Trước ngày cưới, bố mẹ vợ trao cho cuốn sổ tiết kiệm 9 tỷ và yêu cầu tôi làm một việc mà nghe xong tôi hủy hôn ngay lập tức
Sau khi ăn xong, mẹ vợ lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm 9 tỷ, nói là cho vợ chồng tôi. Tôi tự nhủ, chắc có lẽ gia đình tôi nghèo vì thế mẹ vợ không muốn phía nhà trai mất mặt nên trao khi không có người ngoài.
Ai cũng bảo tôi may mắn sắp lấy được người vợ xinh đẹp giàu có. Nhưng có ai hiểu được con người của tôi đâu. Tôi đến với Ly chỉ đơn giản vì tính cách hợp nhau, cô ấy giàu có nhưng không kiêu căng. Còn nếu bạn gái tôi cậy gia thế giàu có, chảnh chọe thì tôi đã loại ngay “từ vòng gửi xe”.
Chỉ còn 2 ngày nữa là đến đám cưới, tối hôm qua, bố mẹ Ly gọi tôi qua ăn cơm. Sau khi ăn xong, mẹ vợ lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm 9 tỷ, nói là cho vợ chồng tôi. Tôi tự nhủ, chắc có lẽ gia đình tôi nghèo nên mẹ vợ không muốn phía nhà trai mất mặt nên trao khi không có người ngoài.
Thế nhưng tôi đã đoán sai, mẹ vợ nói: “Mẹ con là góa phụ nên trong đám cưới con bảo bà ở nhà không được đi đón dâu. Mẹ không muốn điều xui xẻo xảy đến với tương lai của các con”.
Tôi rất khó chịu với câu nói của mẹ vợ, mẹ tôi là góa phụ thì càng đáng thương, cớ sao lại bị hắt hủi? Nếu sau này vợ chồng tôi lấy nhau sống không tốt thì do chúng tôi không hợp nhau, sao lại lôi mẹ tôi vào cuộc được?
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Bố mẹ vợ nói nếu tôi mà vẫn để cho mẹ đi đón dâu thì sẽ không cho số tiền hồi môn kia. Tôi bảo mẹ là người đáng kính nhất, bà không dám đi thêm bước nữa, sợ tôi khổ, nhịn ăn nhịn mặc, hết lòng vì con. Thế mà ngày tôi cưới, bà lại không được đi đón dâu thì tôi không xứng đáng là con.
Cuối cùng tôi chốt hạ một câu, không cưới xin gì hết. Nói xong tôi tức giận bỏ về trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ vợ.
Vừa về đến nhà, mẹ tôi đã đánh thùm thụp vào lưng tôi, trách tôi ngu ngốc, có được cô vợ tốt thế mà không biết giữ lấy. Bà bắt tôi phải qua xin lỗi bố mẹ vợ và vẫn tiếp tục tổ chức đám cưới. Thì ra trên đường đi về, mẹ vợ đã gọi điện cho mẹ tôi để bàn chuyện cưới xin.
Mẹ bảo khổ cực vì tôi quá nhiều rồi, bây giờ chịu nhún nhường một chút có sao đâu, với lại nhà gái chỉ muốn điều tốt đẹp sẽ đến với vợ chồng tôi, chứ đâu có coi thường mẹ góa phụ.
Theo mọi người tôi phải làm sao bây giờ ?
Mẹ vợ lên chơi chồng kêu mất 5 chỉ vàng, 1 tuần sau phải rụng rời nghe bà gọi điện
Mẹ vợ không hề lấy vàng mà tôi cũng chẳng mất tiền, có điều tôi diễn kịch như vậy để vợ biết điều hơn.
Từ giờ ít mời bố mẹ vợ, anh em họ hàng nhà ngoại lên nhà tôi chơi. Khi quyết định lấy vợ, tôi biết gia cảnh nhà cô ấy không khá giả gì. Bố mẹ ở quê cũng chỉ làm ruộng làm vườn đủ ăn qua ngày. Tuy nhiên tôi không trông chờ dựa dẫm vào nhà vợ nên chẳng để tâm lắm. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẵn sàng cưu mang, chu cấp cho cả nhà vợ. Là một người đàn ông, tôi lo cho bố mẹ đẻ và vợ con đã đủ mệt mỏi, đồng thời cũng hết trách nhiệm rồi.
Nghe nhiều bạn bè, đồng nghiệp kể chuyện vợ suốt ngày mang tiền cho nhà đẻ mà tôi lo lắng. Nếu nhà vợ giàu có dư dả thì chẳng sao, đằng này hoàn cảnh bố mẹ vợ ở quê lại khó khăn như thế.
Tôi nhiều lần bóng gió ám chỉ với vợ rằng phụ nữ đi lấy chồng thì phải lo cho gia đình nhỏ và nhà chồng, nhà đẻ chỉ thấp thoáng thôi. Dù nhà vợ cũng chưa xin xỏ gì đâu nhưng tôi cứ phải chặn trước cho chắc. Các cụ chẳng có câu con gái lấy chồng như bát nước hất đi còn gì nữa. Thế nhưng vợ lại học đòi kiểu phụ nữ hiện đại, lúc nào cũng đòi công bằng nội ngoại khiến tôi tức điên.
