Trong một chiều lặng gió
Chị vào viện trong tình trạng cấp cứu, da xanh rớt và mỏng như chiếc lá tre. Người thân của chị là một phụ nữ, mặc nguyên sắc phục công an đưa chị vào bệnh viện.
Tôi đoán, có lẽ đang làm việc, nghe báo có người thân cấp cứu nên cô cứ thế đi luôn.
Hóa ra không phải, chị vừa mổ xong do bị vỡ u nang buồng trứng. Và người phụ nữ công an đi cùng không phải người nhà mà là cán bộ quản giáo trại giam. Cả phòng từ lúc biết chị là phạm nhân đều rất tò mò và cảnh giác. Cô ta làm gì mà bị tù? Trông cái mặt không đến nỗi… Bao nhiêu lời thì thào cùng những liếc mắt dành cho chị lúc chị thiêm thiếp ngủ.
Giường chị kế giường tôi, lúc đầu phòng tôi chỉ có những bệnh nhân nằm dưỡng thai như tôi, dần dần, không đủ giường, cứ có giường trống là bệnh viện chèn người vào. Thành thử, đáng ra người dưỡng thai cần không gian yên tĩnh thì đêm đêm lại phải chịu những tiếng rên, tiếng la hét của của bệnh nhân sau phẫu thuật.
Ảnh minh họa.
Tôi buộc phải quen, hơn nữa, nghề viết như tôi nhiều khi gặp hoàn cảnh như thế lại là một điều cần thiết. Nằm kế bên, nhưng tôi không vì lợi thế đó mà khai thác đời tư của chị. Tôi tin, một lúc nào đó chị sẽ tự bộc bạch nếu cảm thấy tôi gần gũi. Do đó, tôi sẵn sàng chia sớt cho chị những vật dụng, đồ ăn của mình, lấy giúp chị những thứ mà vừa xong ca mổ chị chưa ngồi dậy được.
Thế nhưng, chỉ cần biết chị bắt đầu nói chuyện được, một số người nhà bệnh nhân trong phòng bắt đầu lân la đến hỏi thăm. Có lẽ do tò mò nhiều hơn. Thường là chị lảng tránh câu trả lời đối với họ. Nhưng với tôi, khi đêm đã về khuya, chị thầm thì cùng những tiếng rên cố nén.
“Anh ấy là mối tình đầu của chị, hai đứa yêu nhau từ hồi lớp 10, cùng đi học đại học, ra trường đi làm vẫn quấn lấy nhau. Bỗng dưng đến một ngày, chị và mẹ anh ấy phát hiện ra anh nghiện ma túy nặng, rồi lần lượt bạn bè, gia đình chị cũng biết. Ai cũng một câu: “Bỏ ngay, bỏ gấp!”. Mẹ anh ấy thì chới với, tuyệt vọng níu lấy chị, anh ấy cũng níu lấy chị: “Tin anh! Vì em, vì mẹ anh sẽ cai!”.
Chị yêu anh ấy, anh ấy cũng chỉ yêu mình chị, sự xác tín giữa hai đứa cho chị niềm tin vào lời hứa của anh. Rồi anh cũng cai được. Bộ dạng trở lại dáng vẻ một con người chứ không còn xanh xao, lấm lét như hồi chìm trong nghiện ngập. Anh cai được 6 tháng thì mẹ anh giục cưới, hình như bà hy vọng khi có chị kè kè một bên sẽ giúp anh không có suy nghĩ quay lại với thứ chết người đó. Ba mẹ chị phản đối quyết liệt: “Tao không tin thằng nghiện, rồi sớm hay muộn nó cũng sẽ lại trở lại con đường tăm tối đó, và con vô cùng khốn khổ khi có thằng chồng như thế!”.
Video đang HOT
Mất thêm nửa năm nữa kiên trì thuyết phục, anh càng tỏ ra quyết tâm đoạn tuyệt hẳn quá khứ đen tối. Anh đi làm chăm chỉ, tiền anh đưa chị giữ, chỉ giữ lại một phần nhỏ để chi tiêu. Anh quan tâm đến ba mẹ chị nhiều hơn và tỏ ra là một chàng rể xốc vác. Vấn đề là ba mẹ chị thấy con gái họ quá đắm đuối với anh, và qua những cử chỉ thân thiết họ biết con gái đã trao thân cho gã trai kia rồi. Người già mà, chuyện trao thân là một điều cực kỳ kinh khủng khi chưa có cưới hỏi gì.
