Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 8)
Vẫn biết Vĩnh khá bắt mắt nhưng chưa khi nào Hân thấy anh ta lại trở nên chói lóa đến vậy.
Hân – cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã “cặp kê” với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể “chốt” vì “quá cao số”. Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để “giải sầu”. Và cuối cùng, cô đã “tóm” được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này. Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!
Trong khi mọi người mắt chữ A mồm chữ O diện kiến dung nhan người đàn ông bí ẩn đang trồng cây si nàng thì Hân bước ra.
Nàng choáng.
Vĩnh đứng bên chiếc BMW sang trọng màu đen, anh mặc sơ mi trắng nên càng nổi bật. Vẫn biết Vĩnh khá bắt mắt nhưng chưa khi nào Hân thấy anh ta lại trở nên chói lóa đến vậy. Chói lóa đến mức nàng cũng hoa mắt. Hay khi con người ta được trang hoàng bằng những thứ vật chất xa xỉ thì bản thân con người ấy cũng trở nên lung linh hơn?
Dù khoác lên mình một bộ đồ lung linh đi nữa thì nàng lại thấy nó trơ trẽn kiểu gì ấy (Ảnh minh họa)
Tất nhiên nàng thích cách mà Vĩnh khiến cho mọi người nơi chỗ nàng làm cảm thấy hoa mắt thậm chí có người còn không ngại ngần bày tỏ sự ghen tỵ nhưng từ thâm tâm nàng biết, tất cả chỉ là giả tạo. Và vì nó là giả tạo, nên dù khoác lên mình một bộ đồ lung linh đi nữa, nàng vẫn thấy rất giả tạo.
Tự dưng, vẻ mộc mạc, điềm đạm và có chút hài hước của Vĩnh biến mất chỉ còn lại hình ảnh của một gã đàn ông giàu có, bảnh chọe nhưng nhạt nhẽo và vô vị.
Hân cười khẩy, không biết anh ta sẽ diễn như thế nào?
Cô lấy vẻ mặt bất ngờ kèm theo thái độ hơi lạnh lùng đi tra chỗ Vĩnh. Vĩnh khẽ cười:
- Hôm nay em đẹp quá!
Hân nói thầm:
- Nhưng toàn mùi thức ăn, dầu mỡ và mồ hôi. Anh tìm giỏi thật đấy!
Vĩnh cũng thì thầm vào tai Hân:
- Tôi cũng không ngờ cô lại làm việc ở một nhà hàng lớn vậy. Hóa ra tôi bị cô cho ăn thịt lừa bây lâu nay!
Hân khẽ nhếch mép cười:
- Cả đời tôi sống quang minh chính trực, chỉ vì gặp anh mà biến thành kẻ gian dối!
Vĩnh bật cười nho nhỏ:
- Em còn thuộc cả ngôn tình nữa đấy. Vậy hôm nay tôi sẽ làm soái ca vì em một lần!
Rất tiếc, soái ca không phải là mẫu đàn ông lí tưởng của tôi. Nhiệm vụ của anh đến đây là hết rồi. Anh nên đi về đi! 10h tôi mới tan làm.
- Tôi không về. Nếu như em không về cùng!
- Vậy thì anh cứ chờ đi…
Hân bỏ Vĩnh đứng ngoài trời lạnh đi vào siêu thị. Linh liền chạy ra rối rít:
- Trời đất, cây si của chị mới thực là si chứ? Lúc anh ấy nhờ em vào gọi chị đúng lúc khách đông. Em phải thanh toán cho khách không họ mắng chết. Mà khi ấy trong nhà hàng cũng đang bận túi bụi nên em nhận lời rồi quên béng mất. Mãi cả tiếng sau mới chợt nhớ ra, anh ấy vẫn kiên nhẫn đứng đó. Giờ chị lại cho người ta ăn quả chờ nữa, e là hơi ác rồi chị! Giai đẹp không đáng bị đối xử như thế mà!
- Anh ta chờ cũng không sao. Vì anh ta nhận mình là cây si mà! Cây cắm rễ còn vài năm chưa ăn thua gì, vài giờ đã đủ bâm rễ đâu!
Linh nhìn Hân bằng con mắt hâm mộ:
- Chị, chẳng lẽ chị không thương hoa tiếc ngọc sao? Trời đất, một người đàn ông đẹp trai, lãng tử đến thế, mà chị không mảy may rung động à? Em, chắc chỉ cần anh ấy gẩy tay, là em xin chết rồi!
