Trước khi là quá muộn em sẽ mặc kệ tất cả để yêu anh
Biết đâu ngày mai chúng ta sẽ quên nhau còn chẳng nhớ nổi cái tên đã từng thân thuộc. Vậy nên hãy yêu người đến khi trái tim còn gọi tên để nhớ.
Sẽ có ngày chúng ta bình thản trước tình yêu, bình thản trước nỗi đau nhưng sẽ không thể bình thản trước một người. Dù người đó có ở ngay trước mặt hay một phương trời nào đó thì chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến trái tim đau nhói, và rồi ta sẽ lại phải an ủi mình bằng cách yêu người nhiều hơn.
Cô kéo cao cổ áo để tránh từng cơn gió lạnh xộc vào người, anh đã từng dặn cô khi không có anh bên cạnh vẫn phải tự chăm sóc tốt cho bản thân. Và dù anh đang ở đâu cô cũng không muốn anh lo lắng thêm về cô nữa.
Trên cả đoạn đường cô mải mê suy nghĩ cũng chẳng biết vì sao lại đi đến nhà anh. Những sự vô tình của cô phải chăng xuất phát từ chính ước muốn của bản thân, chẳng hiểu sao cô luôn yên tâm mỗi khi đứng ở đây và vẫn luôn chờ anh sẽ xuất hiện ôm cô vào lòng như ngày trước.
Cô hà hơi vào tay mình để ấm lên rồi lấy trong túi ra một sợi chỉ nhỏ buộc lên cái cây phía trước. Mỗi lần đến đây cô đều làm vậy để đến khi anh trở lại cô sẽ bắt anh phải trả nợ vì đã để cô chờ đợi lâu như thế. Cô bật cười với ý nghĩ đó song giọt nước mắt lạnh buốt vẫn lăn dài trên khóe môi. Vị mằn mặn này giống với khi cô và anh hôn nhau anh cũng đã khóc trên môi cô như vậy.
Cô không hề biết sau hôm đó cô đã chẳng còn cơ hội gặp lại anh nữa. Anh biến mất như chưa từng đặt chân vào cuộc đời cô, cô lật tung cả thành phố này cũng không thể tìm thấy anh. Mặc dù đau đớn đến kiệt cùng nhưng cô vẫn tin anh sẽ sớm trở lại, anh đang sống tốt ở một khoảng trời khác và biết đâu anh cũng đang nhớ cô như cô nhớ anh vậy.
Ai cũng nói cô hãy quên anh đi vì khi anh ra đi như vậy tức là anh không muốn cô tìm thấy anh và không muốn gặp lại nữa. Song, cô vẫn mặc kệ ngoài tai những lời đó, cô yêu anh ngay cả khi anh không ở bên cạnh nhưng anh vẫn luôn ở đây trong trái tim nhỏ bé ấy.
Cô không thay đổi nhiều thói quen từ khi anh ra đi, cô vẫn giữ những món đồ của anh. Cô vẫn đến những quán quen hai người từng còn bên nhau, thậm chí cô vẫn hay đến trước cửa nhà anh rồi kể về một ngày của mình.
Dường như sự cố chấp của cô khiến người xung quanh cảm phục nên chẳng ai ngăn cản việc cô yêu anh nữa. Người ta không thấy cô buồn hay khóc lóc vật vã nhưng cũng không ai thấy nỗi nhớ anh dằn vặt cô qua từng ngày, niềm hi vọng cứ dần lụi tàn khi mỗi ngày qua đi.
Cô lại đến nhà anh nhưng hôm nay cuộn chỉ cũng đã hết mà cô không biết. Cô nhìn cái cây trước cửa, cô đã thay anh chăm sóc nó suốt thời gian qua. Những sợi chỉ được buộc chằng chịt lên đó mà anh vẫn chưa quay về cũng không có thêm bất cứ thông tin gì.
