Trong cuộc tình này ai khốn nạn hơn ai?
Hiền ngủ với tay giám đốc để lấy tiền, còn Tuấn ngủ với cô để lấy số tiền cô có được từ tay giám đốc.
Gần 2 tuần trôi qua kể từ ngày câu chuyện đầy bi kịch đó xảy ra với Hiền. Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một lời nói từ Tuấn. Nhưng anh vẫn im lặng. Sự im lặng đến đáng sợ. Có lẽ, mọi việc đã chấm dứt. Ở đời, đâu phải sai lầm nào cũng có thể được tha thứ…
Hiền cầm tờ đơn xin thôi việc, cố hít thở thật sâu và bước ra khỏi nhà. Hiền tới công ty để đưa đơn thôi việc. Dù cho Lê có tha thứ hay không thì việc tồn tại ở nơi này cũng là điều không thể với Hiền được nữa. Cô đã tạo ra những thứ mà người ngoài khinh bỉ cô. Vì vậy, chỉ có ra đi Hiền mới giũ bỏ được phần đời này.
Khi Hiền đặt lên bàn tờ đơn xin thôi việc, gã giám đốc ngẩng đầu lên nhìn cô rồi cười lớn. Hắn ta đứng dậy bước lại gần phía Hiền. Hắn vỗ vào mông cô. Cô phản ứng dữ dội, ném về phía hắn ta một cái nhìn hận thù.
- Vì thằng nghèo kiết xác đó mà em phải thế này ư? Hiền của anh ngày xưa đâu mất rồi?
Hiền biết những lời mai mỉa đó chắc chắn sẽ được nói ra nhưng cô vẫn im lặng. Đôi mắt cô nhìn về một phía ở góc phòng. Cái nhìn vô định vì giờ đây cô không biết phải đối diện với gã đàn ông mà cô từng lên giường với hắn không biết bao lần này như thế nào. Trong Hiền chỉ còn sự tủi nhục, ê chề.
Hiền là một cô gái đẹp và vì thế, khi còn là cô sinh viên năm thứ 3, Hiền đã may mắn được nhận vào làm thêm ở công ty này. Thực tế, chuyên môn của cô không giỏi tới mức ấy nhưng nhan sắc của cô lại là tấm vé thông hành giúp cô có được một vị trí “trợ lí” ngồi ngay bên cạnh sếp. Bản thân Hiền cũng không lấy làm lạ vì điều đó. Cô hiểu được những lời thế của mình vì vậy mà phát huy tốt đa chúng. Hiền thường xuyên mặc những chiếc váy ngắn mát mẻ, những bộ đồ mà nhìn vào chắc chắn gã giám đốc sẽ nổi cơn thèm muốn. Vậy là sau gần 1 tháng làm việc, Hiền lên giường với giám đốc với tư cách người tình. Cùng với đó, cô nhận về những thứ mà thời sinh viên cô sẽ mãi mãi chỉ ước ao.
Cả công ty này đều biết chuyện Hiền là bồ nhí của giám đốc. Điều đó không có gì lạ bởi chuyện lộ liễu đến như vậy làm sao qua mắt mọi người. Ban đầu Hiền còn thấy ngại, nhưng rồi dần dần, đồng tiền cho cô sự gan lì. Cô cảm thấy tự hào về bản thân mình . Cô quy kết cho những lời xầm xì sau lưng cô là: “ghen tị”. Chỉ cần có tiền, đời sống được sung sướng đó đã là hạnh phúc nhất rồi.
Hiền chưa từng nghĩ tới tình yêu thực sự. Hiền chỉ tính đơn giản là cặp với tay giám đốc vài năm. Sau này khi có tiền, chắc chắn có ối gã đàn ông sẽ tìm đến. Cuộc đời chỉ cần thế thôi.
Nhưng kịch bản cuộc đời Hiền rẽ sang một hướng khác khi cô gặp Tuấn. Đó là lần đầu tiên Hiền bắt đầu thấy run sợ về quá khứ của mình. Đó cũng là lần đầu tiên Hiền mơ về một mái ấm gia đình có tình yêu. Cô kiệt quệ trên con đường cố che lấp đi quãng đời đen tối của mình.
Tuấn là một chàng trai nghèo, kém Hiền 1 tuổi. Quê Tuấn ở xa và anh cũng mới vào đây làm việc được vài tháng. Sự dịu dàng, ân tình của Tuấn làm Hiền cảm động. So với gã giám đốc lúc nào cũng chỉ vồ vào người cô vì ham muốn, Tuấn mang tới cho Hiền cảm giác gọi là tình yêu. Có lẽ vì thế mà kể từ khi gặp Tuấn, Hiền đã thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống này.
