Từ đại gia bán đất thành bệnh nhân ‘vô gia cư’
Tôi biết bây giờ trách nhiệm gánh vác gia đình đang đè nặng lên đôi vai mỏng manh của chị, khi tuổi tác của chị cũng đã sắp bước sang bên kia dốc cuộc đời.
ảnh minh họa
Đọc bài viết “Tan cửa nát nhà vì đống tiền khổng lồ”, không biết bố mẹ chồng chị chia cho chồng chị bao nhiêu tiền đền bù đất, mà anh ta chỉ cho chị 50 triệu gọi là “công mẹ mày vất vả bấy lâu nay”, còn bao nhiêu tay hòm chìa khóa, bố con chia nhau phá phách ăn chơi thì đến của núi cũng hết, chị ạ.
Mà đúng là hết thật, khi chồng chị phải van xin chị cứu cả nhà, vì bố con đã tiêu hết sạch tiền, con trai cần cưới vợ gấp, chồng chị lại đổ bệnh vào nằm viện với hai bàn tay trắng.
Ông Trời cho gia tộc nhà chồng chị hưởng lộc đất đai, nay mới có đất mà nhận tiền đền bù của nhà nước. Nhưng do trình độ nhận thức yếu kém, tưởng cầm một cục tiền to là có thể thỏa sức ăn chơi, hưởng thụ nên mới xảy ra bi kịch mà gia đình chị đang phải gánh nhận.
Video đang HOT
Nhưng thôi chị ạ, không người vợ, người mẹ nào muốn gia đình mình gặp nỗi bất hạnh như thế cả. Nếu không muốn gia đình ly tán, và chị vẫn nghĩ đến tình yêu thương với chồng mình, vẫn muốn con trai mình có một đám cưới đàng hoàng, để có thể đón đứa cháu nội đang hoài thai thì chị nên tỉnh táo, bình tĩnh mà gỡ rối từng việc một.
Đối với gia đình chị bây giờ, chuyện gì thì cũng cần tiền nên chị cũng đừng tiếc, hãy bỏ hết số tiền mà chồng chị đã đưa, cùng với tiền bấy lâu nay chị đi làm thuê dành dụm được, để khắc phục hậu quả cho êm thấm gia đình.
Còn người là còn của, anh chị và các cháu đều là những người nông dân cần cù, chất phác, dù không còn đất sản xuất nhưng còn sức khỏe, còn nhu cầu cuộc sống, rồi từ từ sẽ tìm được công việc thích hợp cho các thành viên trong gia đình.
Một điều thuận lợi nữa là bố mẹ chồng chị, các anh em chồng đều cũng đang có một số tiền nhất định, “máu chảy ruột mềm”, nếu chị khéo léo và chồng chị thực lòng hối lỗi, tôi nghĩ rằng ông bà nội và các cô chú sẽ giúp đỡ, không bỏ rơi gia đình chị đâu.
Chúc chị khỏe, sớm tìm ra lối thoát cho gia đình mình.
Theo VNE
Tôi như một ô sin thứ cấp của chồng
Ô sin bình thường thì được trả lương, còn tôi vừa làm mọi việc trong nhà lại vừa phải nuôi chồng nữa.
Nhiều khi tôi thực sự thấy bất lực vì cuộc sống gia đình. Tôi thương con vì có lẽ con tôi cũng chẳng thể nào hạnh phúc khi nhìn thấy bố mẹ nó như thế... Chồng tôi sinh ra trong gia đình có 4 chị em: hai con trai và hai con gái, anh là con cả. Bố đi làm xa, mình mẹ anh vất vả nuôi 4 chị em anh khôn lớn, để anh học đại học tử tế như bao con người khác. Lẽ ra thấy mẹ vất vả, anh phải chăm chỉ, chịu khó, biết thương mẹ nhưng mà không.
Khi mới yêu, tôi cũng biết anh lười biếng nhưng lúc đó, tình yêu làm tôi mù quáng. Tôi nghĩ đàn ông cũng chẳng cần phải làm việc nhà làm gì, quan trọng là anh yêu thương, quan tâm đến tôi nhưng tôi đã nhầm. Mới cưới nhau được gần 2 năm, con gái được gần 10 tháng tuổi mà tôi đã buồn vì anh đến cực độ. Anh không những lười biếng mà còn vô tâm, vô trách nhiệm một cách không ngờ.
Lấy anh, tôi thêm nhiều gánh nặng chứ không được chia sẻ gì. Anh lười biếng trong việc nhà, lại có thú chơi cờ tướng và đam mê thể thao. Tôi đã nói với anh nhiều lần, tuổi của mình giờ phải lo cho con một tương lai tốt đẹp, nay mai nhàn nhã mới chơi cờ, ấy vậy mà anh không nghe. Đi làm về thì anh đàn đúm với bạn bè, chơi cờ, xem ti vi, không cần để ý xem ai đang như thế nào và đang làm gì, đến bữa cơm thì xuống. Ăn cơm xong, anh đứng dậy lên phòng, một cái bát cũng không bao giờ chịu dọn. Đến buổi chiều, anh lại đi đá bóng.