Có lẽ anh đang sống rất tốt và đã quên được cô hoặc là anh chẳng còn chút kí ức nào giữa hai người nữa. Cô cũng đã bất chấp tất cả để yêu anh nhưng giờ cũng tới lúc cô buông tha cho trái tim mình rồi. Hai người không gặp nhau muộn cũng không phải để lỡ nhau mà là tình yêu nào cũng chỉ có hạn mức mà thôi.
Theo ilike.vn
Những ngày đông ấm
Mùa đông sẽ trở nên ấm áp hơn khi có một ai đó ở bên cạnh sẻ chia. Tạo hóa đã ban cho chúng ta một đôi tai, một đôi mắt để quan sát nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn.
Tạo hóa cũng cho chúng ta những kẽ hở giữa những ngón tay để những ngón tay khác lấp đầy những khoảng trống. Mỗi chúng ta đều có những khiếm khuyết nào đó để người khác giúp lấp đầy, giúp cuộc sống của mình trở nên trọn vẹn hơn.
"Em à!
Hà Nội lại vào đông rồi đó, trời đã lạnh hơn trước và mấy cái cây trước ô cửa sổ cũng trở nên khô rạc hơn thì phải. Ừm, mọi người vẫn khỏe em ạ, ai cũng nhớ em, nhất là vào những ngày này, khi cúc họa mi theo mùa trở về. Chà, ngày nào anh cũng mua lấy một bó để trong phòng, lây em nên anh cũng đang dần yêu họa mi luôn rồi..."
Anh viết cho cô vài dòng trên tấm thiệp nhỏ, nét chữ hơi run phần vì lạnh nhưng phần nhiều vì con tim anh không thể giữ nổi nhịp đập vốn có của nó.
- Này, anh mới tới đây ngày đầu nhỉ?
Anh bất giác quay người. Một cô gái cao chừng mét sáu đang cười rạng rỡ với anh. Rạng rỡ lắm vì đôi mắt cô còn chẳng hé được chút nào để nhìn thấy ánh sáng. Đợi cô thôi cười, anh mới gật đầu rồi lại quay lên một cách thật vô cảm.
Cô cũng không làm phiền, xếp hàng yên lặng sau lưng anh để chờ tới lượt mua đồ ăn cho mẹ.
Lần đầu tiên anh gặp cô như vậy, và có lẽ do sự sắp xếp của duyên phận, mẹ anh được xếp vào điều trị cùng phòng với mẹ cô.
Cô tên Nhi, rất hoạt bát, náo nhiệt, có thể là do tuổi trẻ có phần sôi nổi của cô. Cô chạy lon ton khắp căn phòng bệnh, hỏi han và giúp đỡ tất cả mọi người
- Cô bé đó luôn cười. Con bé bảo phải cười để mẹ tiếp thêm sức mạnh cho mẹ nó. Nó không muốn mẹ nó thấy nó buồn vì căn bệnh của mẹ nó. Mà khéo thế nào, trời phú cho con bé có một nụ cười thật đẹp - Người phụ nữ trạc tuổi mẹ anh nói vài câu về Nhi sau khi thấy anh cứ nhìn Nhi không rời mắt.
Anh khẽ cười đáp lại câu chuyện của người phụ nữ bên cạnh. Mẹ của Nhi mới đến điều trị được hai tháng. Điểm giống nhau giữa những người mẹ đó là rất sợ đi khám bệnh, họ sợ khám sẽ ra bệnh rồi con cháu lại lo nghĩ nên cứ để ủ lại. Và rồi đến lúc phát hiện ra bệnh thì đã ở một chiều hướng xấu. Mẹ Nhi giai đoạn cuối của ung thư.
Anh luôn gặp Nhi khi tới thăm mẹ. Cô dường như không rời xa mẹ mình nửa bước thì phải. Cô chăm sóc bà rất cẩn thận, còn mẹ cô, đôi mắt lúc nào cũng ẩn chứa một sự chờ đợi và hi vọng.
Nhi kéo lại cánh cửa thật nhẹ, cô bước đi trong hành lang bệnh viện, dưới ánh điện cứ mờ ảo theo mỗi nhịp chân qua. Mùa đông đã về gần quá, cái cây trước cửa sổ phòng bệnh mỗi lúc một trơ chọi dưới ánh sáng trời.
