Trong cuộc đời chúng ta, sẽ luôn tồn tại một người được gọi là “cả một trời thương nhớ”
Yêu một người tha thiết nhất chính là biến người ta thành cả trời thương nhớ của mình, đúng khổng anh?
Có những giấc mơ thanh xuân trôi qua chóng vánh, khiến người ta chưa kịp trở mình trong một nỗi ngỡ ngàng. Nhưng cũng có những giấc mơ thanh xuân dài tựa cả một đời người. Bởi chỉ cần mở mắt ra, nhắm mắt lại, là thấy bóng hình nhau.
Em gọi giấc mơ thanh xuân đó là anh, là cả một trời xanh thương nhớ. Ngày anh đến, trời rất xanh, nắng vàng như rót mật, còn em thì ngây ngô và mộng mơ đúng kiểu những cô gái mới ngày đầu chập chững biết yêu.
Tình yêu không là mong cầu mà có được, tình yêu là sự sắp đặt vô tình của định mệnh, để kéo mỗi người chúng ta ra khỏi cung đường cũ và chạm mặt nhau ngay sau đó. Vào một ngày, khi biết trái tim mình lạc nhịp gọi tên một người khác, chúng ta mới nhận ra rằng tình yêu là thứ quả quá đỗi ngọt ngào, khiến những kẻ lạc đường chúng ta quá đỗi say mê.
Em không mong cầu gì nhiều nhặn ở tình yêu. Em chỉ muốn được yêu một người thật lâu, đậm sâu và dài ngày. Em chỉ muốn một cuộc tình bình bình an an, có thể cùng nắm tay nhau vượt qua những cơn bão táp.
Video đang HOT
Em cũng chỉ muốn một sự cam kết cho đường dài, và cứ thế, chúng mình sẽ già đi bên cạnh nhau.
Có lẽ vào một ngày nào đó anh sẽ trở thành ông lão phải chống gậy, còn em là một bà lão với đôi tai nghễnh ngãng. Anh hỏi em “ăn chưa” thì em lại cứ tha thiết “trời đâu có mưa”. Và chúng ta cứ nói to oang oang vào tai nhau, sau đó lại bật cười vì đối đầu như trẻ nhỏ.
Có một cuộc tình bền với anh, là mong ước lớn nhất trong cuộc đời em, anh ạ!
Nhưng vốn dĩ tình yêu không phải là những chuỗi ngày màu hồng đến thế. Em rồi cũng lớn khôn, cũng biết rằng có những cuộc tình phải ba chìm bảy nổi chín lênh đênh. Người ta không thể đến với nhau chỉ vì yêu nhau, em hiểu mà…
Cho nên chỉ mong, những lời yêu của anh là thật. Tình cảm trong anh là thật. Để chí ít thì cuộc tình này vẫn còn điều gì đó là thật thà đáng quý trong nhau. Giấc mộng nào dù đẹp cũng sẽ tan, nhưng em mong giấc mộng thanh xuân này sẽ còn tươi đẹp mãi, để theo em vào tận sâu tâm khảm.
Yêu một người tha thiết nhất chính là biến người ta thành cả trời thương nhớ của mình, đúng không anh?
Theo guu.vn
Đã bao lâu bạn không nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ rơi?
Tôi luôn nghĩ: mẹ tôi là một người mạnh mẽ, nghiêm khắc nhất mà tôi từng biết và chẳng bao giờ tôi thấy mẹ khóc cả. Và rồi một ngày: - Sao mẹ khó chịu với con như vậy?
Nếu mẹ không thương con thì còn sinh con ra làm gì? Dù sao con có đau hơn nữa thì mẹ cũng chả quan tâm. Mẹ luôn cho mình là đúng mà thôi! Tiếng hét của tôi khiến cho những lời dạy bảo của mẹ dừng lại, những ngón tay đang xử lý vết thương trên cánh tay tôi như đông cứng lại, mẹ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi. Không né tránh, tôi nhìn mẹ với tất cả sự khó chịu của bản thân. Tiếp đó tôi đứng phắt dậy, đi vào phòng mình đóng cửa lại.