Hơn nữa, bọn chị yêu nhau đã quá lâu, gần 10 năm chỉ biết quấn quýt lấy nhau, chuyện đó không xảy ra mới là chuyện lạ. Họ đành gật đầu đồng ý. Khi đưa dâu, mẹ chị trốn ra sau bếp khóc hờ hờ. Uất ức đọc một câu rất tục: “Đẻ con khôn mát… rười rượi/ Đẻ con dại thảm hại cái…”. Chị biết, mẹ đau và thất vọng lắm mới thốt ra câu ấy. Chị gạt nước mắt, chào mẹ rồi lên xe dâu. Đâu biết rằng linh cảm của những người làm cha làm mẹ luôn luôn đúng trong những trường hợp như thế này.
Cưới nhau được 3 tháng thì anh tái nghiện. Chị đã trân trối đến mất cả kiểm soát khi tình cờ phát hiện anh đang lén lút dùng thuốc trong nhà tắm. Chị nghĩ đến sự ngăn cản của ba mẹ, nghĩ đến ánh mắt đau đáu của ba lúc nhìn vợ chồng chị bái lạy trước bàn thờ gia tiên, nghĩ đến lời thề thốt của anh. Rồi cuối cùng là hình dung ra tâm trạng của ba mẹ khi biết gã con rể tái nghiện. Tất cả những điều ấy khiến chị hoảng hốt đến tê liệt.
Chị không biết làm gì, thờ thẫn như như người mất hồn, không ăn, không ngủ. Anh quỳ xuống nức nở: “Bọn thằng T nó đón đường anh mấy lần, tặng không anh mấy tép, anh không cưỡng được, thế là… Em hãy giúp anh lần nữa, anh sẽ tự cai tại nhà, giúp anh lần nữa đi em…”. Chị nhớ là mình đã òa khóc như một đứa trẻ bị đòn oan: “Anh đã khiến em phản bội lòng tin của ba mẹ, chúng ta đã hứa hẹn thề thốt để được ba mẹ đồng ý cho lấy nhau. Bây giờ, mới chưa đầy ba tháng… Hu hu…”.
Anh đã chứng tỏ quyết tâm lần nữa bằng cách mỗi lần lên cơn, anh tự lấy dây xích mình vào chân giường ném chìa khóa đi. Chị và mẹ anh cũng hỗ trợ anh bằng mọi cách. Sự đau đớn, vật vã của anh luôn khiến chị đau đớn theo. Giá mà có thể đau đớn thay, vật vã thay chị cũng cam lòng. Trong những cơn vật vã điên cuồng đó, anh cứ ôm đầu lao vào tường đến toe toét máu. Chị và mẹ anh không chịu được phải lánh đi, nhưng những vết thương đó không bao giờ lành, vì ngày nào cũng tái đi tái lại. Không biết đến lần nào đó, khi mở cửa bước vào, thấy con trai ngất lịm bên vũng máu vì cú va trên đầu quá mạnh và sâu thì mẹ anh bắt đầu nao núng.
Sang cơn vật vã tiếp theo của con trai, bà đã giàn giụa nước mắt rút ra một tép thuốc dúi vào tay con mình. Anh vồ lấy nó trong cơn mệt mỏi và đau đớn kéo dài, rồi ngủ ngon như một đứa trẻ sau khi được bú no nê. Chị, cùng với những sợ hãi nối tiếp, không hiểu sao lúc đó lại đồng lõa với mẹ chồng. Để rồi, những ngày tiếp theo, cun cút thay mẹ chồng đi mua thuốc về cho anh. Những vết loét trên đầu anh dần lành thì chị bị bắt.
