Trong bữa liên hoan ở nhà mẹ chồng, móng tay bà đen nhẻm nhưng tôi ăn không chút ngại ngùng
Hôm đó, mẹ chồng làm 5 mâm cơm với rất nhiều món ngon, tôi về mọi người đã đông đủ. Thấy tôi về, mẹ chồng mang nước cho tôi uống, bà còn lấy tay véo một nắm xôi nhỏ cho tôi ăn.
Mẹ qua đời sớm, bố tái hôn và tôi sống cùng mẹ kế từ năm 12 tuổi. Từ lúc đó, tôi đã được nuôi dạy rất cẩn thận và chu đáo. Mẹ kế là người khó tính, sống sạch sẽ, nhà cửa gọn gàng. Tôi vẫn còn nhớ hễ tôi bừa bộn hay nhiều lúc chơi với đám trẻ con hàng xóm mà bẩn quần áo là bị bà la mắng. Nói chung bà không đánh đập tôi nhưng rất nghiêm khắc khiến tôi cảm thấy khó chịu. Sống cùng mẹ kế, tôi cảm giác như mình giống một cỗ máy, vì cái gì bà cũng đòi hỏi sự hoàn hảo.
Lớn lên tôi đi học đại học, ai cũng khen ngợi tôi là đứa con ngoan trò giỏi. Tôi cũng có diện mạo nên được nhiều bạn trai để ý. Mẹ kế luôn định hướng cho tôi phải yêu con nhà giàu, có gia thế, không nên quen biết gia đình nghèo khó, sau sẽ khổ. Bà còn dọa dẫm chuyện tôi yêu ai phải được sự đồng ý của bà. Bố tôi thì không ý kiến gì, ông hiền quá chẳng có tiếng nói nên mọi việc đều một tay mẹ kế điều hành trong nhà.
Nhưng đời chẳng như mơ, đâu phải ai làm gì cũng được như ý. Tôi lại mang lòng yêu chồng và bố mẹ anh là nông dân chính hiệu. Hàng ngày ông bà chỉ sống với ruộng vườn và chăn nuôi. Lần đầu về ra mắt mẹ chồng tương lai, tôi cảm nhận được rõ sự thật thà chất phác và thân thiện của những người thôn quê. Cộng thêm chồng tôi là người học hành rất giỏi nên tôi càng cảm thấy muốn kết hôn. Chồng tâm sự: “Chúng ta cưới nhau xong, chỉ cần 5 năm là anh sẽ mua được nhà em cứ yên tâm, anh không để em phải sống khổ đâu, rồi sẽ có mọi thứ”.
Video đang HOT
Khi tôi về xin phép cưới, mẹ kế nhất định không đồng ý, thậm chí bà còn to tiếng với chồng tôi. Nhưng tôi nhất định cưới cho bằng được mặc sự phản đối của bà. Sau đó, tôi tính cách tự tổ chức đám cưới ở thành phố. Ngày tổ chức hôn lễ, mẹ kế không đến tham dự, chỉ có bố đại diện bên nhà gái. Tôi cũng giận mẹ kế, bởi vì từ trước đến nay, bà làm gì cũng muốn người khác phải tuân theo ý, không được trái lời. Giờ tôi lớn rồi mới hiểu, làm gì có chuyện như thế, người tính không bằng trời tính.
Cưới nhau xong chúng tôi thuê nhà sống riêng, tôi cảm thấy hài lòng với những gì mình có. Dù khó khăn bao nhiêu chúng tôi vẫn nắm tay nhau vượt qua tất cả. Được khoảng một tháng thì 2 chúng tôi về quê, bố mẹ chồng tổ chức liên hoan, mời những người trong dòng họ thân thiết đến để cảm ơn họ đã giúp đỡ đám cưới.
Hôm đó, mẹ chồng làm 5 mâm cơm với rất nhiều món ngon, tôi về mọi người đã đông đủ. Thấy tôi về, mẹ chồng mang nước cho tôi uống, bà còn lấy tay véo một nắm xôi nhỏ cho tôi ăn. Lúc mẹ chồng dơ tay lên tôi thấy móng tay bà đen nhẻm, thực sự trông rất bẩn nhưng chẳng hiểu sao tôi ăn rất ngon lành. Mẹ chồng còn cười nói vui vẻ vì đã cưới được người con dâu như tôi.
