Trót yêu nhầm anh trai chồng sắp cưới
Có những tình yêu như định mệnh nhưng lại thật trớ trêu. Tôi không biết phải làm sao khi trót yêu nhầm anh trai của chồng sắp cưới?
Sự sắp đặt của “ông trời”
Tôi và Hùng yêu nhau 3 năm thì hai bên gia đình giục cưới. Cả hai đã ra trường, có việc làm ổn định, hai gia đình lại ủng hộ nên chẳng có lý do gì để trì hoãn đám cưới. Đấy là mọi người tư duy một cách thông thường như thế. Còn thực sự tôi cũng chưa sẵn sàng với đám cưới này.
Hùng là mối tình đầu của tôi, yêu nhau khi hai đứa còn là sinh viên. Nhưng thời gian và sự thiếu hòa hợp tính cách làm tôi tình cảm trong tôi phai nhạt nhiều. Thực sự mọi thứ với tôi giống như một thói quen nhiều hơn.
Nhưng Hùng thì khác, anh quyết tâm phải cưới tôi. Anh sợ để lâu sẽ chẳng có đám cưới nào xảy ra. Trước áp lực từ Hùng, từ người lớn hai nhà, tôi cũng tặc lưỡi đồng ý đám cưới. Bố mẹ hai bên cũng đã chính thức có lời với nhau để tiến tới chọn ngày ăn hỏi, ngày cưới.
Kế hoạch cho đám cưới đã lên, ngày cưới cách khoảng 3 tháng thì tôi phải đi công tác Sài Gòn 2 tuần. Mọi chuyện xáo trộn bắt đầu từ đây.
Tôi gặp Phong, đối tác của dự án mới. Gần như là định mệnh, anh được thay thế vào phút chót của dự án này khi đồng nghiệp bị ốm nặng. Tôi chết đứ đừ anh ngay buổi gặp đầu tiên. 25 tuổi, tim tôi vẫn loạn nhịp khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi. Ngày trước Hùng là người tán tỉnh tôi trước và một thời gian thì tôi nhận lời yêu nhưng chưa bao giờ nhìn vào mắt Hùng tôi bị hớp hồn như này.
Suốt hai tuần đó tôi như biến thành người khác, quên bẵng mất mình sắp cưới chồng. Ngoài lúc làm việc, tôi và Phong lại hẹn hò ăn trưa, ăn tối, cà phê, chở nhau lượn những con đường Sài Gòn về đêm dịu mát. Phong cũng cuốn theo tôi như đã hẹn nhau kiếp trước. Chúng tôi thực sự như sinh ra là để dành cho nhau. Mới biết nhau vài ngày mà chúng tôi hiểu nhau vô cùng. Có những điều tôi chỉ nằm trong ý nghĩ, Phong đã đoán ra. Chúng tôi làm việc ăn í, đi chơi cũng ăn í. Càng trò truyện, cả hai đều không rời được nhau.
Video đang HOT
Và chỉ sang tuần thứ hai, Phong đã tỏ tình với tôi. Tôi như người say nắng, trúng gió không tỉnh lại được. Lí trí đã không kiểm soát được con tim tôi nữa, chúng tôi đến với nhau như vậy. Mấy ngày liền tôi quên bẵng mất Hùng, không thèm gọi điện nhắn tin, chỉ khi chồng sắp cưới gọi điện, tôi mới thảng thốt trở về thực tại. Nhưng tôi vẫn không thể không nghĩ, không nhớ tới Phong. Vừa gặp nhau mà đi ngủ tôi cũng nhớ tới anh, sáng thức giấc người đầu tiên tôi muốn trò chuyện là Phong. Những tin nhắn ngọt ngào của Phong dù vừa tạm biệt nhau, hay lúc thức giấc cũng đủ làm tôi rạng rỡ.
Thế rồi chuyến công tác cũng tới ngày cuối cùng, tôi cũng phải trở về thực tại, trở về nhà, với người chồng sắp cưới. Tôi bắt đầu thấm thực tế với vô vàn những chuyện đau đầu cần giải quyết trước khi có thể đàng hoàng đến với Phong.
Định mệnh hay bi kịch?
Đúng lúc chuẩn bị ra sân bay thì Phong nhắn, anh cũng mua được vé cùng chuyến với tôi. Anh vừa muốn đưa tôi về, vừa kết hợp thăm nhà luôn. Ở sân bay, chúng tôi mới bắt đầu hỏi kĩ về địa chỉ nhà. Hóa ra anh ở thành phố Nam Định cùng quê với Hùng. Thậm chí còn đúng đường nhà Hùng luôn. Anh vào Nam lập nghiệp 7 năm nay, lại xung khắc với bố nên ít về thăm nhà nên đợt này muốn về xem tình hình thế nào.
Anh càng kể về gia đình mình, tôi càng ngờ ngợ. Tới khi anh kể về em trai thì tôi sốc thật sự khi nhận ra đó không ai khác chính là Hùng. Càng nhìn anh, tôi càng hốt hoảng khi bắt gặp một người quen trên khuôn mặt anh. Hóa ra anh giống bố còn Hùng giống mẹ nên nhìn hai anh em không giống nhau lắm. Tôi chưa gặp anh trai Hùng bao giờ. Hùng cũng không kể nhiều về anh trai mình, có vẻ họ cũng không thân thiết.
