Trong tim có hoài bão, ba mươi tuổi vẫn là thanh xuân.
Mình bây giờ rất hạnh phúc, chẳng thắc mắc chuyện cũ, chẳng đoái hoài người cũ, chẳng nhớ mong tình cũ.
Đời mình rất ít khi tiếc nuối. Càng tiếc nuối thì càng buồn.
Năm bạn mười tám tuổi, tưởng là khoảnh khắc đẹp nhất đời người, thật sự đâu biết đấy là thời điểm nông cạn nhất, bất lực nhất, quạnh quẽ nhất, yếu đuối nhất.
Bạn bây giờ, chẳng già cũng chằng trẻ, nhưng có thể tự lực trên đôi chân mình, lại thêm một bước đỡ lấy cha mẹ, mạnh mẽ đối diện với muôn mặt cuộc đời. Cô gái năm mười tám tuổi bé nhỏ ấy, sao có thể sánh với bản thân lúc này?
Một mảnh tình đầu treo trên cây phượng, mình đã bỏ lại cùng quá khứ rất lâu rồi.
Chàng trai năm đó nắm tay mình năm mười bảy tuổi, ừ vì thương mà đến, ừ chẳng vì gì mà rời đi, sao có thể sánh với kẻ lúc này cận gối mình, âm thầm chống đỡ mình những ngày mưa tạt, lặng lẽ ở lại những ngày nắng yên. Chàng trai mình quay quắt yêu thương ngày đó, dù trọn vẹn hay dở dang, mình chẳng còn nhớ tên. Vì mình bây giờ rất hạnh phúc, chẳng thắc mắc chuyện cũ, chẳng đoái hoài người cũ, chẳng nhớ mong tình cũ.
Có người nói với mình, thanh xuân của mình đã hết, thấy mình mỗi sáng bôi thêm một lớp kem vào đuôi mắt, trong vườn hoa một ngày trở gió, mình chỉ việc đợi tàn phai?
Người ta vẫn hay nói đại ý rằng, chẳng vì ai không đủ tiền mà bất động sản hết sốt. Đừng vì đàn ông không có tầm mà leo xuống.
Áo mặc sai một màu thì tổng thể đã không vừa mắt, người nói sai một câu thì đã không vừa lòng, đời đủ mọi thứ để kĩ càng, mỗi ngày đều lựa lựa tính tính, âm thầm trưởng thành, âm thậm mặn mà, âm thầm mạnh mẽ, tới lúc này rồi, đừng vì ai rót một lời cay đắng mà giữ mãi trong lòng, đừng vì ai khinh bạt mình mà nghĩ sai về mình.
Phụ nữ không sợ già, không sợ xấu, không sợ ế, phụ nữ chỉ ngại định kiến, đâu đơn giản là lời qua tiếng lại, dăm ba câu nói chơi, mà lại đau bầm gan tím ruột.
Năm bạn mười tám tuổi, chẳng ai tin bạn sẽ thành công, sẽ tự lập, sẽ hạnh phúc; nhưng bạn vẫn bình bình an an tới phút này đấy thôi. Có những ước mơ ở lại mãi với ngày đó, nhưng có những điều không tưởng bạn lại đạt được hôm nay. Nếu bạn muốn một lần nữa yêu, một lần nữa liều, thì bạn phải một lần nữa gọi thanh xuân trở lại.
Mình vẫn tin thanh xuân ngọt vì tim mình có tình, có niềm tin, có mưa rào, có lửa cháy. Chẳng ai nói thanh xuân đo bằng tháng năm, đâu cần vội sống, vội chết, vội lãng quên, vội nuối tiếc? Chỉ cần dửng dưng thức dậy, thấy còn khao khát, còn mạnh mẽ, có gì đời này không vì mình mà tươi đẹp?
Trong tim có hoài bão, ba mươi tuổi vẫn là thanh xuân.
Theo guu.vn
Hợp đồng ân oán (Phần 5)
Nguyệt cúi gằm mặt xuống. Phải giải quyết thế nào đây. Cô đúng là muốn ly hôn với Sâm, nhưng không muốn ra đi theo cách này. Cô vẫn muốn trong mắt Sâm, mình không phải người đàn bà xấu xa.
