Trùi trũi kiếp than
Cả cuộc đời họ đã gắn bó với than, ăn cùng than, ngủ trên than, sống nhờ than… và chết cũng về với vùng than ấy.
Trong cái nắng vàng mắt của mùa hè, những phu than vẫn lầm lũi gồng mình mồ hôi túa ra như tắm, mưu sinh trên những đống than đen nhánh. Làm việc khi không được trang bị bất cứ một công cụ bảo hộ lao động nào nên da thịt của họ nhuộm màu đen ánh của than. Những cư dân mưu sinh nhờ than hàng chục năm nay, với họ phía trước luôn là màu đen ấy ám ảnh.
Trong thời gian thăm người nhà đang điều trị tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Ninh Bình, chúng tôi gặp một bệnh nhân từ mặt mũi đến chân tay đều lem luốc, làn da sần sùi như một khúc gỗ hóa thạch đang cấp cứu trong tình trạng hết sức nguy kịch. Ban đầu, chúng tôi nghĩ bệnh nhân này nhập viện vì tai nạn lao động, nhưng về sau, khi hỏi thăm bác sỹ mới biết bệnh nhân tên M, bị viêm đường hô hấp cấp và ung thư phổi. Được biết, bệnh nhân làm việc tại một bãi than trên địa bàn TP Ninh Bình.
Cận cảnh phu than
Từ những thông tin ít ỏi ấy, chúng tôi đã lần tới nơi bệnh nhân này làm việc khi trời vừa nhá nhem tối. Đó là một bãi than nằm gần khu vực núi Dục Thúy (TP Ninh Bình), sát sông Đáy. Tại khu vực bờ sông, chúng tôi thấy lố nhố gần chục người đang đội những thúng than nặng trịch trên đầu, lầm lũi chuyển từ dưới thuyền lên bãi. Thi thoảng, có những chiếc xe tải chạy qua, bật đèn pha sáng trưng. Và nhờ ánh đèn pha này, chúng tôi mới có dịp nhìn rõ hơn những khuôn mặt đen nhẻm của phu than…
Chúng tôi rút máy ảnh ra để tác nghiệp, chỉnh mọi chế độ, bật cả đèn flash nhưng không thể nào chụp được một tấm hình rõ ràng về những phu than mà chỉ nổi lên vài đốm sáng nhỏ trên màn hình. Thử chạm vào cánh tay người phu than Đinh Ngọc Hạnh, quê ở Khánh Trung (Yên Khánh, Ninh Bình), mới biết các lớp bụi than rơi vãi trong quá trình vận chuyển đã phủ lên cơ thể người đội than như một lớp áo giáp, sần lên đen bóng. Anh Hạnh cho biết, cứ sau một ngày làm phu than, anh lại lấy tay gỡ ra từng mảng, bụi than đóng lại từng lớp như bộ giáp đen sì của những chiến binh trung cổ.
Sáng hôm sau, chúng tôi trở lại bãi than. Xóm dân cư sống tạm bợ trên những chiếc thuyền rách nát, chật chội hiện ra trước mắt. Mỗi thuyền có từ 5 đến 7 người cùng chung sống. Trên thuyền là những chiếc cọc tre cong queo, buộc chằng vào đó mấy sợi dây thép hoen gỉ để phơi mấy bộ quần áo vừa cáu bẩn vừa tả tơi. Bên cạnh đó là những chiếc thuyền chở đầy than và một bãi than rộng tới vài trăm mét vuông nằm sát bờ sông Đáy. Cạnh bãi than là những người phụ nữ đang hì hục trộn than với bùn để đóng than tổ ong. Họ ướt đẫm mồ hôi. Mồ hôi quện với bụi than khiến quần áo ai cũng đen bóng như nhựa đường.
Trên mỗi chiếc thuyền, chỉ có một khoảng rộng chừng 4 – 5m2 để làm nơi nấu nướng, ăn uống. Và đó cũng chính là nơi họ ngả lưng hồi sức vào cuối ngày. Mỗi khi trời mưa, không gian nhỏ hẹp ấy lại cõng thêm những chiếc bếp than tổ ong. Vì vậy, quanh năm suốt tháng, họ không chỉ hít bụi than từ nơi bốc dỡ, mà còn hít thêm khói bụi từ những chiếc bếp than tổ ong độc hại.