Chị đi tù đã mấy năm rồi. Thăm nuôi chị cũng chỉ ba mẹ đẻ thôi. Anh thì một ngày sa đọa vào thuốc, nghe đâu đang đi lừa đảo khắp nơi lấy tiền hút chích. Mẹ anh, phần vì đau ốm, phần vì kiệt quệ túng quẫn nên chẳng có tiền đi nửa ngàn cây số vào thăm con dâu. Chị nằm viện đã mấy ngày, anh biết nhưng không vào thăm. Có thể anh không dám nhìn mặt chị sau khi đã để chị gánh toàn bộ nghiệt ngã do mình gây ra. Hay sự sa đọa đã khiến anh không còn nhớ đến người vợ từ đầu đến cuối chỉ biết duy nhất một người đàn ông là anh?
Nhà văn Nguyễn Hương Duyên (huongduyen77tcnl@gmail.com)
Kể đến đó, chị bật khóc nức nở.
- Chị là một đứa con gái chẳng ra gì. Đáng lẽ, giờ phút này chị phải ở ngoài kia chăm sóc phụng dưỡng ba mẹ. Đằng này, chị còn để họ mỗi năm mấy lần lặn lội đường sá xa xôi bới xách vào thăm nuôi. Sau mỗi lần thăm, chị phát hiện ra tóc họ bạc nhiều. Lặng lẽ thăm nuôi, không trách mắng, chỉ nhìn con gái bằng ánh mắt xót xa…
Tôi siết lấy vai chị, trấn an chị những câu thật lòng. Gió ngoài cửa sổ ngày một mạnh hơn, hình như trời trở. Chị ngó ra ngọn cây đa đang lắc lư trong gió, mắt sầm tối não nề.
Cắt chỉ xong chị về trại, tôi nằm dưỡng thai thêm nửa tháng, ổn định cũng về nhà. Bao nhiêu thứ phải lo toan, những người đến và đi qua cuộc sống thường nhật lấp đầy hình ảnh của chị.
Cho đến ngày hôm nay, ở không gian vời vợi xanh, khoáng đạt gió, tôi gặp chị tay trong tay với một đứa trẻ xinh xắn. Năm tháng chịu án kham khổ bào mòn tuổi xuân của chị thấy rõ.
- Chị ra tù 3 năm rồi, đây là con gái của một người bạn tù mất do tai nạn, nó không nơi nương tựa nên gửi gắm cho chị. Chị không gặp lại anh ta lần nào kể từ khi vào tù cho đến giờ em ạ. Khi chị tìm đến, mẹ anh ta đưa chị tờ đơn ly hôn cùng lá thư xin lỗi. Giờ anh ta ở xó xỉnh nào, chị không quan tâm nữa. Chẳng việc gì phải đắm đuối với người không xem trọng lời hứa của mình, em nhỉ. Chị chăm sóc bố mẹ chị và có bé con đây, xem như bão tố cũng lặng yên rồi.
Liến thoáng một hồi chị dắt tay bé con đi mua kem. Tôi ngậm ngùi nhìn theo, dáng hai mẹ con nhỏ nhoi liêu xiêu trong chiều thoảng gió…
Tôi có phải là đứa con bất hiếu?
Tôi là trai phố cổ. Từ bé tôi đã được cưng nựng như viên ngọc quý của bà nội tôi.
Các cô, các bác, các chị của tôi cứ bất cứ ai lỡ làm đau tôi hay tôi chỉ cần khóc là biết tay với bà nội tôi ngay. Lúc nào tôi cũng được gọi là thằng cháu đích tôn của bà, thằng sẽ cầm di ảnh bà khi bà mất. Cả phố tôi sợ tôi vì bất cứ ai làm tôi khó chịu là bị bà nội tôi đến trước cửa chửi cho từ sáng đến trưa, trưa mà rảnh bà lại ra chửi tiếp từ trưa đến chiều.
Đến cả mẹ tôi cũng không được miễn trừ. Mẹ mà đánh tôi là nắm chắc ăn đòn với bà nội tôi ngay. Tôi khá là thương mẹ nên lần nào bà đánh mẹ tôi là tôi lăn xả vào cắn cấu bà. Nhưng chưa bao giờ bà nội giận tôi cả. Lần nào bà cũng cười và khóc mà ôm tôi vào lòng. Thậm chí 6 tuổi, bà vẫn bắt tôi phải leo lên lưng bà để bà cõng về mỗi khi tan học. Dù tôi rất xấu hổ với bạn bè vì 6 tuổi vẫn được bà cõng về nhưng bà yêu tôi như báu vật vậy.
