Trong “thủ phủ” taxi
Khu vực gần sân bay Tân Sơn Nhất là nơi tập trung taxi nhiều nhất ở TP.HCM với hàng ngàn chiếc thuộc đủ các hãng tấp nập vào ra, đậu la liệt hai bên đường, hình thành nên một “thủ phủ” của giới taxi.
Taxi lao nhanh ra khỏi bãi khi được gọi – Ảnh: NGUYỄN LOAN
8g sáng, tài xế của các hãng tụ tập thành từng nhóm đang ngồi ăn sáng thì bỗng dưng không ai nói ai, các nhóm nháo nhác chạy về phía xe của mình, ngay sau đó tiếng còi huýt lên, hai cảnh sát cơ động ập đến. Các xe đua nhau chạy, một vài xe bị giữ lại lập biên bản vì đậu trên lề đường. Mỗi lần bị phạt như thế chỉ có méo mặt, một biên bản được lập ra thì tài xế vi phạm phải nộp 800.000 đồng cùng với việc sẽ “c.hết đói” cả tháng vì bị tịch thu bằng lái.
Một bãi đỗ, nhiều thân phận
“Không có chỗ đậu, chúng tôi phải đậu tạm ở đây để chờ tới lượt mới được vào bãi chờ xếp tài” – anh Trần Xuân Vĩnh, tài xế taxi Hãng Mai Linh, nói như phân bua. Anh nói tiếp: “Chạy ngoài đường ế khách nên phải tấp vào để đỡ t.iền xăng chứ xe ở đây đông lắm, nhanh thì một giờ, chậm có khi 3-4 giờ mới tới lượt mình”. Cả khu vực ở bãi đậu của sân bay có tới chín hãng taxi đăng ký. Nhưng nhiều taxi ở khu vực lân cận do ế khách nên thường lái xe vào đây xếp tài vào giờ cao điểm (giờ máy bay đáp, thường từ 15g tới gần 1g sáng hôm sau).
Buổi trưa, trong cái nóng gay gắt, tấm bạt che tạm của cô hàng nước bị hơi nóng phừng phực bốc lên thế nhưng vẫn rất đắt khách. Mấy anh tài xế vẫn thản nhiên ngồi gặm bánh mì và bày cờ tướng ra đ.ánh để “g.iết” thời gian trong lúc đợi khách. Trong tốp tài xế của Hãng Phương Trang, ông Nguyễn Hải Sơn là một trong những tài xế có t.uổi nghề cao nhất ở đây với gần 15 năm. Nửa đùa nửa thật, ông Sơn nói: “Làm nghề này khổ lắm, trai có vợ thì dễ bị vợ bỏ, chưa vợ thì khó kiếm vợ, còn đàn bà con gái làm nghề này thì càng cực”. Ông Sơn chính là điển hình bị vợ bỏ mặc dù đã lấy nhau được mấy chục năm nhưng bà vẫn ôm con bỏ đi chỉ vì ông đi suốt ngày.
Chị Huỳnh Thị Mỹ, tài xế taxi Hãng Mai Linh, bốn năm gắn với nghề lái taxi, chỉ cười khi nhắc đến công việc và gia đình. Trước đây chị từng làm đủ việc nhưng khó khăn quá nên chuyển qua nghề này. Chị cũng từng có gia đình riêng nhưng có lẽ nghề lái taxi trái giờ, trái nếp sinh hoạt đã lấy của chị hạnh phúc gia đình. Vậy là 33 t.uổi chị lại một mình thuê phòng trọ, ngày ôm vôlăng, tối về ôm gối ngủ.
Trong “thủ phủ” taxi này, nhiều tài xế từng sống trong giới giang hồ, cũng có người từng làm “ông nọ bà kia”. Tài xế Đoàn Quốc Việt vẫn chưa bao giờ thôi nuôi trong mình những hoài bão. Quê ở Cần Giờ, tốt nghiệp cử nhân ngành kế toán tài chính Trường ĐH Kinh tế TP.HCM, ra trường làm nhân viên kế toán được mấy năm, anh và người bạn thân hùn hạp chuyển qua mở xưởng gỗ làm ăn khá phát đạt. Nhưng mấy năm sau đó do làm ăn thất bát, thua lỗ nặng, anh quyết định làm tài xế cho Hãng Saigon Tourist để vừa vơi bớt nỗi buồn, vừa học nghề lái xe với hi vọng vài năm tới sẽ về lại Cần Giờ mở khu du lịch sinh thái.