Phu than trên những thuyền hàng. Ảnh: Minh Đức
Sinh nghề và tử nghiệp
Trò chuyện với chúng tôi, anh Đinh Ngọc Hạnh cho biết, cuộc đời anh đã gắn bó với nghề phu than suốt 20 năm nay. Ngày nào anh cũng làm việc từ 6 giờ sáng cho tới 20 giờ đêm. Mỗi ngày anh vận chuyển được khoảng 3 tấn than từ thuyền lên bãi. Với năng suất ấy, anh được chủ bãi trả 210.000 đồng. Sau mỗi ca làm việc quần quật, bụi than đóng thành cục trong lỗ mũi, bám dầy lên mi, lên tóc. Anh Hạnh chia sẻ, gắn bó với công việc này lâu năm, tôi cũng quen với bụi bặm gian khổ rồi. Cái nghề mà không ai màng tới này tưởng được yên thân, song cũng có lúc suýt bỏ mạng…
“Lo cho con cái được là đã tốt lắm rồi, thời gian đâu mà nghĩ tới bản thân nữa”. Anh Đinh Ngọc Hạnh
Anh Hạnh chậm rãi: Do áp lực công việc cao, vì phải chạy theo tiến độ hợp đồng của các ông chủ nên phu than phải làm ngày làm đêm, làm cả trong lúc trời mưa to gió lớn để hoàn thiện công việc cho đúng với giao khoán của chủ bãi. Khi đội than vào lúc trời mưa, nước mưa cùng với than chảy vào mắt sẽ rất độc hại. Đơn cử như anh Hà ở xã Khánh Thành (Yên Khánh) đã từng bị hỏng cả hai mắt vì đội than trong mưa với thời gian dài, hoặc bị rụng hết tóc, lột hết da đầu như anh Hùng ở huyện Yên Mô.
Vì vậy, những ngày nắng nóng, mặc dù mệt rã rời, nhưng phu than cũng phải cố gắng gồng mình lên để làm việc. Sau khi trừ chi phí, mỗi tháng anh Hạnh cũng để ra được từ 1,5 đến 2 triệu đồng, tạm đủ tiền chu cấp cho 2 con nhỏ đang ăn học. Hỏi tương lai phía trước là gì, anh cười: “Lo cho con cái được là đã tốt lắm rồi, thời gian đâu mà nghĩ tới bản thân nữa”.
Video đang HOT
Theo anh Hạnh, những người làm công việc đội than thường mắc các chứng bệnh liên quan đến đường hô hấp. Bản thân anh Hạnh đã nhiều lần bị ho, viêm họng, thậm chí nhiều lần sốt cao vì lao lực trong thời tiết khắc nghiệt. Những khi ốm đau, anh Hạnh không dám vào viện vì tham công, tiếc việc và tự biết mình không có khả năng chi trả viện phí. Phu than ở đây tự đoán và trị bệnh bằng cách ra hiệu thuốc mua những loại thuốc thông thường.
Cùng cảnh ngộ, anh Nguyễn Văn Dũng ở Khánh Thành (Yên Khánh, Ninh Bình) cũng đã đội than suốt 15 năm nay. Thời học cấp 3 (năm 2004), Dũng đã sớm có bạn gái. Cô bạn gái của Dũng “dính” bầu. Vì xấu hổ, sợ gia đình mắng nên cô đã bỏ học vào TPHCM. Thời gian đó, Dũng nhận được tin bạn gái sinh nở, và sau khi học xong THPT, Dũng mưu sinh đủ nghề, từ móc bùn, xúc cát, kéo xe bò… đến đội than để kiếm tiền lo cho con và người yêu.
Theo thống kê của Bộ Y tế, trong năm 2012, có gần 2 triệu người lao động, tức chỉ khoảng 4% lực lượng lao động có việc làm cả nước được khám bệnh, trong đó 7% có sức khỏe loại yếu.
Thời điểm cuối năm 2011, vì có đơn đặt hàng với một doanh nghiệp mà nhóm phu than của Dũng phải đội than cả ngày lẫn đêm, trời mưa cũng không nghỉ. Sau khi đội than ròng rã một tháng trời, nước mưa ngấm vào than, ngấm vào đầu khiến Dũng rụng hết tóc. Sau đó, Dũng xin nghỉ làm, nhưng ông chủ đã lỡ ký hợp đồng với đối tác nên đã giữ tiền công ép Dũng phải làm tiếp.