Tôi phải kể tỉ mỉ ra là bởi khi bà tôi mất rồi (năm tôi lớp 8), mẹ tôi đã thay bà cưng chiều tôi như lúc bà còn sống. Mẹ tôi giống hệt mẹ chồng của mẹ- bà nội tôi. Thêm cả bố tôi cũng vậy. Bố tôi sẵn sàng đầu tư cả đống tiền cho tôi ăn học trong khi 3 cô em gái của tôi thì đứa nào cũng bị bố tôi cho học trường tệ. Thậm chí cô em gái thứ 2 còn bỏ học từ năm lớp 6. Cô em thứ 3 và cô em thứ 4 học hành làng nhàng. Ngày ấy tôi chẳng nghĩ gì cả. Luôn cho mình là số 1 và mọi người phải chăm sóc mình như một lẽ đương nhiên.
Cuộc đời tôi kể ra cũng nhiều may mắn. Tôi được đầu tư ăn học nhưng học kém. Tuy học kém nhưng ra trường lại gặp đúng công ty cần người. Làm việc không quá chăm chỉ nhưng lại may mắn gặp chủ mê tín nên giữ rịt tôi lại vì tuổi tôi rất tốt cho việc kinh doanh của công ty (chính xác là hợp tuổi với sếp). Nên công việc khá hanh thông. Tôi cưới vợ năm 24 tuổi. Một phụ nữ tôi yêu. Vợ tôi cũng thuộc kiểu làng nhàng thôi chứ không sắc nước hương trời gì. Về làm dâu khi mới 22 tuổi, vừa ra trường, nên cũng nhiều bỡ ngỡ. Thời gian đầu quen thói công tử phố cổ, tôi cũng lười biếng lắm. Mọi việc vợ tôi làm hết.
Bố mẹ tôi cổ hủ nên rất hà khắc với con dâu. Nào là sáng phải dậy sớm để nấu nướng bữa sáng cho cả nhà. Trưa và chiều thì 3 đứa em gái của tôi lo cơm nước. Sau 3 đứa lần lượt đi lấy chồng thì vợ tôi phải nấu nướng. Mẹ tôi lúc nào cũng nhất nhất là tôi nên nhiều lần vợ tôi khóc vì ấm ức. Nhưng được cái vợ tôi cam chịu nên không ý kiến gì. Chỉ khóc với chồng. Tôi thì thương vợ nhưng cũng vô tâm chẳng nghĩ gì nhiều.
Mọi thứ bắt đầu khi vợ tôi sinh 3 đứa đầu toàn con gái. Tôi thú thật rằng tôi cũng thích con trai nhưng tôi rất yêu 3 cô con gái của mình. Tôi khác bố tôi, tôi luôn dành những điều tốt nhất cho 3 cô con gái này. Tôi thèm có con trai nhưng tôi cũng xót vợ mà không muốn vợ đẻ thêm nữa. 3 lần, cả 3 lần đều là vợ tôi quyết định việc sinh con.
Tôi chỉ làm việc khiến cô ấy đẻ thôi. Nhưng sau lần thứ 3 không ra con trai, tôi không đồng ý đẻ nữa. Tôi sợ đẻ thêm lại ra con gái nữa nhưng sợ nhất là sức khỏe của vợ tôi càng lúc càng đi xuống. Đẻ 3 lần khiến vợ tôi xanh rớt. Lại thêm việc nhà nhiều. Nhà tôi ở phố cổ cũng lớn nhưng bố mẹ tôi kiên quyết không thuê osin vì sợ mất cắp. Tôi đã nhiều lần cáu gắt um lên vì mẹ tôi bắt vợ tôi bầu bì vẫn phải lau cầu thang 4 tầng nhà. Nhưng lần nào cũng vậy, trước mặt tôi thì mẹ xuýt xoa nhận sai. Nhưng sau lưng tôi thì mẹ mắng vợ tôi là mách lẻo.
