Trọn cuộc đời xin lỗi em
Không để anh nói hết câu. Cô đã chặn anh lại: – Em là một con người hoàn hảo nên cần có một người không hoàn hảo như anh bên cạnh thì cuộc sống mới cân bằng.
Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm thấy một người đến với ta và khiến phần còn lại của cả thế giới trở nên dư thừa. Rồi người đó ra đi, bỏ ta lại với một thế giới mà ta chẳng còn thiết tha tìm hiểu gì thêm nữa.
Hà Nội đã bước vào những ngày đông rét mướt. Vy tản bộ một mình trên con đường hai bên là hai hàng cây trụi lá. Ở đây cô còn có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào của cà phê sữa, vị cà phê trầm nhẹ hòa quyện với hương thơm kem sữa của tách capuchino đang bốc khói nghi ngút. Trời bắt đầu mưa, cơn mưa góp thêm phần giá lạnh cho mùa đông Hà Nội. Những hạt mưa li ti mang lại cho con người ta cảm giác buồn, ảm đạm biết mấy. Vy vội núp mình dưới chiếc ô màu trong suốt rồi chân cứ bước mắt cứ hướng về một nơi nào đó, hình như nơi đó là một miền kí ức buồn mà cô đang cố quên đi.
- Tại sao? Tại sao anh lại muốn chia tay với em cơ chứ? Em đã làm gì sai? Anh nói đi! Em có thể sửa được mà!
Vy khóc lóc, cầu xin anh để nhận được lý do của việc chia tay. Yêu nhau hơn 1 năm, ngọt ngào là thế, đắm say là thế, bỗng vào một ngày ảm đạm anh hẹn gặp Vy chỉ để nói với tôi rằng “Mình chia tay đi!” sao? Cô không chấp nhận, không thể nào chấp nhận được.
- Lý do có cần thiết không? Chỉ là anh muốn được tự do như trước thôi!
Anh lơ đễnh trả lời câu hỏi của cô.
- Anh không còn yêu em?
Cô hỏi trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài, cảm giác lúc này như thể bầu trời đang sập xuống.
- Chỉ là anh cảm thấy mình không tiến tới với nhau hơn nữa được thôi, chia tay có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai… Mình không nên lãng phí tình cảm em ạ, thời gian trôi đi nhanh lắm!
Video đang HOT
Anh trả lời mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh sợ gì chứ? Anh đã có thể cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô thì sao còn sợ nhìn vào đôi mắt của cô? Cô căm hận nhìn anh, chỉ muốn giết chết con người bạc tình ấy. Lời chia tay từ miệng anh nói ra nhẹ nhàng như kịch bản phim có sẵn, như giữa cô và anh chưa hề có gì vậy.
- Anh là đồ tồi!
Câu nói cuối cùng mà anh nghe được từ cô là những từ nặng nề đó. Cô lao trong vô định giữa dòng xe tấp nập. Tuyệt vọng. Trong đầu cô đang nghĩ tới 1 cái chết, nếu chết đi rồi cô sẽ không phải đối diễn với những chuỗi ngày nặng nề sau cú sốc này, sẽ không phải nhìn thấy con người tệ bạc ấy. Cô đã yêu anh đến thế, dành hết tình cảm của mình dành cho anh, vậy mà anh nỡ đối xử với cô thế sao? Những lời anh hứa, những câu anh nói, chỉ là giả dối thôi sao?
Chiếc xe lao tới, cô nhắm mắt chờ đợi 1 cái chết thanh thản và nhanh chóng. Rầm! Một tiếng động lớn tới chói tai, ai nấy đều bàng hoàng, sửng sốt. Cô ngã sóng soài bên vệ đường. Người chết không phải là cô, anh đã lao tới đẩy cô ra, chắn ngang chiếc xe đang lao tới. Màu máu đỏ tràn vào mắt cô, bao trùm cả không gian. Cô chỉ biết lặng người nhìn vết máu loang lổ giữa lòng đường, lặng nhìn con người tệ bạc ấy nhắm nghiền hai mắt, sau đó mọi thứ trước mắt cô mờ dần, cô không còn biết gì sau đó nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy, người đầu tiên cô nhìn thấy là cô bạn thân, cô ấy nhìn Vy, hai hàng lệ tuôn dài.
- Anh ấy không qua khỏi rồi!
Trái tim cô bị bóp nghẹn, cô không thở được, cô cần anh, bầu không khí ấy. Sao anh lại tàn nhẫn với cô như vậy. Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình.Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại?
Cô đã từng nghĩ tới 1 cái chết tiếp theo, mất anh, đồng nghĩa với việc cô mất đi linh hồn của mình. Nhưng anh đã hy sinh sinh mạng của mình để bảo vệ tính mạng cho cô. Cô không thể để sự ra đi của anh trở thành vô nghĩa. Cô phải sống, nhất định phải sống thật tốt, mạng sống của cô là do anh cứu, cô nợ anh, cuộc sống sau này, cô phải sống cho anh. Cô không thể để anh cứu cô 1 cách vô ích. Chỉ là cô không hiểu, anh đã liều mạng vì cô, chứng tỏ anh còn yêu cô, vậy lý do gì khiến anh nói ra lời chia tay cay đắng ấy…
Mưa tạnh, cô bước tiếp trên con đường quen thuộc để trở về nhà. Phía xa, cô chợt thấy 1 bóng hình quen thuộc. Quen thuộc tới mức đã khắc hình ảnh lên trái tim cô đau đớn. Chiếc xe lăn đã làm cô ngập ngừng chùn bước. Nhưng không hiểu sao lý trí cô lại cất tiếng gọi mãnh liệt, con người ấy, sao cứ ám ảnh cô, chỉ là người qua đường trú mưa, mà sao lại ấm áp, thân quen đến vậy. Cứ thế, ngày một gần hơn, cô tiến về phía chàng trai ấy. Chợt, tim cô thắt lại khi chàng trai cất giọng:
- Mẹ à, con đang về rồi, trời mưa to quá nên con trú mưa hơi lâu. Con không sao, mẹ yên tâm nhé!