Không chỉ anh Dũng mà một số đồng nghiệp của anh cũng bị rụng hết tóc vì đội than trên đầu triền miên. Nhiều người ốm nằm liệt giường vì kiệt sức bởi chất độc từ than.
Theo quan sát của chúng tôi, toàn bộ xóm than này không có một nhà vệ sinh, không nước sạch, không điện, họ sống xa rời toàn bộ tiện nghi cuộc sống hiện đại, chẳng khác nào những thổ dân trên sông Đáy. Tất cả rác thải sinh hoạt, từ cọng rau, cơm thừa, canh cặn… đều được đổ thẳng xuống sông. Và dòng nước ấy là nguồn chính cho họ sinh hoạt hằng ngày.
Một kỷ niệm đau lòng luôn ám ảnh và day dứt anh Dũng, đó là vào tháng 9 năm 2010, trong lúc trời mưa to gió lớn, thuyền chở quá nặng nên có nguy cơ chìm. Mọi người vội vàng đưa bạt, đồ đạc lên bãi than để trú ẩn thì Kiểm, bạn thân của Dũng, sau khi mắc chứng ho một thời gian dài, rồi cộng thêm bệnh tiêu chảy, Kiểm bị kiệt sức, và chết trong tư thế tay vẫn cầm chặt cán xẻng cắm trên đống than để chống chiếc bạt…
Có nhiều vị trí lao động bị ô nhiễm bụi nghiêm trọng, nồng độ bụi toàn phần cao từ 30 – 100mg/m3, vượt tiêu chuẩn vệ sinh cho phép từ 15 – 30 lần. Tỷ lệ mắc bệnh bụi phổi – silic trong công nhân ngành than từ 3-14%, trong đó khai thác hầm lò là chủ yếu (chiếm 70%).
Ngoài ra do điều kiện lao động ẩm ướt, tỷ lệ bệnh da nghề nghiệp của công nhân khai thác than là khoảng 40,8%. Trong đó bệnh nấm da có tỷ lệ mắc cao nhất là 27,5%.
Trong tổng số 28 bệnh nghề nghiệp được đưa vào danh mục thanh toán báo hiểm y tế thì bệnh bụi phổi là phổ biến nhất, chiếm tới 74% số ca.
Theo Khampha
Gai người khi giáp mặt cặp vợ chồng lập mưu giết chủ nợ
Khi gặp một điều gì đó không may mắn trong cuộc sống, người ta thường tin vào thế giới tâm linh. Trong lúc ngồi cạnh tôi, Lư đã liên hệ điện thoại với một người thầy cúng để hỏi về lễ hoàn thổ, bởi Lư tin rằng vì gia đình Lư đào trước ngôi mộ chờ cho cháu bé nên vận đen cứ đến. Nếu con gái Lư được sống thì cha nó phải thế vào chỗ đó...
Trưa hè oi nồng bức bối, người đàn ông trung tuổi dáng vẻ mệt mỏi dẫn theo một cô gái trẻ tìm đến trụ sở Công an tỉnh Ninh Bình. Chặng đường hơn chục cây số thường ngày người đàn ông vẫn đi đi về về, hôm nay bỗng thấy dài vô tận. Trong suốt quãng đường, cả ông và người phụ nữ đều im lặng, họ chẳng ai nói với ai điều gì...
Người đàn ông đó là Nguyễn Sinh Hiếu, cha đẻ của Nguyễn Quang Hiệp (SN 1979, giáo viên môn Thể dục của một trường THPT trên địa bàn tỉnh Ninh Bình). Còn người phụ nữ ngồi sau ông là cô con dâu Hoàng Thị Lư, nhân viên kế toán cho một công ty tư nhân, kẻ thủ ác gây ra vụ giết chủ nợ kinh hoàng gây xôn xao dư luận những ngày qua. Hiệp hiện đang bị tạm giam về hành vi giết người, chiếm đoạt tài sản còn Lư được tại ngoại vì đang nuôi con nhỏ dưới 36 tháng tuổi... Phía sau vụ trọng án đau lòng này còn để lại những bài học đau xót.
