Trộn thương nhớ vào nhớ thương
Năm đó tôi rời quê vào ngày 23 tháng chạp. Lần đầu tiên tôi bỏ… Tết quê để đến với cái Tết ở phương trời mới.
Lần đầu tiên rời xa những gì đã mấy chục năm thân thuộc gắn bó khiến lòng tôi căng đầy cảm xúc. Tôi lén chảy nước mắt nhớ thương những gì đã có, đã nếm trải, thấy Tết và hình bóng cha mẹ, người thân theo mình cùng đi cùng đến, thấy chốn cũ và nơi mới đều tha thiết đến mênh mông trong khoảng thời gian đặc biệt của năm… Tôi nâng niu mọi hình ảnh, mọi cảm xúc.
Ảnh: IT.
Ngồi yên nhìn núi sông xa xăm và mây trời sẫm xám qua ô kính nhỏ của máy bay, tôi mặc sức nhớ về những tháng ngày đã qua, nhớ cả những ngày áp Tết đã ra cái mùi, cái hồn của Tết… Ngày 23 tháng Chạp hằng năm chợ quê đông đúc hẳn, hàng cá chép, hàng hương, vàng mã, hàng lá dong, ống giang, hàng mật mía, lẫn mùi hương trầm (loại hương vốn chỉ dành cho Tết)… làm cho chợ thật sự vào Tết. Những mùi vị Tết, không khí Tết ùa đến, tỏa đi từ đó.
Tôi đã mang theo rất nhiều trên chuyến máy bay ấy, cả hương vị Tết mà mấy ngày trước đó tôi nhận được trên những quãng đường ở Vinh, Nam Đàn, Thanh Chương, Đô Lương, Anh Sơn, Tân Kì, Nghĩa Đàn, Quỳnh Lưu (bảo vệ luận văn xong đúng ngày 23 tháng chạp, Tết như đã dồn đuổi sau lưng, từ trường Đại học Vinh tôi một mình đi xe máy ngược bãi bờ sông Lam, đi qua những quãng của Đường Mòn Hồ Chí Minh… thăm quê nội, ngoại, thăm nơi chốn cũ trước khi trở vào nam)… Dọc đường quê, đường Tết gió lạnh nhưng được hít thở no say khí trời ngày giáp Tết, buổi giao mùa, và núi rừng, đồng bãi, sông hồ, cỏ cây quê nhà… biết bao hương sắc tôi thu giữ được và mang theo.
Năm nào cũng vậy, khoảng áp Tết và những ngày Tết tôi có rất nhiều cảm xúc.
Ngày bé vui mừng ngóng đợi Tết về từng ngày vì nhớ thương kẹo tết, mứt Tết, đợi Tết, nhớ và đợi cồn cào vị ngọt thơm bùi béo của bánh kẹo.
Tiếp nữa là rất nhớ thương cái bếp lửa những ngày Tết. Bếp lửa ngày Tết không chỉ ấm áp mà còn sung túc, quên nghèo khổ để được dư giả. Bếp lửa Tết đầy mùi vị, mùi của nồi bánh chưng sôi và chín, mùi thơm ngọt của mật mía và gừng trong mẻ bánh ong đang đợi cô đặc, nồi bánh ngào đang sôi, rồi mùi xôi thơm bốc khói… và khi tất cả các món đã xong, chỉ còn lại cái bếp hồng lựng than vẫn thơm ấm nồng nàn trong giá lạnh.
Chẳng thể nào không nhớ thương! Sau này có bếp ga, bếp điện, vẫn phải nhen bếp lửa ngày Tết để dư dôi, để nhớ lại, để thật nhiều ấm áp, thêm thật nhiều hương vị. Và để khi Tết lôi ta cuốn vào bao nhiêu công việc dập dồn thì bếp lửa Tết sẽ kéo ta chậm lại, ngồi yên thêm chút với thơm nồng than lửa.