- Em thấy chưa, ra ngoài, đàn ông tốt, đẹp còn nhiều lắm đấy cưng!
Linh cười tít mắt:
- Em biết rồi ạ!
Video đang HOT
Hân quay vào là để tránh đi cùng Vĩnh. Thật ra Hân không thích cái cảm giác chui vào sâu hơn sự giả dối này vì trong lòng nàng có chút khó chịu. Nàng nghĩ, chắc Vĩnh sẽ sớm về thôi! Ngoài trời, nhiệt độ về đêm càng lạnh hơn.
Giang nhìn nàng chăm chăm một hồi:
- Chị có một gã đàn ông như thế theo đuổi hả?
Hân khẽ cười.
- Đến em cũng bị cái vẻ hào nhoáng của anh ta làm cho lóa mắt à?
- Trên đời này làm gì có cái gì hào nhoáng mà không khiến người ta lóa mắt chứ? Chỉ có tối thui như mực mới khiến người ta phải mở to mắt ra mà nhìn thôi chị yêu ạ!
- Òa, trời đất, ăn nói mới kinh làm sao?
- Người đàn ông đó, kể cả có bỏ hết những thứ hào nhoáng quanh anh ta ra thì anh ta vẫn cứ tỏa sáng như thường thôi. Điều đó, tạo hóa vốn bất công lắm.
Hân nhìn Giang:
- Đúng là đàn bà có chồng, nhìn người khi nào cũng chính xác hơn những cô gái chưa từng biết mùi đàn ông ấy nhỉ?
Giang toác miệng cười:
- Chuyện!
Hân trầm ngâm:
- Đàn ông có vẻ ngoài sáng láng như thế, chưa chắc gì bên trong anh ta cũng chứa một tấm lòng hay một trái tim sáng láng. Biết đâu còn tối tăm hơn cả bóng đêm mà chúng ta có căng mắt ra cũng không thể nào thấu tỏ được. Cho nên cứ từ từ, thức lâu mới biết đêm dài cưng ạ.
***
Hân lững thững bước ra về. Trời không trăng không sao chỉ có bóng đêm ngự trị. Cái không khí yên ắng, cô liêu ấy càng khiến người ta cảm thấy cái lạnh thấu vào tận tim, nhất là một trái tim cô đơn.
Nhưng khi Hân đi được vài chục mét đến phía trước thì giật mình thấy Vĩnh đứng tựa mình vào bên hông xe châm thuốc hút. Điếu thuốc sáng lên trên cái nền tối thăm thẳm của một đêm mùa đông lạnh giá khiến Hân thấy ấm lòng. Tự dưng Hân thấy Vĩnh cũng cô đơn, trống trải như nàng.
Mỗi lần điếu thuốc cháy lên, Hân lại nhìn thấy cái nhíu mày thật chặt, rồi từ từ giãn ra trong bóng tối theo làn khói bay tan vào không khí. Hân cứ đứng vậy chăm chú nhìn Vĩnh hút thuốc.
Mãi sau, dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Vĩnh quay ra và bắt gặp cái nhìn của Hân. Anh ta ngừng hút thuốc. Hân đi lại gần Vĩnh:
- Anh chưa về?
- Không lẽ tôi về rồi còn cái xác đứng đây đợi cô?
- Ờ, tôi cũng chỉ muốn xác minh xem cái xác của anh có biết nói không thôi! Giờ biết rồi. Vậy anh cứ vui vẻ ở đây một mình đi.
- Là tôi đợi cô mà!
- Tôi có chân tôi khắc tự về được.
- Lên xe đi, trời lạnh đấy!
- Sáng nay xe hỏng, tôi gửi ở quán sửa xe gần đây. Giờ tôi qua lấy.
- Lên xe đi, tôi đưa cô về mai qua lấy cũng được. Ít ra tôi đã kiên nhẫn chờ cô hơn hai tiếng rồi. Hơn nữa, trời lạnh như thế này, đêm nay tôi không muốn ở một mình.
Hân nhếch mép cười:
- Anh thẳng thắn hơn tôi tưởng. Mà tôi thiết nghĩ, một người như anh làm sao có thể cô đơn được. Hơn nữa…
Hân gõ nhẹ vào chiếc ô tô:
- Tôi cứ tưởng nhà văn thì nghèo hơn tôi kia đấy!