1. Chặng đường hơn 100 km từ Hà Nội về Ninh Bình, một câu hỏi cứ thôi thúc chúng tôi phải tìm được câu trả lời thích đáng: Vì sao, hai con người có nhân thân tốt, có uy tín với những người xung quanh, trong đó một người đang là giáo viên của một trường phổ thông trung học lại có thể gây ra một tội ác tày trời đến thế?. Đem theo thắc mắc trên, chúng tôi tìm gặp Nguyễn Quang Hiệp tại Trại tạm giam Công an tỉnh Ninh Bình. Sau những sang chấn mạnh về tâm lý (trước đó, Hiệp nhiều lần đòi tự tử), Hiệp đã lấy được bình tĩnh.
- Hiệp và Lư có ý định sát hại chủ nợ Nguyễn Thị Mai (SN 1952, trú tại phường Vân Giang, TP Ninh Bình), từ bao giờ?
Khoảng mười ngày trước thời điểm vụ trọng án xảy ra, tôi và Lư nảy ý định sát hại bà Mai.
- Vì sao vợ chồng anh nảy ý định thủ tiêu bà Mai?
Cuối năm 2011, Lư thế chấp giấy chứng nhận quyền sở hữu đất của vợ chồng tôi ở phố Đẩu Long, phường Tân Thành, TP Ninh Bình, vay tiền của bà Mai. Lư đã vay 3 lần với tổng số tiền là 660 triệu đồng, lãi suất là 3.000 đồng/1 triệu đồng/ngày. Lư đã trả lãi đến tháng 1-2013... Và đến thời điểm vụ trọng án xảy ra thì tổng số tiền cả gốc và lãi còn nợ bà Mai là 850 triệu đồng. Thời gian sau này bà Mai đòi nợ ráo riết, bà ấy nhiều lần điện thoại và gặp trực tiếp vợ chồng tôi đe dọa, lấy toàn bộ tài sản là giấy chứng nhận quyền sở hữu đất, 2 xe máy và đe dọa đến sự an toàn của gia đình tôi nên tôi muốn giết bà ấy để xóa khoản nợ trên, Hiệp trả lời.
- Khi anh nêu ra ý định này, Lư có đồng ý không?
Vì bị bà Mai thúc ép đòi tiền nhiều lần, tôi có nói với Lư rằng, nếu không trả được khoản nợ trên cũng chết mà trả được nợ thì vợ chồng chúng tôi cũng trắng tay. Vì thế, tôi bàn với vợ tôi thủ tiêu bà Mai... Vợ tôi cũng đồng ý.
- Kế hoạch đã được hai vợ chồng anh cùng bàn bạc và dàn dựng?
Vâng, ngập ngừng một lúc Hiệp trả lời.
- Khoản vay hơn 660 triệu đồng, vợ chồng anh dùng để làm gì?
Khoản tiền này, Lư vay hộ anh Khiêm, Giám đốc Công ty Xây dựng nơi vợ tôi từng làm kế toán trước đây... Khi anh Khiêm bỏ trốn, vợ chồng tôi phải đứng ra trả khoản vay này.
- Quan hệ giữa vợ chồng Hiêp và anh Khiêm như thế nào?
Chỉ là quan hệ cùng cơ quan, vợ tôi là nhân viên của anh Khiêm, Hiệp cho biết.
- Theo như anh nói thì đó chỉ là quan hệ đồng nghiệp, vì sao vợ chồng anh có thể mang cả gia sản của gia đình ra thế chấp?
Lúc này, Hiệp im lặng không nói gì.
Đối tượng Nguyễn Quang Hiệp tại cơ quan điều tra
2. Cũng như Hiệp, trong suốt cuộc nói chuyện với chúng tôi, Hoàng Thị Lư không nhỏ một giọt nước mắt. Những câu trả lời ráo hoảnh, được chuẩn bị nhuần nhuyễn như một bài học thuộc lòng... của vợ chồng Hiệp, Lư khiến chúng tôi thấy gai người.
- Khi Hiệp nói về việc thủ tiêu bà Mai, vì sao chị không can ngăn chồng?