Tôi nhớ những giao thừa, nhưng đêm Tết lâm thâm mưa xuân, nghe những giọt chậm chạp run rẩy rơi ngoài cây lá, rụng khẽ xuống đất đai, đất lách tách sự sống trong thoảng mùi hương khói Tết… Nhớ lắm. Tết về, xuân về, tôi quen được nghe như thế, đốt hương, phải là mùi hương trầm ấy và được nghe giai điệu ấy của tự nhiên, của Tết.
Thế mà năm đó lần đầu đón Tết trong cái nắng nóng, trong khí hậu mùa khô phương nam tôi cảm thấy chơi vơi, hụt hẫng, nhớ cồn cào mùi Tết mấy chục năm từng quen nghe, nhớ mùi Tết, mùi hương cũ đến ngẩn ngơ, cái mùi đã thấm vào hồn cốt.
Di trú, bao mới lạ đất phương nam chưa kịp quen thì… Tết đến. Cũng có hoa đào quê (tôi đã kì cụi kì công tìm cách chuyển vào) cả hương trầm quê nữa, chúng thân quen đến thế mà bỗng thành lạ giữa cái nóng bức nắng khô như mùa hè trong căn hộ cao tầng. Không gần gụi mặt đất đẫm hơi xuân, không mưa lạnh, không bếp lửa… Tôi cảm thấy không có gì liên quan đến Tết.
Như người xưa, như bao người, bao gia đình ngày nay, chúng tôi đã đợi ngày được đất phương nam gọi mời cuộc di trú. Bao khát khao hương sắc mới, bao hi vọng… và tôi hiểu, tôi tạm thời bị lạ về mùi, về hương vị Tết, tôi hiểu, một điều thật quan trọng của Tết ấy là thời gian dần trôi qua một cách đặc biệt bằng lễ Giao thừa, một lễ lớn linh thiêng để khép lại và mở ra ngay một thế giới mới, mở ra… và điều tốt đẹp đầu tiên sẽ đến, sẽ ban phát rộng rãi khắp đó là hi vọng.
Video đang HOT
Vẫn da diết hoài nhớ mùi Tết cũ, vẫn mở hết lòng đón nhận những hương sắc mới lạ. Lắng nghe, lưu giữ thêm nhiều, và khi đã dần thấm bao mùa mưa nắng, mỗi cái Tết đi qua lại là một câu chuyện đáng nhớ, mùi vị cũ và mới lại làm chật đầy kí ức, chật đầy nhớ thương.
HỒ THỊ NGỌC HOÀI
Theo thegioitiepthi.vn
Mùa xuân đến muộn
Nghĩ việc không lấy chồng chỉ đơn giản nhưng đúng là cứ Tết về thấy gái chưa chồng trong nhà hẳn ai cũng buông câu.
Từ đó cứ Tết chị hầu như trốn tiệt không về, hoặc họa hoằn lắm có về thì cũng trốn rịt trong nhà. Thế mà cũng đã ba năm nữa trôi qua chị không về.
***
Chị xếp vội mớ đồ vô cái túi rồi chần chừ suy nghĩ sao lại lấy ra, cứ ngồi lấy ra lấy vô mà non hết cả buổi chiều. Con bạn cùng phòng trọ xốc nhẹ cái túi lên vai quay lại đằng hắng:
- Dù sao mày cũng phải về, mọi năm thấy mày cứ rịt lại phòng trọ vắng teo tao cũng lo. Có trốn được mãi đâu.
Rồi quảy đi cho kịp chuyến xe cuối ngày. Tết lại cận kề, tết là ngày đoàn viên nhưng đối với chị
Bỗng trở thành những nỗi lo không lời mà chị biết rõ nguồn cơn. Chị đã cố gắng ở lì xóm trọ nhỏ cho tới những ngày giáp tết nhưng khi người cuối cùng rời đi thì chị cũng hiểu đến lúc mình phải đi rồi. Không phải chị không muốn về quê mà mỗi lần về thể nào cũng sẽ nhận được dè bỉu của hàng xóm khiến chị rối lòng.