Tài xế của Hãng Phương Trang vừa tranh thủ ăn trưa vừa đ.ánh cờ “g.iết” thời gian trong lúc đợi khách – Ảnh: NGUYỄN LOAN
Video đang HOT
Bươn chải với nghề
Có vào “thủ phủ” taxi cùng ăn cùng sống với họ mới hiểu hết cái khổ của đời tài xế. Từ 4g sáng họ đã phải lục tục dậy để chuẩn bị giao ca, thường tất cả các hãng taxi hoạt động 24/24 giờ nên mỗi ca làm của tài xế cũng chừng ấy thời gian. Sau mỗi ca làm mệt mỏi, điều duy nhất họ có thể làm là ngủ để lấy sức cho ca sau. “Có khi đợi từ sáng đến 11g-12g trưa mới được gọi, vào sân bay phải đóng phí 10.000 đồng/lượt vậy mà có khi khách chỉ yêu cầu chở ra khỏi sân bay, đi một đoạn bảo xuống vì có người nhà đến đón. Những lúc đó chỉ muốn điên” – anh Lê Văn Dương, tài xế Hãng Hoàng Long, kể. Mỗi ngày, công ty khoán cho mỗi người chỉ tiêu hơn 500.000 đồng nên phải ráng chạy đạt trên 1 triệu đồng, trừ chi phí mới kiếm được vài trăm ngàn đồng. Nếu gặp “cuốc” đường dài còn đỡ, chứ gặp vài ba trường hợp như trên thì đói cả ngày, thậm chí phải bù t.iền cho công ty. Xăng lên giá, các hãng cũng đua nhau tăng giá cước, khách mỗi ngày ít dần mà taxi ngày càng nhiều, đời tài xế cũng vì thế mà cực hơn.
Cực thì cực nhưng từng ngày họ vẫn luôn cố gắng giữ chén cơm. Tranh thủ lúc không có khách, một số tài xế taxi Hãng Phương Trang luyện… ngoại ngữ. Ngoài tiếng Anh, các tài xế còn tranh thủ thời gian học thêm một vài thứ tiếng khác như tiếng Nhật, tiếng Trung… “Học cũng chỉ được dăm ba câu nhưng phải học để có cái mà giao tiếp với khách, chứ lớ ngớ chỉ có thiệt vì không thể mời khách” – cầm sách học tiếng Nhật cấp tốc trên tay, anh Quỳnh Vũ, một tài xế taxi ở đây, chia sẻ. Không có thời gian tham gia các lớp học nên chủ yếu tài xế phải chịu khó mua sách về tự học. Gặp khách thì học lỏm thêm vài ba câu vậy là đủ.
Trong “thủ phủ” taxi này, tài xế đến từ nhiều miền quê trên khắp cả nước, người thì lặn lội từ Lào Cai, Bắc Giang vào đây, người từ miền Trung nắng cháy, người ở miền Tây Nam bộ lên. Chẳng ai quen biết nhau nhưng cùng làm đời tài xế, cùng ghé vào uống vài ly cà phê đợi khách mà trở nên thân thiết, gắn bó và chia sẻ với nhau bao vui buồn trong cuộc sống.
NGUYỄN LOAN – SƯƠNG TRANG
Gần 10.000 taxi
Khu vực sân bay Tân Sơn Nhất có gần 10.000 taxi của chín hãng (Sài Gòn Air, Mai Linh, Vinasun, Vinataxi, Sài Gòn Hoàng Long, Phương Trang, Savico, Saigon Tourist và Happy Taxi) được phép hoạt động. Mỗi taxi thường “cặp” theo 2-3 tài xế, tính ra có tới cả chục ngàn tài xế taxi hoạt động tại khu vực sân bay. Đó là chưa kể lượng “taxi nhập cư” của các hãng như Mai Linh, Phương Trang từ các tỉnh đổ về.
Hiện nay sân bay mới sắp xếp được khoảng 160 vị trí đậu taxi tại ga quốc tế và 200 vị trí tại ga quốc nội, chiếm một phần rất nhỏ so với nhu cầu nên taxi đậu tràn lan tại các tuyến đường gần sân bay như Trường Sơn, Hồng Hà… Xe đông, vị trí xếp tài ít nên tài xế thường phải đậu tại khu vực “chuồng cu” (từ dân dã mà giới tài xế gọi khu vực rào sắt để đậu taxi của sân bay ngay góc đường Trường Sơn và Hồng Hà) để chờ được gọi vào sân bay đón khách.