- À, ra là chồng của Nguyệt. Chào anh, tôi là đối tác của cô ấy. Tôi tên là Đức.
Đức chìa tay ra phía trước, chờ đợi cái bắt tay của Sâm.
Sâm nghiến răng. Anh nhận ra Đức chính là người đàn ông trong những bức ảnh mà Thư đưa cho anh xem.
Sâm cúi nhìn Nguyệt. Chuyện xảy ra khiến nghi ngờ của anh dành cho cô càng chắc chắn hơn. Nhưng Sâm không muốn đối chất với cô ngay lúc này. Anh tin rằng mọi chuyện đều có lý do của nó, dù rằng những chuyện xảy ra không vừa ý anh chút nào.
Nguyệt cúi gằm mặt xuống. Phải giải quyết thế nào đây. Cô đúng là muốn ly hôn với Sâm, nhưng không muốn ra đi theo cách này. Cô vẫn muốn trong mắt Sâm, mình không phải người đàn bà xấu xa.
Sâm gật đầu với Đức. Anh không đáp lại cái bắt tay.
- Tôi là chồng cô ấy, luật sư.
- Tôi biết.... - Đức rút tay về, cho vào túi quần.
- Theo như những gì tôi thấy, anh đang làm phiền vợ tôi trong khi cô ấy không hề muốn. Điều này có thể bị quy thành tội quấy rồi người khác rồi đấy.
Video đang HOT
Đức cứng họng khi bị cắt ngang lời như thế. Nhưng anh không muốn chịu thua chút nào. Mẹ anh nói đúng, dù đã gần ba mươi nhưng cái tính trẻ con của anh mãi vẫn còn.
- Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đến khách sạn... à không, tôi không có ý đó.
Đức cười xòa khi thấy Sâm đanh mặt lại. Sâm siết chặt bàn tay Nguyệt. Còn Nguyệt thì đau bụng sắp ngất đến nơi.
- Ý tôi là, cô ấy sắp làm quảng cáo cho khách sạn của tôi, nên cần đến đó để xem vài thông tin cần thiết. Dù sao tôi và cô ấy cũng là...
- Khoan đã!
Nguyệt thốt lên. Cô mím môi, tức tối nhìn Đức. Anh ta muốn trêu người cô. Nguyệt không muốn Sâm biết Đức là tình cũ của mình. Cô muốn nói gì đó, nhưng cơn đau bụng quặn thắt nuốt hết chữ nghĩa của cô lại.
- Sao vậy?
Sâm cúi xuống và thấy sắc mặt của Nguyệt không được tốt.
- Anh đưa em về nhé ?
Nguyệt lắc đầu.
- Không sao. Em hơi đau bụng một tí. Em vẫn còn có việc, đi trước đây.
Nguyệt thả tay Sâm ra và vội vàng bỏ đi. Sâm với theo cô nhưng không kịp nói gì. Anh có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại không mở lời được. Anh biết là mình cũng chưa sẵn sàng để nghe những sự thật về Nguyệt.
Sâm nghiến răng. Anh nhận ra Đức chính là người đàn ông trong những bức ảnh mà Thư đưa cho anh xem.
- Xem ra hai vợ chồng anh cũng không gần gũi lắm nhỉ ? - Đức châm chọc.
- Đừng xía vào chuyện của người khác.
- Tôi chỉ nói thật thôi mà.
Đức nhún vai. Hóa ra Nguyệt lại kết hôn với người thế này. Nói chung, anh ta cũng khá là tốt, quan tâm chăm sóc vợ từng chút một như thể sợ rằng Nguyệt là con búp bê thủy tinh dễ vỡ.
Đức lắc đầu cười. Anh cũng từng như thế, nhưng rồi mọi chuyện thế nào chứ? Nguyệt cho anh chút yêu thương mà anh tưởng như nó là thứ ấm áp và tuyệt vời nhất trên đời, rồi đột ngột bỏ đi. Sau tất cả mọi chuyện, chính anh mới là con búp bê thủy tinh dễ vỡ. Chỉ một cái đẩy tay, anh đã vỡ tan tành.
Đức liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh ta cũng sẽ là một con búp bê ngu ngốc như mình mà thôi.
