“Trút giận” lên người cũ
Vì bị chồng coi thường, xúc phạm, tôi đã tìm đến người cũ để “trút giận” những uất ức trong lòng.
Tôi và anh quen nhau từ 5 năm về trước. Lúc ấy, tôi mới chỉ là cô gái 18 tuổi, cái tuổi ngây thơ đến bồng bột, còn anh là người khá lớn tuổi và từng trải. Chúng tôi đến với nhau rất tự nhiên, anh quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng tôi như một cô công chúa nhỏ.
Sau một thời gian tìm hiểu, hai chúng tôi đã yêu nhau say đắm… nhưng bẽ bàng thay, chỉ vài giây phút hạnh phúc ấy thôi, tôi lại phải chịu bao tủi nhục ê chề khi hay tin, anh đã có gia đình và hai đứa con thơ. Dù rất yêu anh… nhưng tôi chẳng thể tha thứ cho sự dối trá đó.
Biết tôi lảng tránh, anh vẫn tìm mọi cách để gặp tôi. Anh bảo rằng: “Vì yêu em quá nên anh mới nói dối như vậy để được ởbên em!”. Tôi lại ngu dại tin anh, lại cho anh cơ hội được ở bên tôi lần nữa. Và những lần gặp nhau sau đó, anh lại kéo tôi vào nhà nghỉ để có nhiều thời gian ở bên tôi hơn. Dù có rất nhiều cơ hội để chiếm hữu tôi nhưng anh vẫn giữ cho tôi, không muốn cướp đi của tôi cái quý giá nhất của người con gái.
Rồi một ngày, tôi quyết định xa anh để vào Nam cùng bố mẹ. Và cũng chính ở nơi đây, tôi đã gặp được một chàng trai yêu tôi thật sự và tôi cũng rất thương anh ấy. Chỉ vài tháng tìm hiểu ngắn ngủi, anh đã ngỏ lời được cưới tôi làm vợ. Tôi vội vã nhận lời anh một phần vì tôi yêu người mới, một phần vì muốn quên đi tình cũ
Video đang HOT
Tôi thấy mình là người vợ, người mẹ tồi tệ (Ảnh minh họa)
Nhưng trớ trêu thay, lấy nhau về tôi mới ngã ngửa khi biết chồng mình là người chỉ biết đến tiền. Cho dù tôi tôi bị ngã xe anh cũng không cần biết tôi đau đớn thế nào, mà chỉ quan tâm cái xe sẽ hỏng ở đâu và phải sửa bao nhiêu tiền. Mẹ chồng tôi suốt ngày chê bai tôi đủ thứ: “Kém cỏi”; “Vụng về”; “Không biết kiếm tiền”… nhưng nhìn lại, chồng tôi cũng đâu có hơn được gì tôi?
Mọi uất ức tủi nhục bấy lâu nay tôi đều kiềm chế vào trong. Cho đến khi con tôi được 10 tháng tuổi, tôi vẫn phải ở nhà nấu cơm, giặt giũ, phục vụ mọi người trong gia đình chồng. Nhưng một lần đi chợ, tôi vô tình đánh mất số tiền ít ỏi trong ví… Khi biết như vậy, chồng tôi buông những lời thậm tệ chửi mắng, sỉ vả tôi. Không những thế, mẹ anh còn vào bênh vực con trai và chửi mắng con dâu chẳng ra gì!
Cũng vì thấy bị mẹ chồng và chồng coi thường, khinh bỉ, tôi quyết định về quê một thời gian. Cũng trong chuyến đi này, tôi đã tìm đến người yêu cũ. Lúc đầu, tôi chỉ muốn tìm anh ấy để trút những nỗi khổ tâm trong lòng mình… nhưng giây phút yếu lòng, tôi đã ngả vào vòng tay anh, để anh che chở, vỗ về suốt đêm hôm đó!
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, tôi thấy mình là một người phụ nữ thật rẻ mạt. Thấy mình có lỗi với chồng, với con, thấy mình không xứng đáng là người vợ, người mẹ tốt. Và sao tôi thấy mình nhỏ nhen, ích kỷ, hèn hạ quá!