Ba mươi lăm tuổi, chị chưa chồng. Ở phố thì đùa vui là gái "ế" rồi cũng qua ngày đoạn tháng nhưng ở quê thì việc lỡ thì bỗng trở thành cách đánh giá một còn người, nhất là ở miền quê nặng thị phi như chỗ chị. Hai mươi tuổi chị xách ba lô một mình lên phố tìm cơ hội đổi đời, ngày chị đi có người chắc mẩm sau này về cũng rủng rỉnh tiền, có người lại nói "gái hư" hẳn là đã vương vấn anh chàng nào nên bỏ chốn mà đi. Lời người ta cũng chỉ là lời ngoài tai, ngày đó định kiến trong chị đã rất rõ ràng, sống cho mình chứ nào phải cho người, quan trọng là có thể kiếm được tiền về nuôi ba mẹ.
Ngày đó, tuổi còn trẻ công việc dồi dào, cơ hội đến mau, chị cũng nhanh chóng nhận được việc làm ở một cửa tiệm chẳng mấy chốc mà cũng dễ dàng tăng lương. Tết năm ấy, chị về lần đầu tiên mừng tuổi được cha mẹ món tiền lớn. Mấy bác hàng xóm cứ lấy chị làm gương cho trai gái trong làng khi ấy vẫn còn non tơ ăn bám bố mẹ. Nhưng cứ Tết về thể nào với con gái đến tuổi lấy chồng cũng nghe qua câu nói:
- Nhưng lên phố kiếm được anh nào chưa? Con gái cũng cần một chốn, đừng lo làm mãi.
- Ôi chao, trai thành phố thiếu gì, ở phố cũng chẳng như ở quê mình ,toàn lấy chồng muộn. Cứ tạo dựng cuộc sống cho mình trước làm tiền đề đã ạ.
Người ta cũng ậm ừ cho qua, thực ra khi mình thành công những lời mình nói ra cũng trở nên giá trị. Vài mùa Tết sau lần nào chị về cũng nhận được câu hỏi đó, Trai gái trong làng bằng tuổi chị cũng lần lượt kết hôn chỉ mỗi chị vẫn còn lẻ bóng. Bố mẹ sốt ruột cũng hỏi dò nhưng quả thật những năm qua chị chưa kiếm được một người nào thuận lòng, từ đó mỗi lần về khi nhìn ánh mắt buồn của họ nhìn đám nhỏ chạy trước sân nhà chị bỗng trở nên áp lực. Những lí do việc làm hay sự thành công ban đầu chẳng đủ để khỏa lấp miệng đời. Hai mươi lăm tuổi chị bỗng trở thành gái ế trong mắt người làng, Cứ mỗi mùa Tết về khi thấy chị trong nhà người ta lại vờ hỏi ba mẹ chị, nhưng biết là chị nghe:
- Thế con Hoàng chừng nào lấy chồng? Bằng tuổi nó đứa nào cũng đùm đề cả rồi. Gái lớn mà không lấy chồng người ta cũng điều tiếng,
- Thì giờ nó đã vậy, ai ép được nó, coi như tùy vậy.
Ba mẹ chị không nói gì nhưng chị biết họ cũng buồn khi con gái mình lẻ bóng. Họ lo điều tiếng,
Họ cũng thương con họ. Rồi những mùa Tết sau lại qua đi, chị dần lỡ những mùa xuân. Những đứa bạn năm xưa giờ con cái đã vào tiểu học. Mỗi năm chị về không tránh khỏi những ánh mắt dè xét, có người không nói chỉ nhìn, có người lại phao tin đồn chị hẹn hò ông đại gia nào đó rồi bị đánh ghen... Nghĩ việc không lấy chồng chỉ đơn giản nhưng đúng là cứ Tết về thấy gái chưa chồng trong nhà hẳn ai cũng buông câu. Từ đó cứ Tết chị hầu như trốn tiệt không về, hoặc họa hoằn lắm có về thì cũng trốn rịt trong nhà. Thế mà cũng đã ba năm nữa trôi qua chị không về.
- Lâu rồi không thấy chị.
Giọng ồm ồm của một người đàn ông khiến chị quay lại. Trước mặt chị là một người đàn ông
Khoảng độ ba mươi, da hơi ngăm và có phần cao ráo . Áo sơ mi đóng thùng gọn gàng, có lẽ là qua nhà chị chúc Tết nhưng chị vẫn ngờ ngợ chưa nhận ra ai. Mẹ chị trong nhà bước vội ra:
- Thầy giáo Tạp lại sang ạ? Gớm, đi mãi không nhớ, Tạp mà ngày xưa vẫn hay đánh đáo cùng mày đấy con ạ.