Anh giơ tay lên, muốn quàng vai Sâm, tỏ vẻ như họ là hai người đàn ông thân thiết. Sâm nghiêng người né ra.
- Sao thế ? Tôi chỉ muốn thân thiết với anh một chút thôi mà. Tôi với Nguyệt là bạn thân đấy.
- Không liên quan đến tôi. - Sâm quay lưng đi. Anh muốn đi tìm Nguyệt, hi vọng cô sẽ thành thật với mình về cuốn sổ đăng ký kết hôn giả mà cô giấu trong ngắn kéo.
Đức cười nham nhở, không biết có nên cảnh báo cho Sâm về người đàn bà như Nguyệt không. Cuối cùng anh cũng gọi với theo.
- Tôi khuyên anh nên tìm hiểu cho kỹ về một ai đó trước khi tiến tới mối quan hệ thân thiết với người ta
Sâm ngoái đầu lại nhìn Đức.
- Thế thì cậu cũng nên tìm hiểu kỹ về tôi trước khi muốn làm thân với tôi.
- Anh có biết tại sao Nguyệt luôn nhớ nhung Hà Nội không ?
Sâm dừng bước.
- Vì sao ?
- Vì cô ấy chán ghét nơi này. Quá khứ và trái tim của cô ấy đều nằm ở đó.
Sâm tiến về phía Đức, dúi tay vào ngực anh ta như một lời cảnh cáo.
- Không phải chỉ có nơi này. Bất kỳ đâu kìm chân cô ấy, cô ấy đều ghét.
Đúng thế. Ngay từ khi kết hôn với Nguyệt, Sâm đã biết rằng Nguyệt chỉ muốn coi cuộc hôn nhân này như cái trạm dừng chân. Anh quen Nguyệt đủ lâu để biết rằng cô thích bay nhảy đến mức nào. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến Nguyệt lại muốn ly hôn với mình. Sâm vẫn tin rằng mình có thể thay đổi được cảm giác và suy nghĩ của Nguyệt.
- Cái người tin rằng mình có thể thay đổi được một ai đó, là người ngu ngốc nhất đấy.
Đức nói với theo khi Sâm bỏ đi.
Đúng lúc này điện thoại anh reo lên. Một tin nhắn được gửi đến với hình ảnh một chiếc xem vỡ vụn. Đức mở mail ra xem, bàng hoàng khi biết được mẹ anh có liên quan đến vụ tai nạn xe này.
***
Nguyệt uống vài ly rượu cho ấm bụng, xoa dịu cơn đau quặn thắt do lo lắng. Cô không nghĩ mình lại uống nhiều đến thế.
Nhớ lại ba năm về trước, cô vẫn còn là một cô gái tự do. Nguyệt và Đức đã yêu nhau, và cô cứ nghĩ rằng đó sẽ là tình yêu vĩnh cửu tuyệt vời nhất mọi thời đại. Nó đúng như là câu chuyện cổ tích ở hiện thực, một cô gái chẳng có gì và một công tử nhà giàu sang phú quý.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Mẹ Đức xuất hiện, bố của Nguyệt tự dưng bị tai nạn xe hơi. Cô cần tiền hơn là tình yêu của Đức dành cho mình, vì thế cô bỏ Đức mà đi. Nhưng bố cô cũng không qua khỏi cơn nguy kịch. Hà Nội là thành phố chứa những đau đớn của cô. Chính vì thế mà cô đã bỏ lại tất cả, tìm đến Sâm và kết hôn với anh.
Nguyệt say ngất ngưởng, chật vật lắm mới mở được cửa nhà.
Sâm đã ngồi chờ cô từ bao giờ. Trông anh có vẻ nghiệm nghị, dường như là đang giận lắm. Nguyệt biết rằng cô đã làm sai quá nhiều. Người phụ nữ như cô chưa bao giờ làm được chuyện gì đúng đắn cả.
Sâm nhìn thấy Nguyệt thì đứng bật dậy. Anh vốn định sẽ hỏi cô cho rõ ràng về tất cả mọi chuyện, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô như vậy, anh lại quên sạch. Sâm lao đến đỡ Nguyệt và dìu cô xuống ghế.