Tôi đã trở về nhà chồng, hằng ngày ẫn làm những công việc như một cô ô sin. Nhưng bây giờ, tôi không coi đó là gánh nặng nữa… mà coi những việc đấy như một sự trả nợ cho những lỗi lầm mình đã gây ra.
Có lẽ, bí mật này tôi sẽ một mình ôm sang thế giới bên kia. Nhưng ngày qua ngày phải sống trong sự dằn vặt, tội lỗi, tôi cảm thấy khổ tâm và mệt mỏi vô cùng.
Theo 24h
Tôi đã "bán đứng" em vì lòng tham không đáy
Tôi quá ích kỷ, tôi đã phụ bạc tình yêu của em, coi em như một thứ hàng hóa để đem ra đổi trác để lấy sự giàu sang.
Năm tôi 16 tuổi, tôi rời miền quê nghèo, lam lũ, quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" theo chân một người quen của mẹ lên thành phố kiếm sống. Là một thằng nhóc không học hết cấp 3 nên chẳng có công ty nào, mà nói đúng là tôi chẳng có trình độ mà làm được những công việc cần trí tuệ mà người thành phố cần.
Được sự giới thiệu của người quen, tôi đi làm phụ xe cho một bác ngoài 50 tuổi. Ông ấy là người khó tính, nói nhiều lại mắc bệnh nghiện rượu nặng. Ngày nào cũng vậy, cứ dừng xe hay nghỉ giải lao giữa chặng là ông lại phì phò hút thuốc, lốc cả cốc rượu đầy mà như uống nước lã. Rất nhiều lần tôi khuyên ông ấy không nên uống rượu khi lái xe vì sự an toàn của bản thân cũng như hành khách trên xe nhưng ông ấy không coi lời tôi nói ra gì cả. Một lần, trong lúc hai bác cháu đang vui vẻ, tôi khuyên ông chân thành như con cháu trong nhà. Thế nhưng, đang bực mình vì bị tôi càu nhàu cộng thêm hơi men say, ông đã đánh đuổi tôi ra khỏi nhà. Từ hôm đó, tôi trở thành một đứa không nghề nghiệp, không cả chỗ nương thân.
Tôi lang bạt khắp nơi mong tìm được một công việc gì đó để mưu sinh qua ngày. Và rồi khi đi qua một nhà hàng sang trọng chuyên bán đồ ăn Huế, tôi đọc được thông báo họ tuyển nhân viên phục vụ bàn. Do có ngoại hình khá ổn, cộng thêm giọng nói mang đậm chất Huế, tôi nhanh chóng được nhận vào làm việc.
Công việc ở đây khá vất vả. Có nhiều hôm, khách hàng về muộn, chúng tôi phải thức tới 1h, 2h sáng để phục vụ. Đổi lại, tôi có một công việc ổn định, được nhà hàng bao ăn ở. Với tôi như vậy là đủ để đảm bảo cho cuộc sống của mình, đủ để giữ chân tôi làm việc tại đây mấy năm ròng.
Và rồi cũng chính nơi đây tôi gặp em, người phụ nữ tôi yêu hơn chính bản thân tôi, người yêu tôi tha thiết nhưng cũng chính tôi lại đẩy em rời ra khỏi cuộc đời tôi. Em tên Lan, năm ấy em 20 tuổi và kém tôi 2 tuổi. Tôi thân thiết với em ngay từ khi em "chân ướt chân ráo" vào làm trong nhà hàng này. Chúng tôi yêu thương, gắn bó với nhau như hai anh em ruột trong một nhà.
Chúng tôi thành một đôi từ đó. Tâm đầu ý hợp nhau lắm như kiểu chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Chúng tôi vẫn thường xuyên gọi điện cho nhau dù cả ngày chúng tôi gần bên nhau. Thế nhưng trước mặt mọi người chúng tôi vẫn đóng kịch, làm trò là hai anh em kết nghĩa. Và cả hai đều thích cái cảm giác đó.
