Trong giấc mơ, tôi vẫn gọi tên người tình cũ…
Phải thú thật rằng giờ tuy sống bên cạnh chồng nhưng chưa lúc nào tôi thôi nghĩ đến người cũ và những kỉ niệm với anh…
ảnh minh họa
Ngày đó, tôi với anh yêu nhau suốt 4 năm Đại học. Chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau vì học chung một lớp và có nhiều người bạn chung. Đến khi ra trường, chúng tôi đã từng nghĩ đến chuyện làm đám cưới nhưng chỉ vì một giận hờn vu vơ rồi không ai chịu lún, thế là chia tay.
Hai tháng sau ngày chia tay, tôi về quê sống, xin việc làm ở ủy ban xã rồi tặc lưỡi chấp nhận cưới một anh chàng gần nhà, làm tự do. Nhưng trong tôi chưa bao giờ nguôi nỗi thương nhớ anh….
Đặc biệt là khi tôi hay tin anh cưới vợ sau đám cưới của tôi một tháng. Và giờ thì anh đang sắp lên chức bố. Vợ anh rất xinh đẹp, con nhà gia giáo giàu có và làm ở ngân hàng. Bạn bè đều nói anh có cuộc sống rất viên mãn, hạnh phúc, nhà cửa đàng hoàng, ngày lái ô tô đi làm…
Những thông tin về anh chưa khi nào thôi hấp dẫn tôi. Mà nghe xong tôi lại càng mong muốn được gặp anh hơn bao giờ hết. Nhiều khi trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về anh, được anh chở đi lòng vòng quanh Hà Nội, được anh gọi là “vợ yêu’ đầy trìu mến….
Video đang HOT
Nhìn vào mình, ngẫm cuộc đời mà tôi càng thêm buồn chán, càng chán lại càng nhớ anh hơn. Giá như ngày ấy tôi không ghê gớm, không bắt nạt anh, chúng tôi không trẻ con chấp nhặt nhau thì có lẽ giờ chúng tôi đã là một cặp đôi hạnh phúc, tôi không phải sống cuộc sống buồn tẻ và đau khổ như thế này?
Tôi cứ nghe mãi bài hát của ca sĩ Lệ Quyên, càng ngẫm lại càng đau đớn, nuối tiếc: Theo em nghĩ trong cuộc tình này…Thì cả hai ta đều có lỗi…Cũng có lúc em giận cuộc đời…Đã làm hai đứa hai nơi….Em thì ngây và ngô…Như con nai vàng ngơ ngác…Còn anh thì ngu và ngơ…Cũng có lúc khi này khi khác…Đời là đôi bàn tay…Chỉ muốn tước đi nụ tình hương ngát…Nên ta đã dại khờ…Làm hiu hắt đời nhau…
Nếu như ngày ấy….
Một trong 2 ta biết nghĩ…..
Thì bây giờ….ta dễ mất nhau chưa…………??
Theo Vietnamnet
Chồng đưa bồ về "ăn vụng" ngay trên giường ngủ
"Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình...".
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình. Thiên hạ cứ ra rả nói tôi là người đàn bà chẳng ra gì, sướng không biết đường sướng vì rằng, tôi là vợ của một ông chủ doanh nghiệp giàu có nức tiếng cả một vùng, cả đời ăn sung mặc sướng, chẳng bao giờ phải bận tâm chuyện tiền nong. Nhưng đâu phải cứ sung túc về vật chất thì con người ta có thể sống hạnh phúc được.
Đã có một thời, tôi luôn đề cao tư tưởng "trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ có một chồng" dù là trong xã hội phong kiến hay hiện đại. Đã là phụ nữ thì tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện "ăn nem, ăn phở", phải tuyệt đối chung thủy với chồng dù người đàn ông đó có như thế nào. Tôi cũng từng nghĩ những người phụ nữ một khi đã ngoại tình thì không thể tha thứ được, họ là những kẻ phản bội và tự tay phá nát tổ ấm của chính mình. Nhưng ở tuổi này, tôi ngộ ra rằng, không phải tất cả phụ nữ ngoại tình đều xấu xa, hư hỏng... nhiều người trong số họ đang phải cầm tù cuộc đời mình trong những chiếc "lồng son" vẻ ngoài thì lộng lẫy nhưng bên trong là bao nhiêu nỗi khổ và nước mắt.