- Dậy ăn cơm đi, hôm nay mẹ nấu món con thích đó...
Đáp lại tiếng của mẹ là sự im lặng, tôi nằm lì trên giường không trả lời, mãi một lúc sau có tiếng bước chân rời đi ngoài cửa Tôi nhắm mắt, chịu những cơn đau tê tê nơi cánh tay, với những ý nghĩ: Tại sao mẹ không mở cửa vào, tôi đâu có khóa cửa? Tại sao mẹ không xử lý vết thương cho tôi, mẹ không sợ tôi bị nhiễm trùng sao? Và rồi, mơ màng tôi thiếp đi lúc nào không hay.
Có tiếng mở cửa, tiếng bước chân, tiếng mở thứ gì đó, rồi tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng lan tỏa trong không khí. Đôi bàn tay mẹ nhè nhẹ bôi thuốc ,dán băng gạc cẩn thận, nhẹ nhàng sờ người rồi kéo chăn lên đắp cho tôi. Ánh mắt mẹ dịu dàng nhìn tôi, ngay lúc ấy, tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết và mẹ tôi giống như một cô tiên vậy, tôi đã hé mắt nhìn mẹ ngay từ khi ngửi thấy mùi thuốc. Mẹ ngồi đó nhìn tôi và đột nhiên những giọt nước nơi khóe mắt mẹ lặng lẽ rơi.
Trái tim tôi như hẫng mất một nhịp, thì ra đôi bàn tay của mẹ lại ấm áp đến vậy, đằng sau ánh mắt nghiêm nghị lại là sự lo lắng đến thế. Và thì ra mẹ cũng khóc, vì lo cho tôi sao? Vì tôi hư ư? Hay tại những lời nói lúc chiều khiến mẹ buồn? Tôi không biết nữa, nhưng tôi biết đó là những giọt nước mắt vì tôi. Một cảm xúc lạ dâng lên trong lòng, một dòng nước ấm cùng sự hối hận len lỏi tận sâu vào trái tim, tôi tự hỏi: nếu hôm nay không tỉnh giấc vậy thì sẽ có bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ rơi xuống mà tôi không hay biết? Ngay lúc ấy bố tôi đi làm về, mẹ vội vàng lau nước mắt đứng dậy đóng cửa và đi ra ngoài. Âm thanh bước chân xa dần, sau đó là 'lạch cạch' tiếng những mâm bát mẹ dọn cơm cho bố tôi. Tôi mở choàng mắt, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối. Dường như có một thứ gì đó to lớn, mạnh mẽ quấn lấy tôi, nước mắt như chực trào. Chẳng cần suy nghĩ tôi chạy thật nhanh ra khỏi phòng, lao ra ngoài và ôm trầm lấy mẹ từ đằng sau.
Nước mắt tôi ứa ra, rơi xuống đôi vai gầy của mẹ. Vậy đó, đã rất lâu rồi đó là lần đầu tôi nhìn thấy mẹ khóc, còn bạn, đã bao lâu bạn không ngắm nhìn mẹ, từ khi nào không còn ôm mẹ và nói những lời yêu như thuở còn bé. Và đã bao lâu rồi bạn không nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ rơi?
Theo muctim.com.vn
Mùa thu tới rồi, nếu anh đến em không ngại tỏ tình Nếu anh đang thấy cuộc sống này thiếu vị, cũng như em đang thấy mùa thu đẹp thế này mà không yêu thật phí, vậy thì mình hãy hẹn hò đi! Hà Nội đã sang thu thật rồi. Khắp nơi bày bán bánh trung thu, đèn ông sao, đồ chơi cho trẻ con đủ màu sắc. Những bạn nhỏ hào hứng đã đành,...