Video đang HOT
Có tình cảm với Tuấn, Hiền cảm thấy sợ mỗi lần tới công ty. Cô sợ ở đâu đó sẽ có những làm bàn tán. Họ sẽ nói với Tuấn về việc cô cặp với giám đốc để có được những gì ngày hôm nay. Lúc đó, Tuấn sẽ nghĩ gì về Hiền. Nhưng thật kì lạ, Tuấn luôn bình thản để yêu Hiền mặc dù cô tin rằng những lời cảnh báo anh từ mọi người xung quanh không thể không có. Điều đó càng làm Hiền tin vào tình yêu mãnh liệt mà Tuấn dành cho cô. Có thể, anh biết mọi chuyện nhưng anh không bận tâm tới điều đó.
Chính vì tình cảm của Tuấn dành cho Hiền như vậy nên bất cứ khi nào Tuấn có gì khó khăn Hiền đều lăn xả giúp. Hiền nói với Tuấn rằng hãy cố gắng giữ bí mật tình cảm này, hạn chế công khai ở chỗ làm vì không hay và Tuấn đồng ý. Nhưng thực chất của việc đó là để tránh mọi người có cơ hội nói rõ mọi việc với Tuấn. Hơn nữa, Hiền cũng cần phải giấu tay giám đốc cho tới khi nào cô có thể dứt bỏ hắn ta.
Vậy là cuộc tình đó diễn ra trong sự che đậy và vờ im lặng của cả Tuấn và Hiền. Hiền vẫn phải cặp kè với tay giám đốc vì còn làm ở đó thì cô còn chưa thể dứt hắn ta. Nếu làm thế, sợ rằng hắn ta sẽ công khai mọi chuyện. Mà lúc này, Hiền chưa đủ can đảm để nói ra những lời đó với Tuấn. Cô sợ rằng tình yêu vừa mới nhen nhóm đó sẽ mất đi. Vì thế mà Hiền vẫn nhắm mắt đưa chân trong mối quan hệ với giám đốc. Tuy nhiên, cô luôn tìm cách né tránh những lần lên giường cùng hắn ta. Khi con tim đã biết yêu thương một người khác, cảm giác còn đọng lại khi lên giường với kẻ mình không yêu chỉ là sự ghê tởm mà thôi.
Yêu Tuấn, Hiền phải vất vả rất nhiều. Tuấn cần gì cô cũng chu cấp. Thậm chí nhiều khi Tuấn cần một khoản tiền lớn, không còn cách nào khác Hiền đành lên giường với tay giám đốc để hi vọng moi được tiền giúp Tuấn. Cũng chính vì lí do đó mà nhiều lần Hiền định nghỉ việc nhưng không được. Mọi thứ cứ bộn bề lên khi mà Tuấn luôn cần tiền. Nhưng vì yêu, lại nghĩ đời mình dù sao cũng vậy rồi nên Hiền không quản ngại điều gì. Hiền cố gắng bằng mọi giá đáp ứng nhu cầu của Tuấn, đợi tích cóp một khoản tiền rồi sẽ chấm dứt tất cả. Hiền nghĩ rằng mình làm như vậy sẽ giúp Tuấn yêu mình hơn và khi sự thật này có công khai thì Tuấn cũng chấp nhận tha thứ cho cô.
Rồi Hiền có bầu. Đó là đứa con mà cô yêu thương vì đấy là kết tinh tình yêu mà cô dành cho Tuấn. Cô quyết định chấm dứt tất cả với tay giám đốc. Vừa nghe Hiền nói muốn nghỉ việc và dừng lại tại đây, hắn đã cười sằng sạc: “Cô tưởng tay Tuấn đó sẽ cưới cô chắc? Ngớ ngẩn đến thế là cùng. Cô tưởng nó không biết gì về tôi với cô chắc? Nó là thằng đàn ông, cũng không ngu nên dĩ nhiên nó biết, chỉ có điều, nó im lặng vì tiền mà cô cung phụng nó thôi. Cô tưởng nó tốt, nhưng thực tế nó còn khốn nạn hơn tôi. Tôi ngủ với cô nhưng tôi cho cô tiền, còn nó ngủ với cô nó vòi tiền. Ai đểu hơn chắc cô tự biết”.
Ảnh minh họa
Hiền không tin vào tai mình. Hiền khóc nhưng cô tin rằng đó là do tay giám đốc ghen tức nên nói vậy mà thôi. Tuấn mà cô yêu thương nhất định không phải là người như thế. Hoặc giả nếu anh có biết thì anh cũng coi như không là vì anh yêu cô chứ không phải lợi dụng cô như lời tay giám đốc nói.