Cả chuyến bay ấy, tôi như người mất hồn vì không biết khi đặt chân xuống mặt đất phải đối diện với sự thật này thế nào. Tôi đã định cắt đứt mọi liên lạc với Phong nhưng không thể. Phong cũng không chịu đựng nôi khi tôi biến mất không lời giải thích mấy ngày liền. Anh liên tục nhắn tin, gọi điện tới mức “cháy máy”.
Còn về Hùng, tôi lấy hết dũng cảm nói với Hùng hãy hủy đám cưới. Không ngoài dự đoán, một lời nói của tôi đã làm loạn tất cả. Hùng như phát khùng, vặn hỏi tôi lý do tại sao lại “nói lảm nhảm như thế?” Tôi chỉ trả lời đơn giản rằng tôi chưa sẵn sàng để lấy chồng nhưng Hùng không tin. Hùng quy kết rằng tôi đã thay lòng đổi dạ, đã có kẻ thứ ba xem vào. Tôi chỉ biết xin lỗi Hùng và hoàn toàn im lặng vì tôi biết nếu nói ra sự thật thì tất cả tan nát.
Tôi muốn nhấn chìm sự thật đó trong nước mắt. Sao cuộc đời lại trớ trêu như thế?
Không chỉ Hùng mà Phong cũng không chịu đựng nổi sự im lặng không thể hiểu của tôi. Anh trở về nhà, sau khi biết đám cưới của cậu em bỗng tanh bành thì Phong bắt đầu tò mò về cô dâu của em trai. Và anh cũng suy sụp khi biết sự thật trớ trêu này. Anh đã nhắn tin cho tôi rằng anh sẽ để tôi tự quyết định, anh không làm khó tôi. Phong trở lại Sài Gòn ngay sau đó.
Sau bao lời trách móc, oán thán thì tôi cũng chấm dứt được câu chuyện đám cưới. Tôi chia tay Hùng bằng mọi cách dù Hùng có níu kéo, oán hận. Tôi chẳng thể làm khác được vì trái tim tôi đã thuộc về Phong, anh trai Hùng.
Nhưng hoàn cảnh càng đẩy chúng tôi xa nhau thì cả hai lại càng khao khát đến với nhau. Chúng tôi chẳng biết phải làm gì để có thể thanh thản đến với nhau. Liệu thời gian có xóa đi được câu chuyện cũ không? Liệu gia đình Phong và Hùng có từ mặt cả hai khi chúng tôi cứ bất chấp yêu nhau?
Theo Blogtamsu
Choáng váng trước bộ mặt thật của chồng sắp cưới khi "ván đã đóng thuyền"
Những câu nói của anh khiến tôi chết sững: "Cô đừng có mà lên mặt với tôi. Trước kia vì để lấy lòng cô, bố mẹ cô tôi mới phải chịu nhịn. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, cô không lấy tôi thì cũng chẳng lấy được thằng nào nữa đâu. Đúng là đồ của nợ".
Chắc chẳng có cô dâu nào như tôi, sắp đến ngày cưới rồi mà vẫn không chút hào hứng, vui mừng. Hiện tại, tôi đang rơi vào tình trạng hoang mang và khó xử vô cùng. Tôi hy vọng sau khi nghe được câu chuyện của tôi dưới đây, các bạn có thể đưa ra những lời khuyên đúng đắn, giúp tôi vượt qua giai đoạn khủng hoảng này.
Tôi và anh quen nhau trong một lần giao lưu giữa hai công ty. Từ những điểm chung trong sở thích, tính cách mà chúng tôi tiến lại gần nhau lúc nào không hay. Rồi khi anh ngỏ lời yêu, tôi đã nhanh chóng đồng ý vì nghĩ rằng tôi đã tìm được người đàn ông của cuộc đời mình. Phải thú thật chưa ai chiều tôi như anh, ngay cả bố mẹ. Mọi sở thích, yêu cầu của tôi đều được anh đáp ứng mà không đòi hỏi. Aanh thấu hiểu mọi suy nghĩ của tôi, không bao giờ bắt bẻ, bắt tôi phải làm cái này cái nọ, luôn dành mọi tình yêu thương và những thứ tốt nhất cho tôi.
Còn về bản thân anh, tôi chưa từng phải chê trách anh điều gì. Anh quá hoàn hảo. Anh biết cách đối nhân xử thế nên bố mẹ tôi vô cùng an lòng khi biết tôi yêu anh. Anh còn không hề đụng đến bia rượu, thuốc lá, cờ bạc, gái gú thì lại càng không phải nói tới. Mỗi khi tới nhà tôi chơi, gặp dịp tiệc tùng, anh cố lắm cũng chỉ uống được một chén cho khỏi thất lễ.