Tôi - một phụ nữ vừa tròn 40 không bao giờ phủ nhận việc mình ngoại tình.
Người phụ nữ cam chịu trong tôi đã chết dần chết mòn khi phải chứng kiến cảnh chồng mình công khai cặp bồ. Chồng tôi thành đạt, đạo mạo, làm chủ cả một doanh nghiệp lớn nên có nhiều cô gái trẻ trung "săn đón". Tôi coi điều đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng việc ngày nào cũng ăn nhậu tiếp khách đã làm chồng tôi "hư" từ lúc nào không biết. Chuyện gì phải đến cũng đến khi mà ngày nào anh cũng triền miên trong hơi men, chồng tôi cặp bồ với một cô sinh viên tiếp thị bia trẻ trung và biết cách lả lơi.
Tôi cũng sẽ cho qua mọi chuyện nếu chồng mình biết "chùi mép" khi "ăn vụng" ở ngoài, nhưng mọi chuyện đã vượt quá giới hạn cho phép. Chồng tôi dẫn cô gái trẻ kia về nhà và làm những chuyện "động trời" trên chính giường ngủ của hai vợ chồng. Thật bất hạnh cho tôi khi phải tận mắt chứng kiến những cảnh tượng ghê tởm đó. Mặt đất dưới chân tôi rung chuyển, tôi khóc lóc trong đau đớn, hờn trách số phận mình trớ trêu. Còn vị hôn phu của tôi vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi khi phải nằm cạnh người đàn ông bội bạc trên chính chiếc giường ngủ của mình những ngày sau đó.
Những tưởng khi thấy vợ khổ sở, tiều tụy như vậy, ông chồng giàu có của tôi sẽ chấm dứt hoặc ít nhất là "ý tứ" hơn trong chuyện quan hệ ngoài luồng kia nhưng không, mọi chuyện vẫn ngang nhiên diễn ra. Tôi rơi vào trạng thái trầm cảm kéo dài. Trong những lúc quá tuyệt vọng, tôi muốn tìm đến cái chết như một cách giải thoát cho chính mình.
Tôi gặp lại người yêu cũ thời cấp ba trong buổi họp lớp cách đây 3 năm. Số phận người đàn ông này cũng bất hạnh không kém tôi, khi vợ anh bỏ vào Nam chạy theo một người đàn ông khác. Sau dịp ấy, chúng tôi nối lại liên lạc với nhau, trò truyện và gặp gỡ nhiều hơn. "Tình cũ không rủ cũng đến" và nhất là khi cuộc hôn nhân của cả hai đều đã có những vết nứt khó có thể hàn gắn được, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau kể từ đó.
Nếu không gặp lại người yêu xưa kia, rất có thể giờ này tôi đã phải nhập viện tâm thần vì không có cách nào thoát ra khỏi nỗi bất hạnh do cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoàn hảo của mình mang đến. Sau những nỗi đau mà bản thân phải trải qua, tôi trở nên dửng dưng với lời đàm tiếu của thiên hạ. "Ừ thì tôi cặp bồ, ừ thì tôi ngoại tình...".
Giờ đây tôi cũng không còn nhìn tất cả những người đàn bà "ăn nem" bằng ánh mắt khinh miệt, coi thường nữa. Rất nhiều người trong số họ không phải là kiểu người lẳng lơ, họ cũng không chủ tâm phản bội lại người đàn ông của mình, đúng vào lúc bị dồn đến mấp mé vực sâu thì có người thứ ba đưa tay kéo họ trở lại.
Trong hôn nhân, không ai mong muốn chuyện đổ vỡ, nhưng chúng ta hãy khoan kết tội một người đàn bà nào đó dám "cả gan" ngoại tình là hư hỏng, là thế nọ là thế kia khi chưa nghe hết câu chuyện về cuộc đời họ.
Theo VNE
Trốn chồng để bán dâm Nhìn cảnh nhiều người say trai nên ngoại tình với chồng, rồi ngẫm đến thân mình tôi thấy sao bẽ bàng và chua xót đến thế. Một đằng vì nhu cầu nhục dục của bản thân, còn tôi thì đành lòng nuốt nước mắt đi bán dâm vì kinh tế gia đình. Tôi năm nay 31 tuổi, lấy chồng từ năm 22 tuổi....