Đến cả cái cách nghiêng đầu khi nghe điện thoại cũng làm cô giật mình, giống nhau đến lạ lùng. Lấy hết can đảm, cô tiến thêm vài bước. Chạm mặt, ngỡ ngàng. Là anh, kẻ tệ bạc cô, kẻ đã chết trong tim cô hai năm qua giờ sống lại trước mặt cô. Anh vội vã kéo nhanh đôi bánh xe để quay đi, tránh ánh mắt cô. Thì ra tất cả chỉ là giả: bệnh viện, cái chết…
- Tại sao?
Cô hét lên. Mọi sự giận giữ, uất hận dồn cả vào tiếng hét đó.
- Đồ tồi, tại sao lại gạt tôi?
Lần thứ hai, kể từ ngày ấy, cô gọi anh là đồ tồi. Cô khóc, như 1 đứa trẻ bị dành mất kẹo.
- Là do anh. Anh có một khối u ở cột sống, không thể phẫu thuật. Anh sẽ bị liệt nửa người. Anh không thể trở thành gánh nặng cho em được. Điều cuối cùng anh có thể làm cho em chỉ là đẩy em ra khỏi chiếc xe ấy.
Đôi mắt nâu u trầm ấy nhỏ lệ, đôi vai lớn ấy từng lạ nơi vững chắc để cô dựa vào đang rung lên theo tiếng nấc nghẹ trong cổ họng. Hai năm không đủ để hai con người ấy quên nhau. Chỉ làm cho hai con người ấy nhớ về nhau da diết.
- Anh xin lỗi, anh không xứng với tình cảm của em!
Chỉ 1 câu xin lỗi là đủ rồi sao. Tất cả những đau khổ, dằn vặt em phải chịu đựng chỉ 1 câu xin lỗi thôi sao.
Anh im lặng. Cô nhẹ nhàng đến gần anh, nắm lấy đôi bàn tay gầy nhỏ ấy.
- Em muốn anh phải dùng cả cuộc đời còn lại để xin lỗi em. Em muốn ngày nào anh cũng phải nói câu xin lỗi em.
- Nhưng anh…
Không để anh nói hết câu. Cô đã chặn anh lại:
- Em là một con người hoàn hảo nên cần có một người không hoàn hảo như anh bên cạnh thì cuộc sống mới cân bằng.
Rất nhanh, cô ôm chặt lấy anh như thể anh là bong bóng mưa, sắp tan mất. Cô sợ anh sẽ lại vỡ một lần nữa trên chính tay cô. Mưa đã tạnh, có hai người yêu nhau đang khóc.
Theo Guu
Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ
Con sắp chết rồi cô ạ. Nhưng con không sợ đâu. Khi con chết, xin cô hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ.
Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người virus gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng can đảm của một cậu bé tên là Tyler.
Khi mới sinh, Tyler đã bị lây nhiễm HIV từ người mẹ. Từ lúc còn là một đứa bé sơ sinh, em sống được là nhờ vào rất nhiều loại thuốc. Đôi khi, em cũng cần phải được trợ giúp thở bằng oxy.
Thế nhưng, Tyler không chịu gục ngã trong bất kỳ một phút giây nào trước căn bệnh chết người này. Chúng tôi vẫn thường thấy cậu chơi đùa hay chạy nhảy dưới sân, vừa mang trên vai chiếc ba lô trĩu nặng thuốc men, vừa kéo lê theo mình chiếc xe đẩy chứa bình oxy để thở.
Niềm vui trẻ thơ của Tyler đã mang lại cho cậu bé sức mạnh và khiến tất cả chúng tôi, những người biết cậu đều rất đỗi ngạc nhiên và xem đây là một kỳ tích. Mẹ của Tyler nhận thấy cậu bé chạy quá nhanh nên bà mặc cho cậu bộ đồ màu đỏ. Bằng cách ấy, mỗi khi nhìn ra cửa sổ để trông chừng Tyler chơi đùa trên sân, bà đều có thể dễ dàng nhận ra cậu ngay.
Căn bệnh đáng sợ ấy cuối cùng rồi cũng hạ gục ngay cả một cậu bé đầy nghị lực như Tyler. Cậu yếu dần, và bất hạnh thay, cả mẹ cậu cũng trong tình trạng như vậy. Đến lúc thấy cậu bé sống không được bao lâu nữa, mẹ Tyler trò chuyện và an ủi rằng bà cũng sắp chết và bà sẽ sớm bên cạnh cậu nơi Thiên đường.
Vài ngày trước khi qua đời, Tyler ra hiệu cho tôi đến gần bên giường của cậu và thì thầm rằng: "Con sắp chết rồi cô ạ. Nhưng con không sợ đâu. Khi con chết, xin cô hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ. Mẹ đã hứa là cũng sẽ đến Thiên đường với con. Khi mẹ đến, có lẽ lúc ấy con đang chơi với các bạn, và con muốn mẹ dễ dàng nhận ra con ngay".
Theo Guu
Bài học về sự hy sinh Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: "Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?". Đã lâu lắm rồi, từ khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô bé tên Liz - cô bé...