Theo quản lý các hãng taxi, nguồn gốc của tài xế taxi rất đa dạng nên việc quản lý rất phức tạp. Bên cạnh những tài xế yêu nghề, sẵn sàng trả lại tài sản của khách để quên cũng còn rất nhiều tài xế taxi lấy đồ của khách, làm giá, từ chối chở cuốc gần. Thậm chí Trung tâm an ninh sân bay phải xử lý nhiều vụ tài xế taxi trấn lột, đ.ánh khách nước ngoài. Trong năm 2011 đã có hơn 2.000 lượt tài xế taxi vi phạm kỷ luật tại sân bay Tân Sơn Nhất. Theo lãnh đạo một hãng taxi hoạt động tại sân bay, bên cạnh việc đào tạo, siết chặt kỷ luật của cơ quan quản lý, bản thân mỗi tài xế taxi cũng cần nâng cao đạo đức nghề nghiệp và lòng tự tôn dân tộc để duy trì hình ảnh đẹp đối với hành khách nói chung và du khách quốc tế khi tới VN nói riêng.
Theo T.uổi Trẻ
Thân phận những “cái bang” nhỏ bé
Nó sinh ra ở 1 vùng quê nghèo ở Vĩnh Phúc. Nó bảo "quê em là đất chó ăn đá, gà ăn sỏi. Nó nói: "Ra Hà Nội em mới biết cuộc sống của người thành phố sung sướng thế nào chứ như ở quê em, chỉ cần có đủ gạo ăn là may lắm rồi".
Tết là dịp để người lớn lo toan và t.rẻ e.m háo hức. Nhưng không phải đ.ứa t.rẻ nào cũng có cảm giác háo hức đón chờ năm mới như thế, bởi chỉ một điều đơn giản: chúng là những đ.ứa t.rẻ lang thang, không nơi nương tựa. Không còn gia đình, ngày ngày phải đối mặt với chuyện cơm áo, với những khó khăn của cuộc sống đầu đường xó chợ, những đ.ứa t.rẻ đó không có quần áo mới để mặc Tết, không có những giây phút cười hồn nhiên bên gia đình trong những ngày năm mới, khi mà trong đầu chúng cũng bộn bề chuyện lo toan bữa ăn hàng ngày như nhiều người lớn khác.
Phận trẻ ăn xin ngày cuối năm
Trong những ngày cuối năm, đi đâu tôi cũng thấy một không khí hối hả khẩn trương. Dường như ai cũng mải miết với những lo toan trước thềm năm mới: người bán hàng đang tính toán nhập nhiều hàng để tranh thủ bán tết; những người vợ biết lo xa đã bắt đầu đi sắm sửa; những người già đi chùa cầu sự bình an. Những sinh viên háo hức chờ đợi ngày về; và bọn trẻ nhỏ sung sướng về những bộ quần áo mới, trò chơi mới. Nhưng hôm nay, giữa dòng chảy xô bồ của cuộc sống, tôi bất chợt bắt gặp 1 thằng bé ăn xin. Không biết thằng bé sẽ chuẩn bị gì cho cái tết của mình - cái ý nghĩ đó thôi thúc tôi đi theo nó trong một ngày trời lạnh buốt. Phải mất một lúc tiếp xúc, tôi mới tạo được sự tin tưởng của Giang Văn Hòa - cậu bé ăn xin nhỏ t.uổi đó và nghe cậu kể về cuộc sống của 1 đ.ứa t.rẻ ăn xin.
Nó sống trong 1 khu nhà trọ dưới chân cầu Long Biên mà người ta vẫn gọi là khu nhà trọ 5.000 đồng. Chỉ đến đó mới có thể hiểu được khả năng thích nghi vô hạn của con người. Đó là những khu nhà lụp xụp, tối tăm được bao bọc bởi mùi của rác, mùi xú uế. Sẽ không thể so sánh được môi trường sống ở đây so với sông Tô Lịch nơi nào "trong lành" hơn. Những người sống ở đây đều là dân tứ cố vô thân, dân lang thang và dân lao động nghèo. Họ sống vạ vật, tạm bợ, chỉ mong sao kiếm đủ t.iền sống qua ngày. Hằng đêm, họ về đây ngủ trọ. Cả cái phòng chật hẹp được trải chiếu và để nhiều tấm chăn mỏng. Tất cả nằm chen chúc nhau, nên dù mùa đông lạnh, không có đệm, thì chỉ một lúc sau khi ngủ, căn phòng đã trở nên ngột ngạt.
