bản thân, cả ngày vùi đầu vào công việc. Dường như anh chán nản đến mức còn chẳng tha thiết ăn uống. Chưa đầy một tuần mà anh đã gầy đi rõ rệt, cứ như thế này chồng tôi gặp nguy hiểm mất. Tôi có công việc riêng của mình và không biết gì về chuyện làm ăn của anh nên không quản lý giúp chồng được. Tôi không biết phải nói sao để chồng chịu gác công việc lại và đi chữa bệnh nữa? Tôi cảm giác anh cố gắng làm xong việc để ra đi vậy.
Tuyên bố với nhà chồng "nhất định đẻ con trai" mà ai cũng mừng, nhưng biết lý do đằng sau thì tất cả cúi mặt
Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì bêu xấu, lên án mẹ chồng không ra gì.
Bố chồng tôi là trưởng họ nên rất đặt nặng việc có cháu trai, ngày xưa bà đẻ 3 đứa con gái bố vẫn bắt cố thêm, thật may đứa thứ 4 là con trai thì ông mới cho mẹ "nghỉ". Chồng tôi - anh Hoàng là cục vàng trong nhà, là niềm tự hào, hãnh diện của bố. Bởi vậy, 3 chị chồng chỉ được học hết lớp 12 rồi thôi riêng anh Hoàng bố cho học hết Đại học, Thạc sĩ vì đơn giản anh là con trai.
Cũng may chồng tôi học giỏi, thương bố mẹ nên chẳng có gì phải lo. Mãi năm 29 tuổi anh mới kết hôn. Tôi - vợ anh là người tỉnh khác, học cùng Đại học. Lấy chồng, tôi từ bỏ công việc kế toán trên thành phố về quê chồng làm việc. Vợ chồng tôi ở chung với bố mẹ, tính tôi xuề xòa, dễ chịu, thảo nên các chị chồng quý lắm.
Kết hôn hơn 1 năm, vợ chồng tôi vẫn chưa có bầu khiến cả nhà lo lắng. Bố mẹ chồng chỉ lo tôi không đẻ được, nhà tuyệt tự thì có lỗi với tổ tiên, dòng họ. Vợ chồng tôi nói thẳng lý do là chưa muốn đẻ. Không chịu đẻ ngay, bố mẹ tạo nhiều áp lực, chưa kể bố bắt 2 đứa phải đẻ con trai, không được giống mẹ sinh toàn "vịt giời".
Thời gian đầu tôi chỉ im lặng, không nói gì cả nhưng trong bữa cỗ giỗ cụ, mọi người hỏi nhiều về chuyện sinh đẻ, có bố mẹ chồng ở đó tôi cười nói to: "Cháu năm sau sẽ đẻ, nhất định đẻ con trai! Cháu không đẻ con gái!". Lời khẳng định chắc nịch của tôi khiến ai nấy cũng mừng, đặc biệt là bố mẹ chồng.
Chị chồng cứ thắc mắc làm thế nào mà tôi biết mình sẽ sinh con trai, khẳng định chắc nịch như thế. Tôi cười nhẹ bảo: "Em không biết, nhưng em không muốn đẻ con gái. Đẻ con gái khổ lắm! Con gái lấy chồng, phục vụ nhà chồng không bằng người giúp việc vậy mà có được nhà chồng thương đâu. Con gái ở nhà với bố mẹ là vàng bạc, nhưng ở với nhà chồng là đất sét thôi. Nên em không muốn con em khổ, đời em khổ là đủ rồi!".
Lời nói của tôi khiến mọi người ở đó đều cúi mặt xấu hổ, suy nghĩ. Chị chồng bảo tôi nói đúng chẳng sai tý nào, phụ nữ khổ trăm bề, gánh đủ trách nhiệm, hy sinh nhưng không được tôn trọng. Tôi ở với bố mẹ chồng giáo điều, cổ hủ nên có lẽ chịu nhiều thiệt thòi, ấm ức. Lời nói của tôi hôm nay khiến bố mẹ tôi phải suy nghĩ lại.
Chồng thấy tôi hơi bức xúc nên khuyên bình tĩnh, mong mọi người thông cảm. Tôi không biết sang năm mình có đẻ được con trai hay không, chỉ mong bố mẹ dễ chịu hơn với con dâu, nghĩ thoáng một chút hoặc tốt hơn thì có thể cho vợ chồng tôi ra ở riêng để thoải mái tâm lý. Làm dâu ai cũng khổ, khổ nhất là ở với bố mẹ chồng.
Chị chồng kể có tâm sự với mẹ, mong mẹ hiểu tâm lý của con dâu nhưng mẹ lại phản ứng gay gắt. Mẹ cho rằng tôi nói thế ở đám giỗ chẳng khác gì nói xấu, nên án mẹ chồng, nói mẹ không ra gì cả. Mâu thuẫn chẳng được hoá giải mà giờ mọi thứ lại rối lên, mỗi lần mẹ tức con dâu lại gọi điện cho bố mẹ tôi xả giận. Tôi mệt mỏi về điều này, vừa thương mình lại vừa trách mẹ cứ làm quá mọi chuyện lên.
(baongoc...@gmail.com)
Thất vọng vì chồng chỉ gửi về 7 triệu mỗi tháng, tôi lên thành phố chơi thì vô tình phát hiện bí mật của anh Mấy đứa bạn tôi có chồng làm ở thành phố tháng nào cũng gửi về quê 15-20 triệu đồng còn chồng tôi mang tiếng làm ở công ty lớn mà mỗi tháng gửi về có 7 triệu. Sau khi tốt nghiệp đại học ở thủ đô, vì muốn được sống cùng bố mẹ nên tôi quyết định trở về quê làm việc với...