- Anh có muốn một chút café?
Cô huơ tay trước mặt anh khi hai người cũng bước ra khỏi phòng bệnh
- Em... sao biết được ngôn ngữ này vậy?
Anh hỏi cô có chút bất ngờ vì anh không nghĩ rằng một cô gái lành lặn như cô lại đi học ngôn ngữ của người câm.
- Em hay đi từ thiện lắm, cứ rảnh là đi, lũ trẻ đã dạy cho em đó. Kể từ khi mẹ ốm, em cũng chưa qua thăm bọn trẻ, tự dưng nói thế này lại thấy nhớ chúng.
- Em còn đi học phải không nhỉ?
- Không, em đi làm rồi, công việc khá nhẹ nhàng với mức lương lèo tèo ở nhà xuất bản, nhưng mà vui anh ạ vì em thích viết lắm. Những con chữ giúp em thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Còn anh thì sao?
- Anh cũng đi làm rồi, dân lập trình khô khan.
- Em cũng thấy vậy, mới đầu gặp anh đã thấy anh khó gần.
Nói xong cô cười, đôi mặt lại nhắm tịt lại. Anh cũng cười, không phải vì câu nói vu vơ của cô, mà nghĩ thì cũng đúng thật, suốt quãng đời vừa qua, anh đã sống như một sự tồn tại về thể xác với suy nghĩ vì anh đã có mặt ở cuộc đời này, nên anh phải sống và tồn tại dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
- Mẹ anh mới giai đoạn đầu phải không? - Nhi khẽ hỏi
- Ừ, là u lành tính, hôm nay vừa mới có kết quả siêu âm, chờ ngày mổ nữa thôi em ạ.
- May thật đó, anh đừng quá lo, bác sẽ mau khỏe lại thôi anh...
Cô có vẻ hơi buồn, một nỗi buồn nằm rất sâu trong đôi mắt. Anh cũng không nói gì thêm, hai con người ở độ tuổi trưởng thành, bản thân đã đủ khả năng để dạn dĩ với từng nỗi đau một.
Công việc của anh khá bận, nên anh đã thuê thêm một điều dưỡng để chăm sóc riêng cho bà. Dù vậy, anh vẫn xin số điện thoại của cô để hỏi han tình hình của mẹ mỗi ngày.
Anh có một chuyến công tác ngắn ngày phải đi nên không có thời gian để lui tới bệnh viện nhiều. Cô vẫn gửi cho anh tin nhắn mỗi ngày thông báo về tình trạng của mẹ anh. Thi thoảng là vài tin nhắn nhắc khéo anh mau về để thăm bác vì bác mong anh nhiều. Thi thoảng là vài hình ảnh gửi anh bảo anh mua cái này cái kia cho mẹ. Cô thật chu đáo và có một trái tim của thiên thần, giống như nụ cười trên đôi môi của cô vậy.
Sớm nay, chuông tin nhắn báo đến, anh mở ra xem, một bức ảnh của cúc họa mi được Nhi gửi đến.
- Hà Nội lạnh rồi anh ạ. Ngày đầu tiên của mùa đông, em mua tặng mỗi người một bó cúc họa mi nhỏ. Những bông hoa nhỏ mà luôn rạng ngời dưới cơn nắng hanh hao. Em nghĩ nó khiến cho người ta có cảm giác trong trẻo và giàu sức sống hơn. Quan trọng là mẹ em cũng rất thích loài hoa này, nó là một kỉ niệm nò đó cho tình yêu của bà thì phải. Em thấy mẹ mỉm cười khi thấy những bông cúc họa mi rung rinh trong cơn gió lạnh.
- Ngày mai anh sẽ về với em.
Anh gửi vội một dòng tin nhắn đi rồi lại mải mê với công việc. Tới mãi muộn, nhóm công tác mới xuống phố mua đồ kỉ niệm ngày cuối cùng ở đây.
