Trời lạnh rồi, thèm một cái ôm từ phía sau…
Cái yên bình, cái bất ngờ từ đằng sau, một cái ôm cũng đủ để người ta tha thứ mọi sai lầm, cũng đủ để yêu thương đong đầy, che lấp những nỗi nhớ thấp thỏm, cô đơn lạnh lẽo trong suốt tháng ngày qua…
Rất lâu rồi, thói quen một mình cũng đã quen dần, thấm dần sâu vào da thịt, vào từng mảnh hở trong căn phòng nhỏ. Điện thoại, facebook… thỉnh thoảng nhấp nháy một vài tin nhắn quảng cáo hay chuyện gấp gáp nào đó.Nhâm nhi chút café đắng, lựng lừ nhẹ nhàng của ngày cuối tuần của một tuần bận rộn, dường như tất cả được se trong sợi yêu thương âu yếm trong bầu không gian rộng lớn này.
Thời tiết dạo này lạnh thế, gió cứ se se ùa vào người, dòng người tấp nập dần dần lướt qua, chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không có một vòng tay nào cùng dắt nhau đi dạo phố, cùng nhau chia sẻ những khoảnh khắc trong cuộc sống. Mùa đông cũng sắp ghé tới, tay cũng lạnh, muốn có cái cảm giác ấm áp hơn, muốn có một bàn tay nắm lấy những ngày lạnh giá. Thích hơn cái yên bình, cái bất ngờ từ đằng sau, một cái ôm cũng đủ để người ta tha thứ mọi sai lầm, cũng đủ để yêu thương đong đầy, che lấp những nỗi nhớ thấp thỏm, cô đơn lạnh lẽo trong suốt tháng ngày qua.
Đường đi luôn gập ghềnh, sẵn sàng làm bạn vấp ngã lúc nào chẳng hay, một tình yêu thương, một sự quan tâm nhẹ nhàng đủ mạnh mẽ để lấn át những khó khăn trên đường. Ai ai cũng có một bờ thương yêu cho riêng mình…nhớ nhung, bồi hồi luôn len lõi tận sau đáy lòng. Những lúc bận rộn bắt gặp những tình cảm sâu lắng mà đủ cảm nhận nó ấm áp đến dường nào. Bất ngờ từ đằng sau hai tay dang ôm lấy người, trái đất như ngừng lại, thời gian đứng yên, mọi thứ xung quanh đều bật lên cảm giác ngạc nhiên và hạnh phúc…
Muốn có cảm giác lạ lùng ấy, như được che chở,yên tâm, mọi thứ trở nên đơn giản, thế là đủ rồi,chẳng mơ ước điều gì. Cơn gió ngoài kia cũng ganh tỵ, cây lá nhảy nhót, tất cả như được sưởi ấm trở lại, vui tươi sôi nổi một cách lạ lùng…
Nỗi cô đơn trong lòng sẽ dần nguội đi, mân mê vào dòng hạnh phúc. Thôi đi đợi chờ, ao ước, mọi thứ chìm vào lắng sâu…cái ôm từ phía sau!
Video đang HOT
Theo Guu
Có ai yêu thương em hơn em yêu thương chính mình?
Biết bao nhiêu người đã tổn thương, biết bao nhiêu sự thật khốc liệt diễn ra bởi vì những lần thử thách và đánh đổi. Thà em đừng tin vào việc đó, còn hơn là bị nó làm lao đao.
Em đã từng nói với tôi, hay là một lúc nào đó đột nhiên biến mất, để xem xung quanh có bao nhiêu người thật lòng quan tâm tìm kiếm em...
Em đã từng nói với tôi, hay là một lúc nào đó thử hủy hoại bản thân một chút, thử sống buông thả và trượt dài ra khỏi quỹ đạo một chút, xem có bao nhiêu người cuống cuồng lo lắng cho em...
Em đã từng nói với tôi, hay là phó mặc bản thân cho một ai đó, để rồi thử xem người ấy có thật lòng yêu thương em hay không...