Giang Văn Hòa bảo không có một ngõ ngách nào ở Hà Nội là nó chưa đi qua. Ngày nào thằng bé cũng dậy từ lúc 5g sáng để có thể đến được những nơi nó thường hay xin ăn. 12 t.uổi nhưng nó có thân hình của một đ.ứa b.é 8 t.uổi và gương mặt của 1 người trưởng thành. Có lẽ bởi đôi vai của nó quá nhỏ khi gánh trên vai cả 1 gia đình.
Nó sinh ra ở 1 vùng quê nghèo ở Vĩnh Phúc. Nó bảo "quê em là đất "chó ăn đá, gà ăn sỏi". Nó nói: "Ra Hà Nội em mới biết cuộc sống của người thành phố sung sướng thế nào chứ như ở quê em, chỉ cần có đủ gạo ăn là may lắm rồi". Bố nó nhiễm di chứng của chất độc da cam. Nó có 3 anh chị thì cả ba đều bị thiểu năng. Chỉ có nó may mắn lành lặn. 4 năm trước bố nó qua đời, nó nghiễm nhiên trở thành trụ cột chính của gia đình. Ở t.uổi lên 8, nó bước vào đời, bước vào con đường của kẻ ăn xin chuyên nghiệp.
Như bao đ.ứa t.rẻ lang thang khác, nó cũng bị đ.ánh đ.ập, bị bắt nạt và cũng phải nộp t.iền cho bọn bảo kê mỗi ngày. Theo luật, mỗi ngày nó phải nộp 30 nghìn đồng. Ngày nào không có đủ t.iền thì ngày đó sẽ bị ăn đ.ánh. Hồi đầu mới vào nghề, nó thường xuyên bị đ.ánh đ.ập vì không nộp đủ t.iền. Cuối cùng nó cũng nghĩ ra cách đi ăn xin cùng với 1 bà lão mù. Nhìn cảnh một già, một trẻ ăn mặc rách rưới đi trên đường, người qua đường dễ động lòng hơn. Vì thế, nó xin được nhiều t.iền hơn.
Có những người thương cảm, nhưng có những người dù cho t.iền vẫn tỏ thái độ dè bỉu với bà cháu nó. Nhưng dần dà, qua năm tháng, nó đã quen với những ánh mắt đó, quen với những lời nói đôi khi có thể làm nó buồn lòng. Ngày nào nó và bà lão mù cũng phải đi từ 40-50km nhưng bù lại số t.iền kiếm được cũng tạm đủ để giảm bớt gánh nặng cuộc sống trên vai nó.
Khi tôi hỏi việc chia t.iền thế nào thì nó bảo: "Bà nhường em nhiều t.iền hơn vì bà ấy thương hoàn cảnh của gia đình em. Nhưng dạo này bà ấy đau yếu lắm rồi. Chắc chẳng sống được bao lâu nữa. Lúc đó em sẽ phải tìm người khác. Biết là không thật thà, nhưng có như vậy mới kiếm được t.iền. Hôm nay bà ấy cũng ốm nên em phải đi ăn xin một mình đấy".
Giang Văn Hòa kể: "Em là vẫn còn sướng đấy! Có 1 lần em thấy 1 ông lão ăn xin vì đói quá nên lao vào cướp bát phở của một quán ăn ven đường. Ăn xong ông ta vục mặt xuống thùng nước rác uống. Bà chủ quán đ.ánh đuổi đi nhưng ông ta vẫn cười. Em nhìn thấy thương lắm nhưng không làm gì được. Mình cũng chỉ là 1 kẻ ăn xin, nếu em giúp ông ấy thì ai giúp mẹ và các anh chị em ở nhà".
Những đ.ứa t.rẻ lang thang, không nơi nương tựa
"Ăn xin cũng là một nghệ thuật"
Có thâm niên trong nghề nên nó kiếm được cũng kha khá. Nó bảo "ăn xin cũng là một nghệ thuật!". Mỗi ngày nó kiếm được từ 70.000đ - 300.000đ. Những ngày cuối năm như thế này là những ngày kiếm được nhiều t.iền nhất. Nó bảo "có lẽ bởi cuối năm ai cũng nhân từ hơn". Làm nghề này mà không có mánh khóe thì không thể làm được. Những nơi mà nó thường hay hoạt động là gần chùa, gần những công viên và những khu có nhiều du khách nước ngoài. Nó khoe "có lần em được một ông Tây cho 100.000đ liền".