Hội An vẫn đẹp với những cái đèn lồng đủ màu, con phố dài chỉ dành cho người đi bộ, đẹp mộc mạc và giản dị quá. Anh cúi xuống, nhặt lấy một chiếc khăn màu đỏ đô ở cửa hàng ngay chỗ anh đứng. Anh nghĩ rằng mình nên mua tặng cô một món quà nhỏ để cảm ơn cô đã chăm sóc mẹ anh suốt mấy ngày qua.
Anh vào bệnh viện, căn phòng điều trị vãn đi hẳn. Một người nữa lại vừa dời bỏ cõi đời này để tới một nơi tốt đẹp hơn:
- Bác sĩ bảo mẹ anh cuỗi tuần này được ra viện rồi đó, thật may mắn vì ca phẫu thuật thành công anh ạ.
Những câu chuyện xoay quanh cô và anh hình như chưa bao giờ có một niềm vui trọn vẹn. Anh hay ngồi cùng cô, một góc của hành lang bệnh viện. Cô thích ngồi như vậy và nhìn cô khi ấy quá đỗi cô đơn và nhỏ bé vô cùng. Cô của ban ngày là nắng là nụ cười và là sức sống. Cô của màn đêm, là ủ rũ, là nỗi buồn và có gì đó là sự tuyệt vọng hiện rõ thêm mỗi ngày.
Anh choàng chiếc khăn lên cổ cô, một vòng rồi hai vòng. Anh lấy tay xoa lên mấy lọn tóc mái lỏn chỏn của Nhi.
- Em nhớ giữ ấm cơ thể kẻo bệnh. Trời chuyển sang đông rồi.
- Cảm ơn anh nha, lâu rồi em mới được người ta tặng quà. - Cô giấu nụ cười vào trong chiếc khăn dày mà đáp lại anh.
- Em có về không anh đưa em về, cũng đã khuya quá rồi.
Cô nghĩ ngơi, tư lự một lúc. Rồi cô quay sang nhìn anh
- Cho em về nhà anh hôm nay được không?
Anh hơi bất ngờ trước lời đề nghị đường đột của cô. Anh gật đầu đồng ý. Nhà anh ở ngoại ô, cách khá xa bệnh viện. Tới nhà anh thì cô đã ngủ rất say rồi. Anh không đánh thức cô dậy, bật xe ở chế độ ấm, rồi mắt anh cũng lim dim đi vào giấc ngủ. Nhưng rồi anh choàng tỉnh khi cơn mơ có một bàn tay rất ấm chạm lên khuôn mặt anh. Anh mở mắt, vẫn là đôi bàn tay trong mơ đó. Cô đang nhìn anh. Họ nhìn nhau thật lâu và rồi cô mỉm cười.
- Em làm anh tỉnh giấc sao?
Anh lắc đầu rồi mở cửa đưa cô vào nhà. Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà một lượt. Căn nhà rất gọn gàng và mọi thứ được sắp xấp rất khoa học. Cô đứng trước khung tranh của anh, một chàng trai đang loay hoay đi ra khỏi sự cô đơn của chính mình.
- Em có tắm không, để anh lấy đồ của mẹ cho em nhé.
- Anh biết vẽ à?
- Ừ, một chút, anh vẽ để xả stress thôi.
- Anh thật cô đơn đó!
Trời mỗi lúc một khuya và cô chẳng thể ngủ nổi. Cô lò dò ra ngoài, ngồi lên chiếc ghế và áp mặt xuống chiếc bàn nhìn khoảng trống vô định dưới ánh điện cao áp, nơi những bọ đang bay lò vò để sưởi ấm thì phải. Anh khoác lên người cô chiếc chăn mỏng và đặt một tách trà nóng vào lòng bàn tay cô.
- Em lạ nhà nên khó ngủ phải không?
- Chắc vậy quá, nằm mãi em chẳng ngủ được. Em làm anh thức giấc sao?
- Anh còn chưa ngủ mà. Đêm yên vắng quá nhỉ. Mà sao em lại không về nhà.
- Nhà... cô đơn lắm. Căn nhà chỉ có em và mẹ sống. Mẹ giờ ở viện, em cũng chẳng muốn ở nhà nữa.