Nghĩ đến điều này tôi thấy thực sự thoải mái, dường như tình cảm, sự đơn giản trong cách sống của mẹ chồng khiến tôi quên đi tất cả, xóa nhòa mọi khoảng cách. Đúng là nhiều nhà giàu có nhưng chưa chắc có được cảnh anh em dòng họ, gia đình xum họp quây quần vui vẻ, đoàn kết như vậy. Tôi rất vui sướng vì nhà chồng sống tình cảm, không đặt đồng tiền lên trước.
Xin giấu tên
Con dâu trong phòng sinh đẻ khó, mẹ chồng tôi ở bên ngoài gào lên một câu khiến tôi khóc lặng
Tôi biết mẹ chồng thương tôi như con gái. Chỉ không ngờ vì tôi, bà lại van nài bác sĩ cho mình hiến máu.
Tôi lấy chồng xa. May mắn là khi về làm dâu, tôi được gia đình chồng yêu thương và bù đắp hết mực. Mẹ chồng tôi chỉ có hai người con trai. Vì thế, bà luôn xem tôi như con gái trong nhà. Có điều vì sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu, hiện tại vợ chồng tôi vẫn đang sống riêng.
Hôm tôi chuyển dạ sinh con, mẹ vừa xoa lưng cho tôi, vừa động viên tôi cố gắng. Lên xe đi bệnh viện gấp quá, mẹ mang hai chiếc dép trái mà không hề biết. Tôi đẻ khó, không thể sinh thường, bác sĩ đành chuyển lên phòng mổ cấp cứu. Trong quá trình mổ lấy thai, bản thân tôi cũng trải qua những giờ phút sinh tử khi bị mất máu quá nhiều. Chỉ nhớ bên ngoài, mẹ chồng gào lên với bác sĩ:
"Cứ lấy máu của tôi đi, tôi khỏe lắm. Chỉ cần bác sĩ cứu được con dâu với cháu nội tôi, lấy bao nhiêu máu cũng được".
Thế rồi, tôi dần mất ý thức. May mắn là cuối cùng, mẹ con tôi vẫn bình an vượt qua tất cả.
Lúc tôi tỉnh lại và được đẩy về phòng, mẹ chồng mừng đến nỗi nước mắt cứ rơi lã chã. Tối ấy bác sĩ phụ trách đến truyền thuốc cho tôi. Thấy bà nội đang chăm cháu, chị nói nhỏ:
"Em có phúc lắm đấy. Hôm nay em mất máu nhiều quá, bệnh viện lại không còn nhóm máu ấy. Lúc đó mẹ chồng em cứ van nài để truyền máu cho con dâu. Mà sau đó kiểm tra thì bà bị cao huyết áp, có bệnh nền nên không truyền được. May là đúng lúc ấy lại có người khác hiến máu cho em".
Vậy mà mẹ chồng không kể với tôi chuyện này. Còn tôi thì nghĩ lúc ấy đang mê sảng nên tự tưởng tượng như vậy. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy mình may mắn. Mẹ không sinh ra tôi, nhưng mẹ lại là người sẵn sàng hy sinh sức khỏe và sự an toàn của bản thân vì tôi. Sau đợt này, tôi có nên thuyết phục bố mẹ lên sống cùng mình không?
(hoathuy...@gmail.com)
Không ngờ anh trai chồng đẹp trai tài giỏi lại đem lòng yêu cô giúp việc vì một lý do đơn giản Đó là việc làm rất bình thường của một người giúp việc, thế mà trong mắt anh Quân lại như vô cùng đẹp đẽ. Một năm nay mẹ chồng bị bệnh. Vợ chồng tôi sống riêng, công việc bận rộn không chăm sóc mẹ mỗi ngày được. Toàn bộ chi phí thuốc thang và thuê người phục vụ mẹ đều do anh trai...