Và lễ ăn hỏi và lễ cưới của chúng tôi sớm được định ngày tốt. May mắn là lễ ăn hỏi và lễ cưới của chúng tôi chỉ cách nhau có hai tuần nên mọi người có thêm thời gian để chuẩn bị cho lễ cưới chu toàn hơn. Tôi cứ như đi trên mây vì những gì diễn ra trước mắt quá hoàn hảo. Viễn cảnh về một gia đình nhỏ hạnh phúc khiến tôi háo hức mong chờ tới lễ ăn hỏi từng ngày.
Chỉ còn một tháng nữa là ăn hỏi, bạn bè chung của hai chúng tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ nói là để chia tay quãng đời độc thân của chúng tôi. Có chút hơi men vào khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Anh không đưa tôi về nhà mà đưa thẳng tôi vào nhà nghỉ, anh nói anh muốn tình cảm của chúng tôi đã tiến xa hơn. Tôi đã không ngần ngại trao thân cho anh vì nghĩ rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ thuộc về nhau. Nhưng tôi không thể ngờ được rằng sau cái đêm hôm đó, anh mới chính thức bộc lộ rõ bản chất con người mình.
Lễ ăn hỏi diễn ra khá hoành tráng vì cả hai gia đình đều có điều kiện. Trong lễ ăn hỏi ấy, anh nhiệt tình và hăng hái uống hết chén này tới chén khác, ai mời cũng không từ chối, thậm chí còn chủ động mời rượu mọi người. Một anh chàng rụt rè, nhút nhát trên bàn nhậu, không thích rượu tới mức ngửi mùi đã khó chịu khi xưa đã biến mất không sủi tăm. Giờ đây anh biến thành một người rất hào hứng với rượu, ngồi xuống bàn nhậu là mắt sáng lên, rung đùi thích chí là đằng khác. Tôi choáng váng trước biểu hiện này của anh. Bố mẹ tôi cũng cảm thấy sững sờ trước những gì chàng rể tương lai thể hiện. Nhưng ai cũng nghĩ vì hôm nay là ngày vui của chúng tôi nên anh mới như thế.
Tôi cứ có cảm giác bất an, hình như anh đã có được thứ anh muốn nên mặc nhiên hờ hững, không quan tâm. (Ảnh minh họa)
Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu. Những ngày sau đó, không hôm nào là anh không trong tình trạng say khướt. Trước kia cứ tan làm là anh qua đón tôi nhưng bây giờ thì anh nói tôi có chân, sao không tự về còn phải đưa đón. Khi hỏi được thì hóa ra lúc ấy anh đang bận đánh bài với mấy người bạn nên không thể đón tôi. Tôi cứ có cảm giác bất an, hình như anh đã có được thứ anh muốn nên mặc nhiên hờ hững, không quan tâm.
Ngày hôm đó do cảm thấy mệt trong người, tôi đã nhờ anh tới đưa tôi về nhà. Anh có tới nhưng mang theo thái độ hằn học, bực tức. Suốt quãng đường về nhà, anh liên tục chê trách tôi tiểu thư, mệt có một tý cũng đòi hỏi quan tâm. Anh còn nói sau này khi về chung một nhà, nếu mệt thì tôi tự lo nấy, đừng có làm phiền anh như thế này. Tôi bàng hoàng trước thái độ này của anh. Chẳng phải trước kia anh luôn quan tâm, lo lắng và chiều chuộng tôi hết lòng sao. Vậy mà bây giờ khi sắp thành vợ chồng thì anh lại thay đổi 180 độ như vậy.
Do uất ức bị dồn nén lâu ngày nên tôi đã lớn tiếng nói lại anh: "Anh cho em xuống, em tự về được rồi". Nào ngờ câu nói vừa dứt, anh liền cho tôi xuống xe ngay lập tức. Thậm chí, anh còn buông ra những câu nói khiến tôi chết sững: "Cô đừng có mà lên mặt với tôi. Trước kia vì để lấy lòng cô, bố mẹ cô tôi mới phải chịu nhịn. Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, cô không lấy tôi thì cũng chẳng lấy được thằng nào nữa đâu. Đúng là đồ của nợ".
Thì ra trước đây, để lấy lòng tôi, anh đã phải kìm nén và nín nhịn biết bao. Giờ nghĩ rằng ván đã đóng thuyền nên mới thoải mái bung ra bộ mặt thật của mình. Tôi thất vọng vô cùng về người chồng tương lai của mình. Càng đến gần ngày cưới, tôi càng thấy lo sợ. Tôi sẽ phải sống thế nào với người chồng hai mặt này đây? Nhưng thiệp mời đã phát, ngày cười đã định, ai ai cũng biết chúng tôi sắp thành vợ chồng, lúc này có rút lui cũng là quá muộn.
Theo Blogtamsu
Ly hôn xong, chồng đưa nhân tình về sống, không cho tôi gặp con Đã gần 2 tháng trôi qua rồi, tôi vẫn không có cách nào để gặp được con. Nỗi nhớ con, nỗi hận chồng khiến tôi như phát điên. Tôi kết hôn khi còn rất trẻ, mới 18 tuổi. Tốt nghiệp cấp 3 xong, khi bạn bè cùng trang lứa hào hứng với kỳ thi đại học và bao nhiêu dự định trước mắt...