- Bố em đâu?
- Em là con riêng của ông, là kết quả của mối tình vụng trộm năm xưa. Bố em, ông rất tốt, chỉ có một điểm em không thích đó là trái tim của ông có thể yêu nhiều người khác nữa. Em cứ nghĩ cuộc này người ta chỉ có ý niệm yêu thương và gắn bó với một người là đủ, rồi sống chết cùng họ, bình yên bên nhau ngày qua ngày. Một cuộc đời nhẹ nhàng như vậy nhưng hình như không phải. Cảm xúc của con người không có giới hạn. Có thể điên cuồng hỗn loạn vào những lúc mà chính họ cũng không biết. Mẹ em là người tình đầu tiên của ông. Vợ cả biết, nhưng cô ấy không làm gì cả, không ghen tuông, không chửi rủa, ngược lại cô đối xử rất tốt với em. Em thấy biết ơn vì sự độ lượng nhẫn nhịn của cô ấy. Cũng là tình yêu nhưng nó thật cao thượng và vĩ đại, có thể bao dung hết chấp nhận hết mọi thứ chỉ cần người đàn ông cô ấy yêu và tin tưởng không rời bỏ cô ấy. Bố chưa từng đến thăm mẹ em... dù bà cũng đã từng là một phần tuổi trẻ nồng nhiệt của ông.
- Mẹ em sao rồi?
- Em cũng không chắc bà sẽ gắng gượng được thêm bao lâu. Cảm giác như bà đang cố gắng để đợi ông đến nhưng mãi mãi vẫn thật khó.
- Sao em không nói cho bố biết?
- Em nói rồi mà trông ông có vẻ suy nghĩ lắm. Cũng không biết ông nghĩ gì và chờ đợi gì nữa anh ạ.
Ánh mắt cô lại mênh mang một dải suy nghĩ vô tận. Cô gái nhỏ bé nhưng thật sự suy nghĩ của cô rất sâu sắc, nó khiến anh nghèn nghẹn và có gì đó hơi buồn.
Bất giác anh ôm cô, chỉ muốn là một điểm dựa cho cô tựa vào bình yên. Cô không phản ứng, nằm im trong vòng tay và cái ôm thật chặt của anh.
Tình yêu không nói bao giờ cũng là một tình yêu đẹp dù nó không trọn vẹn. Bên anh là những bình yên mà cô cần ngay lúc này. Cô đã nghĩ mình đã chẳng thể yêu nổi ai, cho phép ai bước vào cuộc đời mình sau khi chứng kiến tất cả sự chờ đợi vô vọng của mẹ dành cho một người đàn ông duy nhất của cuộc đời bà. Cô sợ cái sự chờ đợi mòm mỏi tới khô rạc một cuộc đời như thế. Nhưng anh đã đến rồi, đến và ở lại. Thứ anh có cho cô là một sự yên lặng và bình yên đúng nghĩa, đủ để cô cảm thấy được yêu thương bao bọc và được che chở.
Bên cô là những dịu dàng anh có thể ôm lấy lần đầu và có lẽ cũng là lần cuối cùng cho những cảm xúc xuất hiện lần đầu tiên trong đời. Muốn ở bên và che chở cho cô. Muốn cô thoát khỏi những nghĩ suy và lắng lo ấy. Cô có thể rất mạnh mẽ và không cần tới một điểm dựa là anh. Nhưng anh vẫn muốn ngồi ở đây, cạnh cô, hay bất kể lúc nào cô chỉ có một mình, cô đơn trong cái vỏ bọc mạnh mẽ. Anh cần cô, thật sự rất cần cô cho dòng cảm xúc đang dâng lên cồn cào và dữ dội.
Anh muốn ôm cô, chỉ có vậy, đơn giản lắm, quyện một mùi hương vào sống mũi, và quyện một hơi ấm vào cơ thể gầy gò của cô. Thứ hạnh phúc giản dị lần đầu tiên anh có trong đời, một chàng trai câm, đã từng nghĩ sẽ sống một mình một cuộc đời đơn độc như thế.