Việc làm của chồng tôi mang tính bột phát, chúng tôi không có sự bàn bạc với nhau để giết bà Mai. Trong quá trình bà Mai đến đòi nợ giữa bà ấy và chồng tôi đã xảy ra mâu thuẫn... chồng tôi liền dùng chiếc chày giã cua bằng kim loại đập vào đầu bà Mai, Lư trả lời ráo hoảnh.
- Giữa chị và chồng chị có sự bất nhất trong lời khai, Hiệp khai rằng có bàn bác với chị. Sau khi bà Mai bất tỉnh nằm xuống nền nhà, chị đã lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và các giấy tờ vay nợ của bà Mai đem theo người... Chị cũng là người đem các giấy vay tiền đi đốt. Không những vậy, sau khi bà Mai tử vong, chị còn là người ngồi sau giữ xác, giúp sức cho chồng trong việc phi tang xác của nạn nhân...
Đã đâm lao thì phải theo lao, tôi cũng chẳng biết làm gì nữa... Lư bao biện cho hành vi phạm tội của chị ta.
- Khoảng 19h ngày 26-1, tức là trước thời điểm vụ trọng án xảy ra, dù chưa có tiền trả cho bà Mai nhưng chị vẫn dùng sim điện thoại khuyến mại liên lạc với bà Mai, yêu cầu nạn nhân đem giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và các giấy tờ có liên quan đến vay nợ để thanh toán. Chị giải thích như thế nào về việc này?
Trước câu hỏi của tôi, Lự lặng thinh không nói gì.
- Lư vay tiền bà Mai với mức lãi suất như thế nào?
Tôi vay với lãi suất 3 nghìn đồng/1 triệu đồng/ ngày. Tôi đã trả lãi cho bà Mai hai lần, mỗi lần là 40 triệu đồng.
- Khi cho Lư vay tiền, bà Mai cũng có sổ sách theo dõi. Việc cho vay tiền, bà Mai giấu con cái nên thường viết bằng các ký hiệu... Song tất cả các khoản vay trong sổ sách đều chỉ dừng lại ở mức lãi suất 1500 đồng/1 triệu/1 ngày. Lư giải thích sao về việc này?
Tôi không biết, tôi đã trả lãi bà Mai như vậy... Lư chống chế một cách yếu ớt.
- Quyển giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đã chiếm đoạt được, chị để ở đâu?
Sau khi có bộ giấy tờ trên, tôi đã mang bán mảnh đất lấy 420 triệu đồng...
Đến thời điểm này, bà Mai đã tử vong. Mọi lời khai về nguyên nhân dẫn đến hành vi phạm tội của vợ chồng Hiệp, Lư đều xuất phát từ một phía. Việc bà Mai có đe dọa vợ chồng Hiệp, Lư hay không và có đe dọa đến mức vợ chồng Lư, Hiệp quyết định phải thủ tiêu chủ nợ... cơ quan điều tra vẫn đang xác minh. Song đó không thể là lý do để biện minh cho hành vi phạm tội của hai kẻ thủ ác. Liệu một người đàn bà sắc sảo như Lư có thể khù khờ mang cả gia sản của mình ra thế chấp mà không được hưởng một khoản lợi nhuận gì?
Nguyễn Quang Hiệp là con út trong gia đình ông Hiếu, từ nhỏ đã có năng khiếu về thể dục thể thao. Hiệp 3 lần thi vào Đại học thể dục thể thao nhưng đều không đỗ, sau đó thì theo học ngành y tại tỉnh Hải Dương nhưng chỉ được một thời gian ngắn cũng bỏ học. Thời gian sau đó, Hiệp vẫn theo đuổi đam mê cháy bỏng của mình, anh ta về học tại trường cao đẳng thể dục thể thao ở Chương Mỹ (Hà Nội).
Sau khi ra trường, Hiệp xin dạy hợp đồng môn thể dục tại trường PTTH Trương Hán Siêu, huyện Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình. Trong khi những cặp vợ chồng trẻ khác còn đang loay hoay làm kinh tế thì vợ chồng Hiệp, Lư đã có một mảnh đất giữa thành phố Ninh Bình. Về phần của Lư, ngoài làm kế toán cho các công ty tư nhân, hai vợ chồng còn mở hai cửa hàng bán quần áo thời trang tại TP Ninh Bình. Việc làm ăn chẳng mấy thuận buồm xuôi gió, trong khi khoản vay lãi bà Mai ngày càng cao lên khiến Hiệp và Lư lao đao.