Từ Tết ra đến nay, anh còn có thêm thú đánh phỏm với ba cây, đi cả đêm mới về, bắt ở nhà cũng không được. May mà dạo này bạn bè đi làm hết, không còn ai rủ nên anh không đánh bài nữa. Ngay cả khi nhà có việc mời họ hàng, khách khứa đến, anh cũng đi đá bóng đến 12h trưa mới về, kệ mặc ai làm gì thì làm, ai đến thì đến. Khi chưa có con thì còn chấp nhận được, có con rồi, anh cũng ỷ vào ông bà, chẳng thèm chăm.
Khi con được 2 tháng tuổi, con rất hay thức đêm quấy khóc đòi bế. Tôi thương anh không dám gọi anh dậy, ấy vậy mà sáng sớm tôi nói anh bế cho tôi ngủ một tý thì anh lại bỏ đi đá bóng. Tôi ốm, con ốm, mẹ đẻ và mẹ chồng lo lắng thuốc thang, gọi điện cho anh mà đến tối mới chịu về. Cũng có khi anh đi đàn đúm với bạn bè, uống rượu rồi về ngủ say khò khò, muốn nhờ lấy cái nhiệt kế cặp cho con hay nước để chườm cho con cũng không được.
Bố mẹ anh cũng mắng anh nhiều nhưng anh chẳng bao giờ để ý, có chăng chỉ là một chút buồn thoáng qua xong lại đâu vào đấy. Nhiều khi bố mẹ phải dùng những từ như: Nó coi nhà như nhà trọ, nuôi chỉ tốn cơm, không được tích sự gì cả, thằng chó ấy... để nói về anh trước mặt tôi... Trước ông bà còn giữ ý với tôi, sau bực quá nên vẫn phải nói. Tôi đau lòng muốn chết, còn anh thì cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng công việc chẳng đâu vào đâu. Anh làm ở chỗ nào cũng kêu chán, được năm bữa nửa tháng lại nghỉ ở nhà. Mới đây, anh vào làm ở Quỹ tín dụng xã với mức lương 1.200.000 đồng một tháng do tôi biết mối, nhờ bố anh đi xin cho nên anh cũng an phận đi làm nhưng kinh tế gia đình từ khi cưới đến này đều tay tôi lo cả. Từ cái phòng cưới, tôi thương anh không có tiền nên cũng bỏ ra sắm sửa hết: ti vi, điều hòa, chăn ga gối đệm...
Khi chưa lấy tôi, anh nhờ bố mẹ vay 200 triệu đồng để làm ăn nhưng không làm nữa nên anh cũng tiêu mất, thậm chí còn âm mất 60 triệu đồng. Món vay đấy lại là vay lãi, mỗi tháng phải trả 4 triệu đồng. Tôi xót ruột nên đi vay bà ngoại trả bớt cho anh. Sau này, anh cũng không thèm trả cho bà, khiến tôi ngại quá nên lại gồng mình lên lo tính.
Hàng tháng, tôi đưa tiền cho ông bà nội 3 triệu đồng tiền sinh hoạt, trả lãi 2 triệu đồng, 3 triệu nuôi con... Chi phí cuộc sống của tôi, của anh hàng tháng cũng ngốn mất cả chục triệu đồng nhưng chẳng bao giờ anh bận tâm, cứ để tôi gồng gánh một mình. Có người bảo tôi để cho anh lo nhưng lo làm sao được. Bỉm, sữa của con làm sao tôi chờ anh được? Tiền đưa cho ông bà cũng làm sao chờ anh được, lỡ anh không đưa hay đưa ít lại ảnh hưởng đến tình cảm mẹ chồng nàng dâu của tôi thì sao? Thế nên tôi lại cứ phải lo. Tôi tâm sự với mẹ chồng, bà cũng nói anh nhiều nhưng không được.
Tôi góp ý nhiều lần mà chẳng được nên nhiều khi giận quá cũng nói to. Trông đứa con gái bé bỏng ngơ ngác nhìn mẹ giận mà lòng tôi đau nhói. Hiện tại, tôi đang ở nhà bà ngoại, tôi nói với anh là để cho anh thời gian suy nghĩ, nếu anh không sửa đổi, tôi sẽ không về nữa... Nhưng cũng chẳng biết thế nào vì nhiều lần trước, anh cứ hứa rồi đâu lại vào đấy. Tôi buồn quá! Thà kinh tế kém một tý nhưng người chồng biết thương vợ, quan tâm đến vợ thì không sao, đằng này... Tôi như một ô sin thứ cấp của anh vì nếu là ô sin bình thường thì đã có lương rồi, đằng này lại còn nuôi cả chủ nhà nữa. Tôi có nên ly hôn không đây.? Mọi người giúp tôi với.
Theo VNE
Tôi quá thất vọng về chồng Đi làm mà nghĩ đến chồng vẫn ngủ, em buồn đến rơi nước mắt, không những vậy anh còn hay tụ tập rượu chè. Em năm nay 24 tuổi, là một cô gái của miền sơn cước nhưng đầy cá tính, đáng yêu trong mắt mọi người. Tình yêu của em và anh cũng thật tình cờ khi anh có số điện thoại...