Mùa đông năm ấy là mùa đông thật dài dù cho cái lạnh không dai dẳng.
Hôm ấy, một người dàn ông trung niên đứng bên ngoài cánh cửa phòng bệnh nhìn vào trong, trên tay ông là bó cúc họa mi cuối mùa.
- Bố!
Tiếng cô gọi mà nước mắt cứ rơi. Người đàn ông nhìn cô, trong đôi mắt đã chuyển sang màu nâu, cô cảm nhận được chút gì đó là tình yêu dành cho mẹ, một tình yêu không còn nói ra bằng lời được nữa. Ông vỗ về bờ vai cô rồi bước vào phòng bệnh. Ông ở trong đó tới tận đêm muộn, người phụ nữ không nói được gì, yếu ớt nhưng vẫn nắm chặt tay ông. Người phụ nữ nhìn người đàn ông đó mãi cho đến hơi thở cuối cùng, khi đôi mắt của bà khép lại.
Khi mùa cúc họa mi tàn, người đàn bà ấy cuối cùng đã chọn rời bỏ cô. Nước mắt cô cuối cùng đã rơi, nhiều lắm, cô yếu ớt và ngã quỵ. Anh nâng cô lên, giữ chặt trong bờ ngực của mình, hôn cô và thương cô. Mái tóc cô cứ lòa xòa rồi tuột dần và rơi xuống. Anh như không tin vào mắt mình, cầm lấy bộ tóc giả lên rồi đưa cô vội vào phòng điều trị. Cô bị ung thư... đó là câu nói chua chát nhất anh nghe được trong thời khắc ấy.
Cô phát hiện mình bị ung thư vì bị mắc những triệu chứng giống mẹ. Nhưng cô không dám nói cho mẹ biết và anh thì càng không. Cô nghĩ chuyện vui có thể chia sẽ còn chuyện buồn nên để mình cô biết để mọi người khỏi lo lắng cho cô.
Ngày cô trị xạ gần nhất, tóc của cô đã chẳng thể dày thêm nổi được nữa. Anh ngây ngô hỏi cô sao lại nhuộm tóc thành màu của nắng, cô vẫn cười hiền mà đáp lời anh:
- Vì em muốn sưởi ấm cho mẹ và cho anh.
Cô vẫn đáp như vậy và vẫn cười hiền đến thế. Sự sống quá đỗi mong manh và tình yêu của anh thì mỗi ngày một lớn. Anh yêu cô, yêu cố rất nhiều. Chẳng thể nói cho cô một lời để cô nghe, cũng chẳng thể viết cho cô đọc vì cô chẳng chịu mở mắt ra để nhìn anh nữa.
Rồi cô cũng đã đi vào những ngày lạnh cuối cùng của Hà Nội.
***
Hôm nay, là sinh nhật cô, mỗi năm anh đều đến đây viết cho cô một vài dòng chữ nhỏ rồi đặt ngay ngắn trong bó cúc họa mi trắng ngần
Tình yêu ấy chưa bao giờ biến mất, nó vẫn nhẹ nhàng là một dòng cảm xúc quấn lấy cơ thể anh. Anh vẫn yêu cô, cho tới ngày cô không còn nữa, anh vẫn đến đây, gặp cô và nói chuyện cùng cô bằng những cử chỉ ngờ nghệch và ngốc nghếch của chính mình.
Bình yên của quá khứ là một đoạn kết đẹp đẽ dành cho anh, cho cô trong suốt cuộc đời này.
Theo blogradio.vn
Nếu em không ổn, anh có đến ôm em không? Anh nhắn một dòng tin "Em ổn chứ?" "Nếu em không ổn, anh sẽ đến bên em, ôm em chứ?" "..." Tôi hiểu câu trả lời, chỉ mỉm cười. Em chấp nhận chỉ đi được nửa chặng đường đến trái tim anh, vì có lẽ người đó mới là nửa chặng đường còn lại trong anh, thứ mà anh chưa từng cho phép...