Năm thứ 2 em làm việc tại nhà hàng, có một người đàn ông Việt kiều say đắm em, yêu em tha thiết. Người đàn ông ấy là một doanh nhân thành đạt và có tên tuổi tại Việt Nam nhưng đã góa vợ 3 năm nay. Ông ta không tiếc tiền bạc mua rất nhiều quần áo hàng hiệu, tặng đồ trang sức cho em. Biết tôi và em thân nhau nên thỉnh thoảng ông ấy cũng tặng đồ, rủ cả tôi đi du lịch cùng hai người. Một ông anh trai "hờ" như tôi mà cũng được quan tâm như vậy thì với em, sự ân cần của ông giành cho em thật không kể hết.
Rồi một lần, trong lúc cả ba đang dùng bữa trong một khách sạn sang trọng, đột nhiên ông quỳ sụp xuống trước mặt em, tặng em một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Theo chỉ thị và ám hiệu của tôi, em vui vẻ nhận nó và đương nhiên, từ hôm đó, em là người đàn bà của ông ta.
Sau khi trở về nhà, em đã giận dỗi và tỏ ra khó chịu với tôi. Nhưng đáp lại thái độ đó của em là sự bình thảm đến ngỡ ngàng của tôi: "anh yêu em, nhưng anh không muốn chúng ta mãi sống trong cảnh nghèo khó như thế này. Anh chỉ tạm thời để em bên ông ta. Đợi khi nào chúng ta kiếm đủ, anh sẽ để em về với anh. Em đừng có lo lắng gì cả mà hãy đóng vai một người yêu tốt cho anh". Nghe thấy tôi nói có lý nên em nghe theo tất cả những gì trong kế hoạch của tôi.
Được "sự giúp đỡ" của tôi nên cuộc tình của ông ta diễn ra khá suôn sẻ.Vì muốn chiếm được trái tim của em, cũng như để cảm ơn tôi nên ông Việt kiều đó cũng không tiếc tôi cái gì. Ông ta sẵn sàng mở một công ty cho tôi đứng tên làm giám đốc, mua xe đẹp cho tôi đi. Phải nói là vì một lão dại gái như ông ta nên chỉ trong một thời gian ngắn, tôi từ một kẻ tay trắng, một đứa làm thuê trở thành một tầng lớp có tiếng tăm trong xã hội.
Vở kịch yêu dương do tôi dàn dựng, em là nhân vật chính đã diễn quá đạt. Thế nhưng, mọi chuyện gần như đi ngược lại kế hoạch ban đầu của tôi. Có một điều mà tôi không thể lường hết được đó là việc em sẽ yêu người đàn ông đó. Sự tham lam và ích kỷ của tôi đã dần đẩy em ra khỏi cuộc sống của tôi.
Trong khi tôi đang ngất ngay trong những chiến lợi phẩm mà mình thu được thì em cũng đang đắm say trong vòng tay người đàn ông đó. Em dần trở nên xa lạ với tôi và đã ngả lòng theo những lời yêu thương, chấp nhận tình yêu của ông Việt kiều kia như một lẽ tất nhiên.
Biết được chuyện này tôi tỏ ra vô cùng tức tôi và căm hận em. Tôi đã buông những lời tục tĩu để mạt sát, hạ nhục, xỉ vả và làm tan nát trái tim em. Sáng nay, nhận được lời nhắn của em là em và người đàn ông đó đã đi đăng ký kết hôn mà lòng tôi tan nát. Đầu óc tôi quay cuồng trong những hối hận và day dứt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó em sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi. Tôi trách em "có mới nới cũ" nhưng người có lỗi đâu phải là em. Chính lòng tham không đáy, bị tiền bạc, danh vọng làm mờ mắt nên tôi đã đẩy em ngày càng xa tôi. Tôi quá ích kỷ, tôi đã phụ bạc tình yêu của em, coi em như một thứ hàng hóa để đem ra đổi trác để lấy sự giàu sang.
Giờ đây em đã dần bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi không đành lòng chấp nhận. Tôi muốn từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý của mình, muốn nói một lời xin lỗi, mong em hãy quay lại bên tôi. Nhưng có phải đã quá muộn rồi hay không? Tôi phải làm sao để em hiểu rằng tôi rất yêu em. Từ trước đến giờ, tình yêu đó vẫn không hề thay đổi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm dâu... chị chồng! Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: "Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ...". Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường,...