Trong di chúc, chồng ghi tên người lạ
Giờ chồng mắc bệnh, tôi chẳng muốn than vãn nói nhiều, chỉ hi vọng những ngày tháng cuối đời, ông ấy có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình.
Tấm di chúc ấy chỉ được công khai khi chồng tôi mắc căn bệnh hiểm nghèo. Dù là vẫn còn khỏe mạnh nhưng chồng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mọi việc, để nó cứ tự nhiên đến. Và di chúc cũng là chuyện cần tính toán kĩ lưỡng, vì bây giờ, anh chị em ruột đôi khi cũng còn tranh giành nhau tiền bạc, đất cát nếu như không được phân định rõ ràng.
Chúng tôi đã có với nhau 2 đứa con, một trai một gái. Nghĩ rằng sẽ sống cùng nhau đến khi về nhà, đầu bạc răng long nhưng chẳng ngờ, chồng lại mắc căn bệnh hiểm nghèo. Thời gian chồng sống được không nhiều, chỉ được độ vài năm nữa, nên chồng đã chuẩn bị sẵn những điều cần căn dặn với con cái và gia đình.
Việc chồng tôi làm trước tiên đó là viết di chúc để lại cho các con. Khi di chúc được công khai, tôi bàng hoàng vì thấy tên một người lạ ở trong đó và ghi là con của chồng. Tôi chết lặng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi hỏi chồng để rõ đầu đuôi câu chuyện thì lúc này, chồng mới thú nhận với tôi, đó là người con riêng của chồng và người đàn bà cũ. Họ đã có con với nhau cách đây 20 năm, nhưng giờ họ không gặp lại, chỉ là liên lạc và có trách nhiệm với nhau suốt thời gian đó mà người làm vợ như tôi không hề hay biết.
Việc chồng tôi làm trước tiên đó là viết di chúc để lại cho các con. Khi di chúc được công khai, tôi bàng hoàng vì thấy tên một người lạ ở trong đó và ghi là con của chồng. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Chồng tôi bảo, trong thời gian xa nhà đi công tác, chồng đã có quan hệ với người phụ nữ ấy và hai người đã có con riêng. Nhưng ngày chồng đi công tác xa, chồng đều tạt vào đó thăm hai mẹ con. Nhưng cũng đã quá lâu rồi, từ ngày chồng tôi ra Bắc, họ không còn gặp nhau. Chồng vẫn chuyển tiền hàng tháng vào cho hai mẹ con họ sống, vậy mà không biết gì.
Giờ, theo di chúc, chồng muốn chuyển một phần tài sản của mình cho cậu con riêng này và hi vọng tôi chấp nhận. Chồng cũng hi vọng tôi sẽ coi con riêng của chồng như người trong nhà, anh chị em trong nhà hòa thuận và đừng có vì chuyện tài sản mà ghét bỏ nhau. Dù sao cũng là chuyện trong quá khứ, cũng là người cùng máu mủ nên nếu biết hiểu và chia sẻ cho nhau thì sẽ vui vẻ sống.
Tôi buồn và sốc vô cùng vì bây giờ mới biết, người chồng mà mình chung sống ngần ấy năm bỗng nhiên trở thành cha của một đứa con ở mãi đâu đâu. Chuyện có con riêng là một chuyện nhưng lừa dối nhau lại là chuyện khác nữa. Sống với nhau bao nhiêu năm mà chồng chuyển tiền nuôi con, cung phụng người đàn bà khác mà tôi không hề hay biết.
Giờ chồng mắc bệnh, tôi chẳng muốn than vãn nói nhiều, chỉ hi vọng những ngày tháng cuối đời, ông ấy có thể sống vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình. Nhưng tôi vẫn ôm nỗi đau, vẫn gặm nhấm nó từng ngày và nghĩ về tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm. Thế nào mà ông ấy lại lừa dối tôi như thế mà vẫn sống vui vẻ, vẫn coi như không có chuyện gì. Giờ ông ấy còn ghi tên người đó vào di chúc và nói đó là con mình, không để ý gì tới cảm giác của tôi. Giống như chuyện đi mua một mớ rau vậy. Còn con tôi thì sao, chúng sẽ nghĩ gì khi ba chúng lại sống như thế, lừa gạt mẹ chúng suốt ngần ấy năm, giờ chỉ một câu xin lỗi.
Đúng là, chẳng muốn làm lớn chuyện nhưng bảo tôi coi người lạ đó như con của mình thì thật quá tàn nhẫn với tôi!
Theo VNE
Chồng nhờ tôi nuôi con của anh với người tình
Tôi đã chối từ và muốn chia tay người đàn ông tôi yêu tha thiết, nhưng khi anh quỳ gối xuống, khóc lóc và mong tôi đón nhận, tôi thực sự đã mủi lòng.
