Từ khi sinh con, mẹ đã bị ba con hắt hủi
Nếu mai này, mẹ đi xa nơi này thì mẹ mong con hãy biết rằng, mẹ đã cố gắng, cố gắng hết sức nhưng không thể.
Mấy hôm nay ai gặp mẹ cũng hỏi: Sao dạo này ốm vậy?
Không ốm sao được hả con khi mỗi ngày mẹ phải dạy 3 ca (sang – chiều – tối). Đã vậy, mẹ còn phải chăm con, nấu ăn, dọn dẹp,… Những chuyện đó có là gì khi mà mỗi ngày mẹ phải “canh giữ” con trai của mẹ.
Mẹ sinh ở nhà bà nội và ngay những ngày đâu tiên ở đây, mẹ đã phải hứng chịu đủ chuyện. Mỗi chuyện bà làm cho mẹ là bà chửi đủ thứ (giặt đồ, nấu ăn, nấu nước xông, …). Mà tính ra thì bà cũng chẳng làm gì nhiều ngoài giặt đồ cho con và nấu nước xông cho mẹ. Con được 1 tháng, mẹ phải đi chợ, nấu ăn và thỉnh thoảng giặt giũ quần áo. Dần dần bà bớt chửi hơn vì bà rảnh rỗi đâu có chuyện gì. Có khi nhìn con nằm trên xe xem mẹ giặt giũ mà mẹ thương con nhiều lắm lắm, con trai à! Vậy mà bà có bao giờ ẵm con đâu, ngoài việc dùng đôi bàn tay lạnh cóng sờ vào người con. Thỉnh thoảng, lại kiếm chuyện chửi mẹ nên bây giờ mẹ sợ bà lắm! Cũng chẳng bao giờ dám tâm sự điều gì với bà.
Ba con thì sao? Từ lúc sinh con xong, ba con xấu hổ mỗi khi đi bên cạnh mẹ! Mẹ xin đi đâu ba con cũng chẳng bao giờ cho mẹ đi. Mẹ biết, mẹ chẳng còn xinh đẹp để ba con có thể vui vẻ khi đi bên mẹ. Từ đó, mẹ cũng nghĩ rằng, sẽ không bao giờ đi với ba con ngoài việc đưa con đi tiêm ngừa hay đi khám bệnh. Mà có muốn cũng có được đâu? Nhẫn cưới ba con tháo cất đi! Rồi thì quần áo, nước hoa, khăn quàng cổ, mũ len, giày, dép, … mỗi ngày những món đồ mới mà mẹ chạnh lòng.
Mẹ dần ốm đi, quần áo cũng chẳng có mà mặc nên mẹ toàn phải đi “bóp” nhỏ lại. Có những cái “bóp” rồi vài hôm lại tiếp tục rộng nhưng thôi kệ. Có những cái quần jean mặc vào chẳng cần tháo khuy vì nó quá rộng. Lấy dây nịt cũ “cột” lại cho chắc để mà dạy học trò. Sao mà tủi thân thế không biết?
Video đang HOT
Mẹ chấp nhận tất cả nhưng tối nay mẹ đã lên tiếng! (ảnh minh họa)
Chưa hết, ba con còn dọn đồ ra ở riêng phòng! Có lúc, mẹ thèm một cái ôm thật chặt từ ba con nhưng đó chỉ là điều xa xỉ. Bởi có mong cũng chẳng bao giờ được? Có lúc mẹ nghĩ: hình như ba con đang tìm mọi cách để cho mẹ tức mà ra khỏi nhà này thì phải?
Rồi thì sao nữa nhỉ? Cứ ba con vào phòng là chốt chặt cửa lại! Thủ thỉ điện thoại với ai đó mà mẹ hỏi toàn trả lời “công việc”. Rồi đi những cuộc vui chơi đến 3 giờ sáng mà mẹ gọi không bắt máy.
Mẹ chấp nhận tất cả nhưng tối nay mẹ đã lên tiếng!
Mẹ nói với ba con: “Từ nay, em sẽ không có quyền làm vợ anh nữa! Dẫu biết đó là cái quyền mà lẽ ra em có. Em sẽ làm ôsin của nhà anh, nuôi con cho anh mà không đòi hỏi bất cứ thứ gì. Em sẽ cố gắng tất cả vì con em. Từ nay, anh có quyền đi tiệc, đi chơi với ai. Anh có quyền có “bồ” mà em sẽ không bao giờ có ý kiến gì. Tất nhiên, em cũng có được cái quyền kiếm cho mình một chỗ dựa cho mình”. Thú thật, nói là vậy chứ mẹ có được bước chân ra khỏi nhà đâu mà tìm “chỗ dựa” cho mình phải không con?
Cuộc sống là vậy đó con à! Mẹ đã nói và mẹ sẽ làm được. Nếu mai này, sức chịu đựng của mẹ không con nữa! Nếu mai này, mẹ con đi xa nơi này thì mẹ mong con hãy biết rằng mẹ đã cố gắng, cố gắng hết sức nhưng một người phụ nữ mới 25 tuổi như mẹ vẫn cần một vòng tay vỗ về, nâng niu, chiều chuộng và yêu thương!
Mẹ yêu con!