Đến đó thì chị mới sực nhớ ra thằng cu bé nhỏ hơn chị ba tuổi năm nào, lúc nào cũng lẽo đẽo
Theo chị, khi bị ăn hiếp thì về méc chị, trong mắt nó ngày ấy hẳn chị là một anh hùng. Năm chị đi nó mới mười bảy tuổi, khóc bù lu bù loa giữ chị lại, chị phải đe:
- Khi nào mày học thành thầy giáo thì chị về.
- Nhưng chị đã không về. - thầy Tạp nói như cắt ngang dòng suy nghĩ của chị. Sau khi chị đi
Cậu vẫn nằm lòng lời chị, ba năm sau thi đậu vào đại học Sư phạm và mất bốn năm ở chốn xa xôi ấy. Anh toàn về sau Tết ăn Tết muộn nên không gặp được chị, anh về là Chị đi. Tuy nhiên năm nào cũng đều đặn anh qua chúc Tết gia đình chị. Những lần Tết sau chị ít về dần, anh sau khi tốt nghiệp cũng xin được việc làm ở trường làng, chẳng mấy chốc mà thành thầy giáo, tuy lần nào đều đặn cũng qua thăm nhưng chẳng lần nào gặp được chị.
- Thế cũng lâu rồi chưa gặp nhỉ? Cậu đã thành thầy rồi cơ à? Thế cậu đã lấy vợ chưa?
- Chưa. Tôi đợi chị.
Chị bật cười trước lời nói đùa của người đàn ông chững chạc ngồi trước mặt chị nhưng thấy
Gương mặt nghiêm nghị của anh chị bỗng im lặng. Còn nhớ năm ấy khi vẫn còn là hai đứa trẻ, được " người hùng" cứu quá nhiều lần, có một cậu nhóc đúng vào ngày giao thừa đã nhìn người chị cao hơn mình cả khúc mà nói :
- Sau này nhất định em sẽ lấy chị và bảo vệ chị lại.
Nhưng đó chỉ là lời bông đùa khi còn bé, hay ít ra là chị nghĩ thế. Tim chị bỗng đập thành từng nhịp hơi lỗi khác xa so với nhịp đập bình thường ba lăm năm qua. Anh cười :" Dù sao cũng đã mười mấy năm rồi, them một năm nữa cũng chẳng sao đâu, tôi chỉ muốn chị biết là có người đang đợi chị thôi". Những ngày Tết ấy bỗng nhiên trở nên vui hơn, anh dẫn chị đi thăm lại làng xóm, chơi lại những trò ngày xưa mà hai người vẫn hay chơi, chị nhớ như in khi ấy chính chị là người đã ở bên khi anh chào đời...Và sau đó chẳng hiểu vì sao người con gái ấy lại quyết định ở bên " chăm sóc" người em hàng xóm nhỏ tuổi suốt từng ấy năm đến khi ra đi. Hẳn là tất cả đều là số phận sắp đặt, dù đã quá muộn màng.
- Chị xem này, một bông hoa mai nở muộn.
Chị lại gần anh, mùa xuân đến muộn cũng có nghĩa là đã đến.
- Ngày mai chị lại đi rồi. Khi nào chị sẽ lại về?
Chị ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng mỉm cười:
- Có lẽ lần này tôi sẽ về mau thôi.
Lê Hứa Huyền Trân
Theo blogradio.vn
Con không thích về quê ăn Tết Quê chúng tôi cách thành phố khoảng 120km. Mỗi dịp lễ, Tết, ông bà đều gọi điện hối chúng tôi đưa cháu về quê chơi. Nhưng càng lớn, con trai tôi càng tỏ ra không thích về quê... Chúng tôi lấy nhau khi tôi 35 tuổi, còn anh đã 42. Gần 3 năm, phải khó khăn lắm tôi mới có mang. Hành trình...