Nguyệt ngã xuống người anh. Mùi rượu nồng nặc bốc lên.
- Anh còn nhớ lần đầu tiên em gặp anh không? Đó là trong quán bar ở gần nhà chúng mình. Em suýt thì bị một tên xấu xa sàm sỡ, nhưng em là ai chứ? Em đánh hắn ta một trận lên bờ xuống ruộng, rồi bị anh bắt về. Thế xong rồi từ đấy chúng mình trở thành bạn qua thư.
- Em say quá rồi, đi ngủ thôi nào.
- Không ngủ. Em có một bí mật. Em sẽ nói cho anh, nhưng không phải hôm nay.
- Rồi, rồi. Đi ngủ thôi nào.
- Anh có biết tại sao em không muốn có con không ?
Sâm vất vả lắm mới giữ được Nguyệt. Nhưng câu hỏi của cô khiến anh dừng lại.
Sâm chợt nghĩ, anh đã đợi chờ cô ba năm trời, anh cứ nghĩ rằng cô đã yêu anh. Nhưng hóa ra là không. Đợi chờ chẳng có tác dụng gì hết. Anh cần phải làm gì đó để giữ được cô. Và một đứa con là cái cớ duy nhất để Nguyệt phải ở lại bên anh.
Sâm bế thốc cô lên, đưa cô lên phòng.
Nguyệt nằm xuống giường và ngủ say như chết, hoàn toàn không hề biết Sâm đang cởi đồ của cô.
Sâm chợt nghĩ, anh đã đợi chờ cô ba năm trời, anh cứ nghĩ rằng cô đã yêu anh. Nhưng hóa ra là không. Đợi chờ chẳng có tác dụng gì hết.
***
Đức ngồi xuống giường. Anh nhớ lại khoảnh khắc Nguyệt nhìn anh. Cô nhìn đôi môi anh.
Đức cười thầm khi nhận ra Nguyệt vẫn có tình cảm với mình. Anh đưa tay lên xoa lấy môi và đắm chìm trong cảm giác tự hào.
Tiếng chuông cửa đánh thức anh.
Bà Hoan đứng ngoài cửa, vẫn chiếc áo lông choàng chết ngốt dù thời tiết gần ba chục độ.
- Mẹ đến đây làm gì?
Bà Hoan chen vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
- Con lại đi gặp con bé đó đúng không?
- Mẹ đang nói đến ai vậy?
- Nguyệt.
Đức xoay người lại. Đúng như anh nghi ngờ, mẹ luôn theo dõi anh. Vậy ra, ba năm trước, Nguyệt rời đi là do bà nhúng tay vào.
- Mẹ đã làm gì rồi?
- Mẹ chẳng làm gì cả.
Bà Hoan rót trà, dửng dưng đưa lên miệng và nhấp một ngụm. Đức giật lấy tách trà, để xuống bàn.
- Có phải tai nạn của Nguyệt và bố cô ấy có liên quan đến mẹ không?
Đức cầm lấy tay bà, siết chặt lại. Người mẹ này chưa bao giờ cho anh cuộc sống yên ổn. Rốt cuộc năm đó bà đã làm gì? Tại sao Nguyệt lại bỏ đi? Có phải cô có lý do gì đó, có phải là do mẹ anh đã gây tổn hại cho cô không?
- Con nói gì mẹ chẳng hiểu.
- Con sẽ không để yên chuyện này đâu. Con sẽ tìm ra sự thật. Mẹ đừng hi vọng sẽ kiểm soast được cuộc đời con thêm lần nào nữa!
Đức chỉ ra phía cửa.
- Mẹ về đi.
Bà Hoan thất kinh. Bà chưa bao giờ thấy con trai mình tức giận đến thế.
Theo afamily.vn
Thật vô lý khi bạn gái yêu cầu tôi ngừng liên lạc với tình cũ Tôi đi leo núi cùng một nhóm bạn trong đó có người cũ. Bạn gái muốn tôi phải nhận sai và không được gặp người cũ nữa. Hình ảnh minh họa Tôi chia tay bạn gái được 3 năm, trước đó chúng tôi là bạn cùng lớp từ thời cấp ba. Sau khi chia tay, chúng tôi xác định không để bụng, thù...