Theo VNE
Tôi không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ
Khi quyết định đưa đơn ly hôn cho vợ, tôi sợ, một ngày nào đó mình sẽ phải rơi nước mắt, phải ân hận vì đã kiên quyết như vậy.
Thế nên, tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để lần thứ hai, sau khi tôi từ bỏ cuộc hôn nhân đầu để đến với người tình, tôi sẽ không phải chịu điều tiếng từ người khác, sống sao cho ra sống.
Ngày đó, tôi lấy vợ, có một con nhỏ đã 2 tuổi. Những tưởng, cuộc sống vợ chồng sẽ hạnh phúc, nhất là khi tôi đã có con, nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ. Cuộc sống hôn nhân phức tạp hơn tôi tưởng, cũng không màu hồng như khi còn yêu nhau.
Vợ tôi học cao, là người xinh đẹp và có công việc tốt. Thu nhập của vợ cũng hơn tôi rất nhiều, thế nên, nhiều khi vợ &'dạy' tôi quá mức, khiến người làm chồng như tôi cảm thấy bức bối. Vì công việc của tôi chỉ bình thường, thậm chí có nhiều khi ít việc, phải ở nhà, vợ tôi lại lôi cái giọng nhiếc móc này kia. Bảo là, đàn ông mà không có chí, chỉ biết an phận, chỉ biết bằng lòng với những thứ mình đã có thì khó mà làm được việc gì. Tôi ức chế với cách nói chuyện của vợ. Vợ không hiểu tâm tư của tôi, chỉ là công việc tôi ưa thích thì dù là lương thấp hay lương cao cũng đâu có quan trọng. Tôi có thể không làm giàu được nhưng mà điều kiện gia đình tôi trước giờ đâu phải không khá giả. Với lại, tiền lương của tôi cũng đâu phải thiếu thốn gì.
Vợ đúng là người không hiểu tâm tư của chồng, không bao giờ chia sẻ với chồng, chỉ nghĩ tới việc tiền và vật chất. Tôi nghĩ mà buồn. Từ ngày lấy nhau cho đến khi sinh con, chưa bao giờ vợ nói được lời nhẹ nhàng, ân cần. Lúc nào vợ cũng tỏ ra mình là người tự lập. Tôi có kêu ca rằng vợ không mềm mại thì vợ lại gắt gỏng tôi. Vợ bảo, việc mềm mại là việc của đàn ông dành cho vợ chứ không phải là chuyện vợ phải mềm mại với vợ.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. (ảnh minh họa)
Bao lâu nay, tôi chưa từng biết tới việc vợ chăm sóc, cơm nước hay mua sắm cho tôi bất cứ bộ quần áo nào. Vợ không bận tâm tới chuyện sinh hoạt của chồng, chỉ nghĩ kiếm tiền là tốt thôi. Mà vợ không hiểu, người đàn ông cần nhất là gì, chứ không phải chỉ cần có tiền mà lại là tiền do vợ họ kiếm ra.
Thế rồi, những triết lý của vợ khiến tôi thay lòng. Tôi cảm thấy mệt mỏi, không còn muốn gần gũi, yêu vợ nữa. Tôi đã bắt đầu nghĩ tới những người phụ nữ khác, khi họ muốn ở bên cạnh tôi thì vợ lại muốn đẩy tôi ra xa. Và rồi, tôi đã cặp bồ như vậy, điều mà vợ tôi không ngờ tới. Tôi thay đổi hoàn toàn, ăn mặc khác xưa, cũng đã biết cách quan tâm người khác hơn vì cô ấy cho tôi biết phải làm như vậy. Cô ấy luôn muốn dựa vào tôi, điều mà tôi mong mỏi. Thế là, tôi quên vợ, chán vợ và càng chán hơn.
Vợ tôi biết chuyện, cô ấy làm um lên, nói với họ hàng là tôi này nọ, phản bội, vô liêm sỉ. Tôi chịu hết, cô ấy đòi ly hôn. Tưởng là tôi không kí nhưng thật không ngờ, tôi lại làm điều trái với suy nghĩ của cô ấy. Tôi đã kí đơn ly hôn, bỏ vợ. 3 tháng sau, tôi cưới cô bồ kia. Đó là người con gái mà tôi nghĩ, sẽ làm vợ tôi tốt hơn người vợ hiện tại. Cô ấy biết quan tâm, chăm sóc, yêu thương tôi, biết lo lắng cho tôi, xem tôi ăn gì, muốn gì thích gì.
Giờ thì tôi và cô ấy đã có một đứa con gái ngoan. Tuy là thời gian chưa dài nhưng ít ra, tôi cũng không hối hận vì đã bỏ vợ lấy bồ. Người vợ cũ đã nhận ra sai lầm, ân hận, nhiều lần níu kéo tôi nhưng tôi không còn thiết tha nữa. Chúng tôi chia tay và có lẽ, đây là sự lựa chọn đúng đắn của tôi.
Theo VNE
Người tình của chồng liên tục dọa dẫm tôi Thói ngược đời, tôi là vợ của anh, khi phát hiện anh ngoại tình, tôi còn chưa tính chuyện đánh ghen thì thôi, giờ cô ta lại trắng trợn gọi điện hăm dọa tôi. Cô ta bảo tôi hãy buông tha chồng tôi, bảo là, nếu như tôi không buông tha anh thì anh chỉ sống mệt mỏi, đau khổ với người vợ...