Hiền tìm gặp người đàn ông mình yêu thương. Khi cô nói rằng cô đã có thai, Tuấn giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Em có chắc nó là của anh không? Hay là của giám đốc?”. Câu nói đó khiến Hiền tưởng như sẽ đổ gục. Những linh cảm của Hiền về lời tay giám đốc nói là sự thật bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô. Nhưng cô vẫn không tin anh tàn nhẫn đến thế:
- “Anh biết mọi chuyện rồi phải không? Em xin lỗi nhưng em yêu anh là thật và đứa con này cũng là thật”.
- “Em yêu anh thì anh biết còn đứa con nó có phải con anh hay không chỉ sợ rằng chính em cũng chẳng biết”.
Hiền chạy ra khỏi căn nhà của Tuấn. Cô cứ thế lao qua những cung đường đông nghịt xe qua lại mà không còn ý thức được điều gì. Cô không đủ can đảm để nhìn lại gã đàn ông đó thêm một lần nữa.
Tay giám đốc nói đúng, cô ngủ với giám đốc để lấy tiền và rồi Tuấn ngủ với cô để lấy số tiền mà cô có khi ngủ với giám đốc. Trong cuộc tình này, ai khốn nạn hơn ai?
Theo iblog
Bế tắc trước cuộc tình đen tối suốt 4 năm với thầy giáo dê xồm
Vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Khi mới bước chân vào cổng trường đại học, có biết bao nhiêu ước mơ, hoài bão trong tôi, với tôi cổng trường đại học lúc đó là một màu hồng của cuộc sống, và một màu xanh của tương lai, của hy vọng.
Vì gia đình tôi thuộc hộ nghèo trong thôn, nên hàng xóm thấy tôi học hành giỏi giang, thi đỗ đại học ai nấy cũng đều chúc mừng. Bố mẹ tôi cũng mát mặt lắm, dù biết là nuôi tôi ăn học sẽ vất vả nhưng bố mẹ nói con cứ yên tâm, chỉ cần còn đôi bàn tay bố mẹ sẽ cho con học tới khi nào con muốn.
Trước hôm đi nhập học, tôi ngủ với mẹ. Đên hôm đó cả hai mẹ con dường như thức trắng, mẹ dặn tôi đủ điều. Mẹ nói lần dầu tiên sống xa bố mẹ sẽ có nhiều cái vất vả lắm, động viên tôi phải cố gắng, bố mẹ chỉ có 1 đứa con duy nhất là tôi nên đặt ở tôi nhiều hy vọng. Mẹ cung dặn Hà Nội là chốn phồn hoa đô thị, sẽ có nhiều cái cám dỗ nên tôi cần phải có lập trường. Đừng bao giờ bước chân vào con đường sa ngã, sẽ làm mất cả cuộc đời. Nghe mẹ nói vậy, tôi hứa hẹn với đầy quyết tâm, con chắc chắn sẽ làm cho bố mẹ tự hào vì con.
Xuống nhập học tôi được nhận vào ở kí túc xá và gia đình tôi thuộc hộ nghèo. Tôi ở cùng với 9 bạn nữa, tức là một phong có 10 người, mỗi đứa được xếp và 1 cái giường nhỏ tí. Vậy là cái giường đó là khoảng riêng tư duy nhất của tôi trong suốt 4 năm đại học. Tôi tự trang trí, mua giấy về dán đầy mầu sắc cho cái góc riêng tư đó.
Vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Trong 10 đứa có lẽ chỉ có mình tôi là nghèo, tôi nghe chúng nó thủ thỉ với nhau, bố mẹ phải đút tiền để cho nó vào ở kí túc xá, vì ở trong này bố mẹ mới yên tâm. Thế là tự nhiên tôi trở thành cái đứa lạc loài vì nhà nghèo. Mọi người ai nấy đều ăn mặc sành điệu, còn tôi chỉ là mấy bộ quần áo cũ, mặc đến mấy năm nay rồi. Khi đi ăn cũng vậy, chúng nó chọn món này món kia, còn tôi dường như không có lựa chọn, cơm của tôi quanh đi quẩn lại cũng chỉ có rau và lạc hay đậu. Cô bán cơm thấy thương nên thỉnh thoảng lại cho tôi thêm miếng sườn hay thịt rang, cô bảo ăn thế làm sao đủ chất mà học.
Biết thân biết phận, tôi chăm chỉ học hành, không bao giờ nghĩ đến chuyện đi chơi. Lại thêm vóc dáng xinh xắn nhỏ nhắn nên bạn bè trong lớp, và thầy cô ái nấy đều yêu quý cả.
Mọi chuyện vẫn cứ êm đẹp cho đến khi mẹ tôi đổ bệnh, vì nhà đã nghèo mà mẹ còn bị bệnh như vậy, không có tiền cho tôi đi học nữa. Tôi đã phải tự đi làm thêm, từ việc rửa bát, bán quần áo, vì vậy tôi học hành sa sút hẳn.