Ngày đó, anh vốn yêu tôi rất chân tình. Cũng vì cảm nhận được sự chân thành của anh và cũng yêu anh rất nhiều, tôi quyết định cưới. Chúng tôi kết hôn được 1 năm vẫn chưa có con, gia đình anh cũng sốt sắng lắm, vì anh là con trai duy nhất trong nhà. Tôi cũng lo lắng nhiều nhưng thời gian 1 năm đâu phải quá lâu, bạn tôi nhiều người lấy chồng tới vài năm chưa có con ấy chứ. Nhưng bố mẹ anh thì cứ thúc giục, không muốn kéo dài thời gian nên bắt chúng tôi khám rồi thuốc men.
Áp lực từ phía gia đình chồng, gia đình vợ, cả chuyện của ạn bè, tôi thực sự bị stress. Tôi bảo anh cứ từ từ, đợi thêm một thời gian nữa xem thế nào chứ cũng đâu vội gì. Người già thì hay tính xa lại hay lo lắng. Tôi thì thấy thế quá bình thường, 2 năm thì mới lo.
Anh cũng an ủi tôi yên lòng và cứ để tâm lý thoải mái thì mới lo con cái được. Thế nên, trong thời gian ấy, vợ chồng tôi sống vui vẻ lắm, thường xuyên tiệc tùng, tụ tập với bạn bè để giải tỏa cảm giác khó chịu trong người. Tôi cũng lao vào cuộc vui với bạn bè như thời trẻ để quên đi nỗi buồn, anh cũng vậy.
Tôi không cản trở anh, không ngăn cấm anh đi chơi nữa. Anh nhậu nhẹt với bạn bè tới khuya cũng được, chỉ cần nhắn cho tôi biết khi nào anh về là ổn. Thế nên, vô tình thời gian ấy, chính tôi là người tạo điều kiện cho anh ngoại tình.
Anh đã khiến cô ta có bầu. Khi cô ta mang cái tin này tới báo cho tôi, tôi đã khóc hết nước mắt. (ảnh minh họa)
Anh quen và cặp kè với một cô gái rất xinh, cũng bằng tuổi tôi. Nghe nói anh có vợ nhưng cô ấy cứ thích anh, vẫn tán tỉnh cưa cảm anh, chẳng ngại ngần chuyện đó. Anh cũng không tính chuyện ngoại tình đâu, tôi nghe bạn anh sau này kể lại như vậy, chỉ là cô ta đẹp lại quyến rũ anh nên đàn ông không cưỡng lại được. Anh cũng định tính chơi bời tí, và rồi, hậu quả khôn lường.
Anh đã khiến cô ta có bầu. Khi cô ta mang cái tin này tới báo cho tôi, tôi đã khóc hết nước mắt. Tôi gọi anh về để đối chứng, chỉ hi vọng anh nói mình bị lừa. Nhưng không, anh đã thừa nhận đứa con đó. Anh nói, đó là một lần anh lầm lỡ, đã không dùng biện pháp an toàn để tránh thai nên cô ta dính bầu. Vậy hóa ra, anh vẫn quan hệ với cô ta trước giờ chỉ là anh tính chuyện an toàn ư? Nói thế thì nói làm gì, dù sao thì cũng là phản bội và ngoại tình.
Tôi đã nói với anh, nếu thực sự anh cần người con gái đó, anh có thể ly hôn, và tôi sẽ ra đi. Nhưng không hiểu sao, anh lại quỳ xuống van xin tôi. Anh bảo, cô ta chỉ có mục đích phá hoại gia đình này chứ cô ta không muốn lấy anh, vì cô ta nghĩ, anh có lăng nhăng với cô ta thì sau này cũng lăng nhăng với người khác. Với lại, cô ta biết, anh không hề yêu cô ta. Nên chuyện kết hôn là không thể.
Và giờ anh nói trong nước mắt rằng: "Anh van em, dù gì thì chúng ta cũng khó có con, thế nên, em hãy cưu mang đứa trẻ, không thì mẹ nó sẽ bỏ rơi nó. Con không có tội em à. Em hãy coi con như con của em vậy và chăm sóc nó được không em? Sau này em sinh con, chúng ta sẽ có đứa chị, đứa em, anh van em đấy!". Nghe nhưng lời thống thiết của anh, tôi chỉ biết khóc. Tôi không ngừng được nước mắt tuôn rơi, thực sự, tôi đã quá đau khổ, quá buồn phiền, nhưng từ bỏ đứa con đó, con không có người nuôi, tôi không đành lòng. Hay là tôi nhận nuôi con riêng của anh, vậy có phải tôi đã quá nông nổi không?
Theo VNE
Con riêng của chồng chửi tôi lăng loàn ... Vì cho rằng, tôi kết hôn với bố của chúng là cướp đi hạnh phúc và tinh yêu thương của chúng. Dù biết, phận làm dì ghẻ con chồng, phận làm lẽ thì sẽ chịu nhiều áp lực, nhất là khi sống chung với con chồng, nhưng tôi không ngờ lại khiếp khủng đến vậy. Tôi lấy chồng khi 25, còn chồng...