Nhiều lần vợ tôi không dám nói ra với tôi vì sợ tôi nổi khùng lên với mẹ. Chuyện lần này cũng thế, mẹ muốn vợ tôi sinh thêm. Bố tôi khá là gay gắt với vợ tôi về việc không sinh được con trai là có tội với tổ tông. Lại thêm 3 đứa em gái của tôi châm dầu vào lửa. Vợ tôi rụng hết cả tóc, hói trơ cả một mảng đầu. Cô ấy cao 1m56 mà chỉ nặng mỗi 42kg, xanh rớt. Nhiều đêm, thấy vợ ngủ mà nước mắt vẫn lăn khiến tôi đau lòng. Mà đau lòng hơn là vợ chẳng bao giờ kêu ca. Cả mẹ vợ xót con nhưng cũng chỉ nói gần nói xa với con rể. Tôi thấy mình thật tệ khi để vợ mình, mẹ vợ mình như thế.
Tôi đã yêu cầu họp gia đình đưa ra vấn đề. Bố tôi thì vẫn thói gia trưởng hất đổ mâm cơm tuyên bố không đẻ được con trai thì bắt tôi đi lấy vợ khác. Cái nhà này không thể tuyệt tự tuyệt tôn như thế được. Mẹ tôi thì vẫn như mọi khi, xuýt xoa nhận sai, nói lời ngon ngọt với con dâu và nhận lỗi với tôi. Mẹ khóc nhiều lắm khi nói. Nhưng tôi mất lòng tin rồi. Tôi biết mẹ khóc đấy nhưng sau lưng tôi sẽ đối xử tệ với vợ tôi ngay.
Tôi thấy mình thật tệ khi để vợ mình, mẹ vợ mình như thế.(Ảnh minh họa)
Sau cuộc họp gia đình chẳng đi đến đâu, tôi quyết định ra ngoài thuê nhà, mang theo vợ và 3 cô công chúa của tôi đi. Trước khi đi, tôi đứng trước ban thờ bà nội thắp hương xin phép bà nội. Tôi phải rời khỏi căn nhà này thôi. Bố tôi tuyên bố tôi ra khỏi nhà là sẽ từ mặt tôi. Toàn bộ căn nhà phố cổ này tôi sẽ không còn được thừa kế. Ông sẽ bán đi và dùng hết số tiền đó đến cuối đời không để lại cho tôi một đồng cắc nào. Mẹ thì đòi tự tử nếu tôi bỏ đi. 3 cô em gái thì thi nhau nhảy vào xỉa xói vợ tôi là độc ác, xúi bẩy chồng. Tôi tức quá cho mỗi đứa 1 cái tát rồi vẫn quyết định rời nhà. Vợ tôi khóc ròng không chịu đi nhưng trước sự quyết liệt của tôi mà phải nghe lời.
Kể từ hôm đó, ra ngoài, dù chỉ là nhà thuê thôi nhưng tôi thấy yên lòng hơn. Hai vợ chồng cũng thấy yên ả và nhàn nhã hơn khi mọi thứ đều làm cùng nhau. Tôi chỉ hơi chạnh lòng khi nghĩ đến cha mẹ. Dù sao thì họ cũng đã rất yêu thương tôi. Tôi có phải là một đứa con bất hiếu? Tôi giải quyết việc này có quá đáng lắm không? Họ hàng nhà tôi đều nói tôi dại dột và bất hiếu. Thậm chí giỗ chạp cũng chẳng ai gọi tôi về. Giỗ bà nội tôi, người mà tôi yêu thương nhất tôi cũng không được về thắp hương nữa. Trong khi đó, vợ tôi dù không tham gia chuyện này nhưng vẫn bị coi là xúi giục chồng nên bị cả họ hàng ghét bỏ. Tôi biết cô ấy cũng buồn lắm...
Gia đình lục đục vì mẹ chồng muốn tiền phải "quy về một mối" 'Ngày đầu tiên về làm dâu, sau bữa cơm tối cùng bố mẹ chồng, mẹ chồng tôi nói khá đanh giọng: Từ trước tới nay khi lấy lương hàng tháng, chồng con đều đưa tiền cho mẹ giữ, vậy con cũng làm theo thế để mọi việc trong nhà vẫn về một mối...' chị Bùi Thị Hạnh, 39 tuổi, ở Lạng Sơn chia...