Vĩnh phá lên cười:
- Quả thật, một nhà văn viết dạo như tôi đủ ăn là may lắm rồi, làm gì dám bày đặt mà có thể mua ô tô sang. Mà đi ô tô sáng láng lại không hợp mắt lắm với một nhà văn. Thực ra, tôi mượn của thằng bạn làm kinh doanh đấy! Doanh nhân giờ mới là mốt mà!
- Tôi đánh giá cao sự thật thà của anh.
Vĩnh cười. Hân bước lên xe cùng với Vĩnh trở về nhà. Nàng không hề biết, có người đứng ở đằng xa nhìn hai người cho đến khi chiếc xe đen mất hút trong màn đêm.
Khi Hân định bước xuống xe thì Vĩnh đưa cho cô một cuốn sách:
- Cho cô. Hôm nay tôi được người ta tặng. Nghĩ là lần hẹn hò đầu tiên, tôi không mua hoa tặng cô, nên tặng nó cho cô.
Hân cầm cuốn sách trên tay, nhìn Vĩnh:
- Cảm ơn anh! Khi nào có sách của anh, tôi nhất định sẽ đọc!
Vĩnh cười:
- Tôi thì chỉ mong cô nhớ lời mình nói sau khi đề nghị tôi chuyện ngày hôm nay.
- Tôi nói gì?
- Đêm nay, tôi nhất định không muốn ở một mình!
Theo Dân Việt
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần 12)
Vốn dĩ trái tim của cô ấy đã không thuộc về Min mất rồi. Chỉ là Min cứ cố tình ương bướng và đánh lừa bản thân mà thôi.
Hân - cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết định tìm cho mình một chàng trai lạ để "giải sầu". Và cuối cùng, cô đã "tóm" được Vĩnh. Cuộc gặp gỡ tình cờ đấy lại trở thành mối nhân duyên, khiến hai người xa lạ bỗng như tìm được tình yêu giữa thành phố đông đúc này. Nhưng liệu họ có đến được với nhau hay không bởi, bên cạnh Hân vẫn còn một anh chàng điển trai Hàn Quốc luôn dành cho cô những tình cảm đặc biệt nhất!
Min tỉnh dậy vì miệng khô khốc và đắng ngắt. Min muốn uống nước. Min loạng choạng đi ra khỏi căn phòng và cảnh tượng bên ngoài khiến Min tỉnh ngủ hẳn.
Trên ghế sopha, Vĩnh và Hân nằm quay mặt vào nhau ngủ yên lành, tay Vĩnh vẫn nắm chặt bàn tay Hân trước ngực mình. Min thấy trái tim mình đau nhói.
Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi (Ảnh minh họa)
Min lặng lẽ rời khỏi căn hộ của Hân. Ngoài trời, cơn mưa phùn càng làm cho cái lạnh của buổi sáng mùa đông thêm se sắt, u buồn, cô liêu... Bỗng dưng Min thấy mùa đông nơi này còn lạnh hơn cả những ngày băng giá ở đất nước mình, và nỗi cô đơn nơi xa lạ khiến cho Min cảm thấy thắt lòng.
Dù sao, Min vẫn chỉ là một khách vãng lai qua đây mà thôi. Nơi này, dù Min có cố gắng để thấu hiểu được nó bằng tất cả trái tim thì nó vẫn mãi mãi không thuộc về Min.
Và người con gái ấy, vốn dĩ trái tim của cô ấy đã không thuộc về Min mất rồi. Chỉ là Min cứ cố tình ương bướng và đánh lừa bản thân mà thôi.
Chút ấm áp quan tâm từ một người con gái ở một nơi hoàn toàn xa lạ vốn dĩ nó trở nên đáng trân quý và ấm áp hơn ngàn lần. Có lẽ vì thế mà trái tim vốn lạnh lẽo của Min mới rung động đến vậy.
Dư âm của cuộc nhậu đêm qua vẫn khiến đầu óc của Min đau ê ẩm và choáng váng nhưng suy nghĩ lại trở nên minh mẫn lạ lùng. Trong cuộc đời này, hóa ra, họ chỉ có duyên gặp mặt mà không có duyên nên đôi.
***
Vĩnh tỉnh giấc, giấc ngủ sâu đêm qua khiến anh cảm thấy đầu óc dễ chịu hơn. Vừa mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt Hân đang ngủ ngoan bên cạnh. Vĩnh vô cùng cảm động. Vết thương ấy, hóa ra bao nhiêu năm không lành nổi là vì chờ đợi người con gái bé nhỏ ương bướng và tinh quái này tới.