Thầy dạy môn chuyên ngành của tôi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, từ khi mới vào trường tôi đã loáng thoáng nghe bảo thầy dê lắm, đứa nào học thầy phải cẩn thận. Biết vậy nên tôi lúc nào cũng trong tư thế phòng bị khi gặp thầy. Vậy mà hôm đó, thầy gọi tôi đến phòng thầy để nói chuyện riêng, thầy nói chuyện liên quan đến điểm số của tôi. Thấy thầy nói vậy, dù không muốn nhưng tôi đành phải đi.
Tới nơi thầy đề cập ngay đến chuyện dạo này điểm số tôi tụt lùi, lại hay nghỉ học. Tôi cũng giải thích lý do mong thầy hiểu cho tôi, ai ngờ thầy bảo nếu em làm được gì đó cho thầy thì điểm số của em chẳng bao giờ phải lo nữa, tốt nghệp em sẽ đạt loại ưu.
Dứt lời thầy lao vào ôm chầm lấy tôi, sợ quá tôi hét ầm lên, đẩy thầy ra. Thầy bảo ở đây sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu vì cửa nhà thầy cách âm, phải ngoan ngoãn nghe theo lời thầy. Sau đó thầy còn cưỡng hôn tôi, tôi muôn phát điên lên, lúc này tôi lại nghĩ đến lời dặn của mẹ trước khi nhập học. Tôi lấy hết sức mình đẩy thầy ra, rồi gào lên khóc lóc, thấy vậy thầy tức giận mở cửa đuổi tôi đi và nói, thế này thì không bao giờ hết 4 năm đại học là xong đâu, cứ ở lại mà học lấy 5 10 năm, đã nghèo rôi mà còn không biết thiệt hơn.
Tôi chạy ra khỏi phòng thầy, thấy thân mình thật nhơ nhuốc, trở về phòng tôi khóc cả đêm hôm đó. Tôi thấy trước mắt mình chẳng có đường đi, tôi cảm thấy dường như cuộc sống của tôi phải chấm dứt rồi.
Nhưng rồi đúng như thầy nói, môn của thầy tôi không bao giờ đạt. Tôi lo sợ nhiều hơn, nghĩ đến bố mẹ đã dặt hy vọng vào tôi nhiều như thế nào. Tôi đã quyết định tự đến tìm thầy, thấy tôi ngoài cửa thầy đã biết tôi đến để làm gì.
Buổi chiều ngày hôm đó tôi sẽ không bao giờ có thể quên được, một màu đen hiện lên trước mắt tôi. Thân con gái như tôi đã phải trao cho một lão già, một lão dê xồm, tôi thấy mình thật nhỏ bé quá. Thầy hôn tôi, rồi ép tôi làm "chuyện đó", xong việc thầy nói từ giờ cứ yên tâm, không phải học hành gì cả, chỉ cần làm thầy hài lòng là đủ. Đã quyết bước vào là không thể bước ra, vậy là tôi trở thành người tình bí mật của thầy giáo, trên lớp vẫn là thầy, nhưng về nhà tôi phải gọi người đàn ông đó là anh và "phục vụ" mỗi khi thầy gọi.
Từ đó điểm số của tôi lúc nào cũng nhát nhì lớp, tôi cũng ăn mặc sành điệu hơn vì được thầy chu cấp, với số tiền đó tôi cũng dành ra được 1 khoản nhỏ mỗi tháng gửi về cho mẹ chữa bệnh. Thấy tôi thay đổi nên nhiều người cũng dị nghị, nói ra nói vào, nhưng tôi mặc kệ, vì tôi không thể dừng lại được nữa.
Cứ thế 4 năm đại học trôi qua, tôi chưa từng có một tình yêu thật sự, cuộc đời sinh viên của tôi chứa đầy những vết nhơ mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ rửa sạch được. Tôi đã từng khóc và hối hận về những gì đã xảy ra, tôi lo sợ một ngày nào đó bố mẹ biêt được đứa con gái này đã làm họ thất vọng đến mức nào.
Giờ đây ra khỏi trường tôi muốn tìm cho mình một công việc chân chính, tôi muốn thay đổi, tôi muốn sống một cuộc sống ngay thẳng. Tôi hy vọng mình sẽ có được một tình yêu trong sáng, yêu lấy bản thân tôi mà tôi không phải đánh đổi điều gì...
Theo Ngày Nay
Vì sao phụ nữ bất chấp tất cả ngoại tình với người yêu cũ? Phụ nữ thường là đối tượng nặng tình cảm, nhất là đối với mối tình đầu dang dở. Hầu hết đến 100% các chị em đều phải thừa nhận một cách thẳng thắn rằng mối tình đầu dù đẹp hay không thì họ vẫn không thể nào quên được. Người đầu tiên họ yêu dù có tệ bạc vẫn luôn luôn là người...