Do ở trong 1 gia đình có nhiều người bị tật nguyền nên nó có 1 biệt tài rất đặc biệt. Khi nào mà gặp phải khách xộp, nó lại lăn lộn ra đường, miệng sùi bọt mép như người bị động kinh, còn bà lão đi cùng nó thì ôm lấy nó khóc, làm nhiều người qua đường không thể không dừng lại vì tò mò, cũng không thể không bỏ vài đồng t.iền lẻ ra cho bà cháu nó. Những "phi vụ" đó thường được khá nhiều t.iền. Nhưng nó cũng có lòng tự trọng của riêng mình. Dù trò ma mãnh đó giúp nó kiếm sống dễ hơn. Nhưng chỉ ngày nào "thất thu", nó mới buộc mình phải như thế bởi "những lúc làm thế, em nhớ các anh chị em ở nhà đến chảy nước mắt".
Hoạt động trong nghề lâu năm nên chỉ cần nhìn mặt là nó biết người nào có thể xin được, người nào không. Đối tượng mà nó hay xin nhất là những ông bà già nhìn có vẻ giàu có và phúc hậu, những du khách nước ngoài và cả những đôi trai gái đang tâm sự. Nó bảo "những đôi tinh nhân thường không thích bị quấy rầy nên rất dễ xin t.iền nếu chịu khó "bám dai" một chút". Nó cũng hay đứng chờ ở cổng các công ty lớn, những quỹ bảo trợ t.rẻ e.m vì ở những nơi đó "họ phải giữ thể diện cho mình nên có không muốn cho cũng phải cho".
Nhưng để kiếm được đồng t.iền cũng không phải dễ. Nó phải đối mặt với bọn trẻ con lang thang khác. Để bảo vệ phạm vi hoạt động của mình, nó thường xuyên phải đ.ánh n.hau. Nó giơ 2 tay chằng chịt những vết xẹo cho tôi xem với vẻ mặt thản nhiên, khoe rằng đó là chiến tích trong những lần "tranh giành địa bàn hoạt động" đó.
Trong những dịp lễ Tết, nó và những đ.ứa t.rẻ ăn xin khác thường được các cơ quan chức năng đưa vào các trung tâm chăm sóc trẻ lang thang, nhưng năm nào nó cũng phải cố tìm cách "thoát thân", bởi nó bảo vào đó, chỉ mình nó được ăn uống no đủ, còn mẹ và anh chị em nó ở nhà thì không. Nếu những đ.ứa t.rẻ bình thường đều được ở bên bố mẹ, được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng, thì dịp Tết, nó càng phải bám trụ ở Hà Nội, không dám về quê, vì nó bảo Tết là dịp kiếm được nhiều t.iền nhất, giúp nó hỗ trợ mẹ mua thuốc thang chữa bệnh cho mấy người anh, người chị.
Và một tương lai xa vời
Cứ sống như thế từ ngày này qua tháng khác, từ năm này qua năm khác, chưa bao giờ cậu bé đó nghĩ đến tương lai, bởi tương lai với nó chỉ là một cái gì đó thật xa vời, bấp bênh, mờ mịt. Nó nói: "Ngay lúc này em chỉ mong sao có đủ t.iền để lo cho gia đình một cái Tết bình thường. Em thích một bộ quần áo mới nhưng có lẽ để lúc khác vì quần áo của mẹ em rách lắm rồi. Hi vọng là em sẽ có đủ t.iền để mua cho mẹ và các anh chị mỗi người một cái áo ấm. Mùa đông ở quê em lạnh lắm. Em cũng chỉ dám mua đồ si đa thôi". Nó bảo cuộc sống lang thang rất phức tạp. Nó cũng biết những thủ đoạn, mánh khóe mà nó vẫn dùng là sai trái nhưng biết làm nghề gì khi mà gia đình nó không có một tấc đất để mà cày cấy còn nó thì chẳng biết đọc, chẳng biết viết.
(Theo Công an nhân dân)
Thâm nhập một điểm giữ trẻ chui Đã nghe rất nhiều về các cơ sở giữ trẻ chui, nhưng khi được thấy tận mắt chúng tôi lại càng xót xa hơn cho thân phận những em bé và thêm thương cảm cuộc đời của bố mẹ chúng, những người công nhân ngụ cư. Khoảng 20h ngày 25/11, sau khi lân la hỏi han, thăm dò, chúng tôi quyết định trong...