Cô gái ấy, anh không phải mất công kiếm tìm mà chính cô ấy sẽ nhảy bổ vào cuộc đời anh như một cơn lốc cuốn đi tất cả những mệt mỏi, đau đớn và ám ảnh sang bên kia cuộc đời rồi giữ lại cho anh những ngày tươi sáng ấm áp như thế này.
Cái đêm đầu tiên ngủ quên bên cô ấy, Vĩnh đã kinh ngạc tới mức nào? Tại sao anh lại có thể ngủ an yên bên một người con gái hoàn toàn xa lạ và chưa một lần gặp trong đời, chưa một lần nói thương anh, chưa một lần có ý định ôm ấp lấy cuộc đời vốn đầy tổn thương của anh... Cô ấy có thứ sức mạnh phi thường nào vậy?
Anh vốn nghĩ, có lẽ đó chỉ là sự tình cờ. Nhưng rồi sau đêm đó, anh vẫn không thể ngủ như đêm ở cạnh cô ấy. Anh đã có ý đi tìm. Dù sao cũng không quá khó khăn vì anh đã lấy số điện thoại của cô ấy. Vậy mà rồi, tự dưng anh phát hiện ra mình đã chuyển nhà tới cạnh cô ấy để ở. Tất cả chỉ có thể gọi là định mệnh.
Và đêm thứ hai anh muốn kiểm tra một lần nữa, anh đã ở cạnh cô ấy mà ngủ qua đêm dài. Khi mở mắt, ánh sáng chiếu qua khe cửa sổ cũng chính là khi lòng anh bừng sáng. Đúng, chỉ có cô ấy mới có thể mang lại cho anh những khoảnh khắc bình yên, mới khiến tâm hồn anh đủ mạnh mẽ để khước từ những lời dụ dỗ của những nỗi đau, những ám ảnh kinh hoàng mà anh đã trải qua. Chỉ có cô ấy mới có thể dìu anh qua tất cả những điều đó một cách tuyệt đối.
Và đêm nay, cô ấy đang ngủ yên lành trong vòng tay anh. Như một đứa trẻ, như một cô gái nhỏ, như một bà mẹ, như một thiên thần...
Vĩnh không kìm lòng được liền ghé môi hôn nhẹ lên môi Hân một nụ hôn ngọt ngào đầy cảm động và biết ơn.
Hân tỉnh dậy khi một bên vai cảm thấy ê ẩm. Hóa ra là vì đêm qua nàng đã nằm nghiêng lâu quá. Nàng chợt nhớ ra hai vị khách không mời đêm qua tới nhà nàng. Nhưng không khí trong nhà yên tĩnh lạ lùng. Chứng tỏ trong nhà không có ai ngoài nàng cả.
Hân khẽ cười: Rốt cuộc họ nhảy vào nhà nàng ngủ một đêm ngon lành rồi cứ thế mà rời đi không có một lời nào với chủ nhà. Thật sự quá coi thường nàng sao? Hay tại vì nàng đã dễ dãi nên khiến họ tự tiện như vậy?
Hân có chút hậm hực. Nàng đi đánh răng rửa mặt rồi lặng lẽ đi làm. Cũng không thèm qua xem hàng xóm ra sao.
Ở quán, Hân để ý nhưng không thấy Min. Nàng có chút thắc mắc. Nếu như Min về rồi thì đi đâu mà lại không về nhà? Hân gọi điện cho Min nhưng không liên lạc được. Nàng đoán chắc máy hết pin.
Đêm qua, tất cả những gì nàng trải qua như một giấc mơ. Một giấc mơ mà có một người kể cho nàng nghe những điều trong một cơn ác mộng. Nàng đã sững sờ vì sợ hãi rồi lại đau đớn vì thương cảm. Hóa ra, cậu bé trong cuốn tiểu thuyết nàng đọc chưa từng kết thúc được cơn ác mộng của đời mình.
Vậy là những người đàn ông quanh nàng, Min, Vĩnh và cả nàng đều là những đứa trẻ lớn lên với những tổn thương sâu sắc rồi theo thời gian họ tự băng bó vết thương ấy bằng chính sự gan lì và khoác lên cho nó một vỏ bọc không thể hoàn hảo hơn để đánh lừa con mắt của thiên hạ. Chỉ khi đối diện với chính mình thì nỗi cô độc và sợ hãi ấy mới lại hiện lên nguyên vẹn mà không có bất cứ một vỏ bọc nào có thể che giấu được.