Cùng thời gian này, Lư có thai cô con gái thứ hai... Theo chuẩn đoán của bác sỹ thì cháu bé bị bệnh tim bẩm sinh, sẽ không qua khỏi. Song vì thương con, Hiệp và Lư vẫn muốn giữ lại bào thai này với một chút hy vọng dẫu là mong manh. Sau chín tháng, mười ngày Lư trở dạ sinh cô con gái kháu khỉnh. Những tháng đầu, cháu bé rất khỏe mạnh nhưng sau đó thì phát sinh bệnh lý, người lúc nào cũng tím tái.
Trước đó, gia đình Hiệp đã có sự chuẩn bị từ trước nên đã đào trước một chiếc huyệt trong mộ phần của dòng họ để đề phòng trường hợp xấu nhất cho cháu bé này. Khoản tiền lãi hàng tháng, tiền thuê nhà, tiền chữa bệnh cho con cái... hàng tháng thúc ép đã khiến Lư và Hiệp đánh mất tính người cả hai đã nghĩ đến một thủ đoạn vô cùng tàn ác là thủ tiêu chủ nợ để thoát nợ. Đọc những lời khai trong bản cung của vợ chồng Hiệp, chúng tôi không khỏi rùng mình run sợ, trước tội ác mà họ gây ra... Sau khi sát hại bà Mai, vợ chồng Hiệp, Lư bỏ xác nạn nhân vào một bao tải xác rắn, sau đó dùng 4 viên gạch đỏ buộc vào bao tải rồi mang xuống đoạn gầm cống Thuyên giấu xác?
- Có bao giờ Hiệp nghĩ rằng hành vi phạm tội của hai vợ chồng sẽ bị phát hiện, tôi ngắt ngang câu chuyện của Hiêp.
Suốt mấy tháng qua, tôi và vợ sống trong tâm trạng, sợ hãi tột cùng. Cứ nhắm mắt vào là những hình ảnh kinh hoàng của buổi tối hôm đó lại hiện ra trong trí nhớ. Tôi tránh tụ tập chỗ đông người...vì sợ nhìn thấy thịt lợn. Khi bạn bè rủ đi ăn thịt mèo, tôi cũng không dám đi vì sợ sát sinh, Hiệp nói với tôi. Tôi nghĩ rằng nêu sự việc này không bị phát hiện thì cả đời tôi sẽ không làm điêu ác nữa, chẳng ngờ!... Tôi mong có cơ hội để làm lại cuộc đời và sửa sai, Hiệp ngậm ngùi.
Khi gặp một điều gì đó không may mắn trong cuộc sống, người ta thường tin vào thế giới tâm linh. Trong lúc ngồi cạnh tôi, Lư đã liên hệ điện thoại với một người thầy cúng để hỏi về lễ hoàn thổ, bởi Lư tin rằng vì gia đình Lư đào trước ngôi mộ chờ cho cháu bé nên vận đen cứ đến. Nếu con gái Lư được sống thì cha nó phải thế vào chỗ đó... Có lẽ đây là sự an ủi cuối cùng cho Lư trong những ngày chờ bản án có hiệu lực. Song chúng tôi thì tin rằng "gieo nhân nào, gặt quả ấy" mọi việc chính là ở con người. Tội ác của Lư và Hiệp sẽ bị trừng trị thích đáng, song trong vụ án này cũng gióng lên một hồi chuông cảnh báo về tình trạng vỡ nợ tín dụng đen.
Theo vietbao
Vợ chồng giáo viên sát hại chủ nợ Chiều 11/5, Công an tỉnh Ninh Bình cho biết đã bắt Nguyễn Quang Hiệp (SN 1979), giáo viên môn thể dục của trường THPT Trương Hán Siêu (Hoa Lư) và vợ là Hoàng Thị Lư (SN 1984) là những nghi can sát hại bà Nguyễn Thị Mai (SN 1949), trú phường Vân Giang, TP Ninh Bình. Hiện trường vụ án mạng. Theo cơ...