Là một người đàn ông, tôi lo cho bố mẹ đẻ và vợ con đã đủ mệt mỏi, đồng thời cũng hết trách nhiệm rồi. (Ảnh minh họa)
Hôm vừa rồi mẹ vợ lên chơi một tuần với con cháu. Khi bà ở chơi, tôi rất vui vẻ thoải mái, tiếp đón bà nồng hậu. Nhưng khi bà vừa về, tôi lập tức than với vợ là mất 5 chỉ vàng. Vợ cứ bắt chồng tìm lại bằng được, chứ trong nhà làm gì có người lạ, sao có thể mất tiền.
"Ai bảo không có người lạ...", tôi thốt ra câu đó thì vợ tái mặt. "Có những người bình thường rất tốt, chẳng ai nghĩ là người xấu, bản chất của họ cũng tốt. Nhưng khi hoàn cảnh đưa đẩy, nhìn thấy tiền bạc sờ sờ trước mắt thì mới nảy lòng tham...", tôi bóng gió ám chỉ như vậy khiến vợ càng sầm mặt không nói năng gì.
Mẹ vợ không hề lấy vàng mà tôi cũng chẳng mất tiền, có điều tôi diễn kịch như vậy để vợ biết điều hơn. Từ giờ ít mời bố mẹ vợ, anh em họ hàng nhà ngoại lên nhà tôi chơi. Đồng thời cũng răn đe cô ấy không cần quá quan tâm đến nhà ngoại, lại càng đừng hòng mang tiền về cho bố mẹ đẻ.
Tôi biết thừa vợ sẽ không mang chuyện đi hỏi mẹ vợ. Một mất mười ngờ, không có bằng chứng rõ ràng thì chuyện sẽ rối tung lên rồi ầm ĩ mất hết tình cảm. Nên tôi sẽ vin vào cớ này để kiểm soát vợ không được qua lại quá thân thiết với nhà ngoại.
Sau khi mẹ vợ về quê được một tuần thì bà gọi điện lên thông báo cho các con một tin động trời. Thực ra tin tức ấy cũng không có gì kinh khủng nhưng đối với tôi thì thật sự là quá động trời.
Lúc đó vợ đang dở tay nấu nướng nên cô ấy bật loa ngoài nói chuyện với mẹ và tôi ngồi gần đấy nghe được hết. Mẹ vợ bảo ông bà có tuổi rồi nên bây giờ quyết định chia tài sản cho các con. Các con đều có gia đình, sinh con đẻ cái làm ăn tử tế nên ông bà yên tâm giao tài sản cho.
Bố mẹ vợ có một người con trai cả, vợ tôi là em gái út. Ông bà không ở với ai cả, anh vợ cũng ở quê nhưng ở riêng. Nay ông bà chia cho mỗi người con một mảnh đất, con gái cũng như con trai, đều có phần như nhau. Ngoài ra mỗi người còn được một sổ tiết kiệm trị giá 500 triệu tiền mặt. Mảnh đất của ông bà tuy dưới quê nhưng là mặt phố, trị giá bây giờ chắc cũng phải 2 tỷ rồi.
Tôi há miệng mắc quai, nghẹn họng không nói được gì. (Ảnh minh họa)
Tôi nghe mà choáng váng mặt mày. Hóa ra khi xưa bố mẹ vợ cũng buôn bán ngược xuôi, mua được mấy mảnh đất để dành. Sau này có tuổi thì ông bà mua căn nhà nhỏ với vườn tược trong thôn xóm để ở. Hình như đến chính vợ tôi cũng không biết bố mẹ có nhiều tài sản đến vậy, vì ông bà muốn các con tự lập không dựa dẫm cha mẹ.
"Ông bà có nhiều tài sản thế, chắc không tham của anh mấy chỉ vàng đâu", vợ cúp máy rồi thản nhiên nói một câu. Sau đó cô ấy tuyên bố thế này: "Con gái lấy chồng hưởng phúc nhà chồng, nhà ngoại chỉ thấp thoáng thôi, đừng qua lại quá thân thiết. Vậy thì bố mẹ vợ có cho cái gì, con rể cũng đừng nghĩ tới nhé".
Tôi há miệng mắc quai, nghẹn họng không nói được gì. Nếu như trước đó tôi cư xử bình thường và không có chuyện 5 chỉ vàng kia thì còn có thể trách móc vợ. Bảo cô ấy tiền nong cần phải quy về một mối, bố mẹ vợ cho cô ấy thì cũng là cho cả hai vợ chồng. Nhưng bây giờ tôi làm sao mà nói như thế được? Song để vợ giữ khối tài sản lớn như thế làm tài sản riêng, thật bất công cho tôi quá. Tôi phải làm thế nào để vợ chịu bán đất dưới quê đi mua nhà đứng tên cả hai vợ chồng?
Đang khó chịu với việc mẹ vợ lên trông cháu, đến khi xem hình ảnh camera ghi lại mà tôi sững sờ và áy náy vô cùng Tính tôi chỉ thích sòng phẳng, thà cứ thuê người rồi trả tiền cho họ là xong. Khi con được 5 tháng, vợ tôi đi làm lại. Tôi bảo thuê người trông con nhưng cô ấy không chịu, sợ giao con cho người ngoài không yên tâm. Rồi vợ cứ khăng khăng đòi đón bà ngoại lên chăm cháu. Mẹ vợ cũng không...