Cả ngày mệt nhoài vì làm việc nhưng Hân vẫn biết hôm đó Min không trở về nhà. Nàng cố ý ở lại tới muộn nhưng vẫn không thấy Min.
Đến khi nàng ra về thì Min đứng dựa vào tường có vẻ là đợi nàng. Hân tiến lại gần:
- Min, em sao không về nhà?
- Min đã suy nghĩ cả ngày hôm nay.
- Min nghĩ gì?
- Chị thích người đàn ông đó? Anh ta tốt chứ?
- Ừ, anh ấy tốt!
- Min chỉ có duyên gặp chị, không có duyên yêu chị. Có phải Min đang từ bỏ dễ dàng quá phải không?
- Min à, Min không phải từ bỏ gì cả. Min vẫn là một chàng trai đặc biệt trong đời chị. Chị tin Min sẽ hạnh phúc hơn. Vì chúng ta là những người hiểu hơn ai hết cái giá của hạnh phúc. Chúng ta vẫn có quyền yêu thương ai đó ngay cả khi không được đáp lại nhiều như ta cho đi. Nhưng có thể yêu thương được người khác đã là điều tuyệt vời rồi.
- Min sẽ về Hàn Quốc một năm. Một năm ấy, nếu chị không thấy hạnh phúc, chị có thể suy nghĩ lại không?
Hân khẽ mỉm cười:
- Min về Hàn Quốc đi, nhưng chắc chắn chị không nghĩ lại đâu. Chị sẽ chỉ bước về phía trước. Và Min cũng vậy.
Min khẽ gật đầu, rồi tiến lại gần Hân:
- Trước khi tạm biệt, chị ôm Min được không?
Hân khẽ mỉm cười rồi choàng tay ôm Min. Cảm giác được một người đàn ông cao mét tám ôm gọn trong vòng tay cũng là một thứ cảm giác đặc biệt vô cùng. Hân khẽ vỗ vỗ vào lưng Min:
- Mọi thứ sẽ tốt đẹp cả thôi Min à! Tạm biệt em!
***
Hân có chút vội vã khi trở về nhà. Nàng dường như chạy trên những bậc cầu thang. Nhưng trước mắt nàng vẫn là hai căn phòng tối. Hân hụt hẫng: Cả ngày nay Vĩnh đi đâu?
Hân ngồi chờ Vĩnh trong ánh sáng bàng bạc của mảnh trăng cuối mùa đông. Nàng vốn thích mùa đông vì cảm thấy nó cũng dễ cô đơn như mình. Khi tất cả những xô bồ của cuộc sống trôi đi, mùa đông ở lại với đêm và hiện nguyên mình trong cái vẻ trầm lắng, u buồn và cô độc.
Hân đưa mắt tìm Vĩnh một lần nữa. Nhưng không gian tĩnh mịch như muốn nói với nàng rằng, đêm nay sẽ chỉ có một mình nàng.
Đêm thứ hai, Hân vẫn ngóng trông. Nhưng vẫn không thấy Vĩnh đâu.
Nàng chợt nhớ tới lời tựa cuối cuốn Ám ảnh bóng đêm: Khi người ta biết K.N là ai, anh sẽ biến mất như những tia sáng lạnh lẽo của mùa đông trong đêm lạnh cuối cùng đón mùa xuân tới.
Hân chợt lo lắng: không lẽ, vì nàng biêt Vĩnh là ai nên anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời nàng sao? Không, lời đề tựa kia không phải là một lời từ biệt, nó như một lời nhắn nhủ tươi sáng hơn.
Nàng bắt đầu thấy nhớ, bắt đầu ngóng trông. Nhưng nàng nhất định ương bướng không gọi điện cho Vĩnh. Nàng cũng muốn thử thách sự kiên nhẫn của mình.
Đêm thứ ba, nàng mệt nhoài trở về nhà. Căn phòng bên cạnh vẫn tối im lìm. Nàng không thể giấu được nỗi thất vọng trong lòng mình. Vĩnh thật sự sẽ biến mất ư?
Theo Dân Việt
Truyện dài kỳ: Gái trinh bất hạnh (Phần cuối) Đừng ở bên ngoài khi trời đã khuya! Lạnh lắm! Hôm nay em giảm giá kịch sàn nhé! Hân - cô gái gần 30 tuổi vẫn còn trinh nguyên. Cô đã "cặp kê" với khá nhiều anh chàng nhưng vẫn chưa thể "chốt" vì "quá cao số". Và trong một lần gặp lại người cũ, bị anh ta dè bỉu, cô đã quyết...