Bởi vì chúng ta vốn dĩ luôn cảm thấy bất an khi đối diện với lòng người sâu như biển mò mẫm mãi cũng không thấy đáy, chúng ta không thể đo đếm, càng không thể nhìn thấu, chúng ta càng không biết có bao nhiêu người là thật lòng yêu thương chúng ta.
Chúng ta vô vọng, chúng ta sợ hãi nỗi cô đơn mỗi khi quạnh quẽ nghĩ về yêu thương.
Chúng ta lo lắng, chúng ta kỳ vọng, bởi vì nếu cuộc đời không có lấy một người thật lòng quan tâm đến mình, sẽ đáng buồn biết bao.
Nhưng kể cả có như vậy thì xin em cũng đừng mang bản thân ra thử thách. Em sẽ lại thất vọng thôi, bởi vì ngoài em ra, chẳng ai có thể yêu thương em hơn em yêu chính bản thân mình!
Mọi thử thách đều sẽ phải nhận lấy một sự trả giá tương xứng, bởi vì nếu kết quả không như mong muốn, chỉ e rằng em sẽ bị tổn thương.
Trên đời này còn có ai đó yêu thương em hơn em yêu bản thân mình sao? Người đó lo lắng cho em, trân trọng em, và muốn em được hạnh phúc hơn là em mong muốn những điều đó cho mình, có hay không?
Sinh mệnh của mỗi người chỉ có một, nên ai cũng phải tự bảo toàn và quý trọng lấy nó. Vô vàn mối bận tâm trong cuộc sống, những sự chọn lựa, muôn nẻo đường để đi, biết bao trách nhiệm phải gánh. Vậy mà em vẫn tin rằng có người vì em như thế hay sao?
Biết bao nhiêu người đã tổn thương, biết bao nhiêu sự thật khốc liệt diễn ra bởi vì những lần thử thách và đánh đổi. Thà em đừng tin vào việc đó, còn hơn là bị nó làm lao đao.
Tin tôi đi em, cuộc sống của em, con người em, chỉ có em là yêu thương nó nhất. Bất cứ ai đều không thể, và kể cả có người yêu em sâu đậm đi chăng nữa, cũng không thể đem tình cảm của người ta ra để đo đếm, rằng người ta đã yêu em hơn em yêu bản thân mình hay chưa.
Cô gái ngốc nghếch của tôi, ai chẳng có cuộc sống riêng, và ai cũng mang trong mình những mục tiêu cần theo đuổi, em có thể vì một lúc nào đó mà buồn vì cảm thấy bị bỏ rơi, vì một lúc nào thất vọng vì cảm thấy chẳng có ai bên cạnh, vì một lúc nào đó tinh thần sa sút vì cảm thấy cô đơn.
Thế nhưng, chỉ có thể là tự bản thân em mới biết cách nhấc mình ra khỏi, chỉ bản thân em mới có thể khiến em vui vẻ, hạnh phúc, chỉ có em mới tự nâng được mình dậy, và tiếp tục sống, và tiếp tục đi, và tiếp tục kỳ vọng.
Đừng trông đợi vào sự quan tâm từ người khác, cũng đừng hy vọng ai đó sẽ luôn luôn kịp thời ở bên để yêu thương em, bởi vì họ cũng có cuộc sống của riêng mình, họ không thể biết lúc nào em buồn, lúc nào em cần chỗ dựa, cần điểm tựa để nghỉ chân. Tất cả, chỉ riêng em biết, và việc chờ đợi sự chú ý từ người khác là quá muộn.
Đứng lên đi em, và tự hỏi bản thân mình, có ổn hay không?
Theo Gocyeuthuong
Em không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc em phải lớn lên... Mọi nỗi đau rồi cũng sẽ có ngày bị lãng quên, chỉ là thời gian để quên nó là ngắn hay dài mà thôi. Mọi sự tổn thương đến một lúc nào đó rồi cũng sẽ thành những kỷ niệm, để ta tựa vào đó trưởng thành. Và bước qua tình yêu của anh, em sẽ trở thành em ngày một hoàn thiện...