Trở nên ngớ ngẩn vì bị vợ bạo hành
Nạn nhân bạo hành gia đình không chỉ là phụ nữ mà có không ít đàn ông. Thỉnh thoảng, Bệnh viện Tâm thần TPHCM tiếp nhận các ông chồng bị rối loạn do vợ bạo hành.
Lúc nào anh P. (47 tuổi, ngụ ở quận Bình Thạnh) cũng thấy mình là người thừa trong nhà. Anh thường bị vợ chì chiết vì không biết cách làm chồng, làm cha. Khi nóng giận, chị lại đay nghiến thêm cái tội không chịu đi làm, chỉ biết dựa vào tài sản nhà vợ. P. ráng chịu vì nghĩ rằng ai chi phối kinh tế gia đình, người đó có quyền. Nhưng nhiều lúc không thể chịu đựng nổi, anh chỉ muốn bỏ nhà ra đi hoặc tìm cái chết để thoát nợ. Dần dần, anh bị rối loạn tâm thần.
Một trường hợp khác cũng phải điều trị ở Bệnh viện Tâm thần TP HCM là anh T., 40 tuổi, kỹ sư xây dựng. Tuy là trụ cột kinh tế của gia đình nhưng anh vẫn luôn bị vợ hành hạ. Những lúc ở nhà, anh chỉ biết cặm cụi với máy tính, gần như không nói chuyện với vợ nên bà xã tỏ ra ghen tuông, dùng lời nói công kích chồng. Thấy chồng vẫn im bặt, chị tức giận dùng móng tay cào nát mặt anh. Dần dần, T. rơi vào trạng thái trầm cảm, sợ về nhà vì thấy không khí luôn căng thẳng, ngột ngạt.
Bác sĩ Trần Duy Tâm, Bệnh viện Tâm thần TP HCM, cho rằng bạo hành là nguyên nhân tạo ra stress liên tục trong gia đình. Theo thống kê, người vợ có trình độ học vấn thấp dễ có hành vi bạo hành về thể chất, còn người học vấn cao thường tác động về tinh thần, dùng lời lẽ đay nghiến, hạ nhục, gây tổn thương tâm lý chồng. Về mặt y tế, bạo hành là căn nguyên của bệnh lý rối loạn nhân cách, rối loạn tâm thần…
Cần điều trị tâm lý cho cả gia đình
Người bị bạo hành dễ stress, với hai dạng là trầm cảm và lo âu. Thời gian đầu, người bệnh luôn cảm thấy bất an, sợ sệt vô cớ, dễ bị hồi hộp, tim đập nhanh, đổ mồ hôi trộm, căng cơ, nhức đầu như bị đe dọa, tấn công. Nếu tình trạng này kéo dài trong khoảng hai tuần, người bệnh dễ rơi vào nhóm bệnh trầm cảm., với biểu hiện rối loạn giấc ngủ, xuống tinh thần, đánh giá thấp bản thân, mất hứng thú với mọi thứ.
Video đang HOT
Đó là lý do làm nam giới cảm thấy bất lực, mệt mỏi và muốn tránh xa tổ ấm. Đặc biệt, đàn ông lớn tuổi dễ bị trầm cảm hơn khi vợ hành hung. Tuy nhiên, mỗi lần bị bạo hành, nam giới thường không đến bác sĩ hay các phòng tư vấn tâm lý cộng đồng. Vì sĩ diện, họ muốn che giấu. Mỗi khi bị bạo hành, nạn nhân chỉ biết nhẫn nhịn, tự an ủi “sợ vợ mình chứ phải sợ ai đâu”…
“Nạn nhân muốn giảm stress để tạm quên cuộc sống hiện tại bằng cách tụ tập bạn bè, lao vào chơi thể thao, vũ trường, tăng cường đi công tác xa nhà. Do đó, thời gian dành cho gia đình ít hơn, quan hệ vợ chồng càng lạnh nhạt, tình thương dành cho con cái bị hụt hẫng, phúc gia đình có nguy cơ tan vỡ” – bác sĩ Tâm giải thích.
Để điều trị, ngoài tư vấn tâm lý, bệnh nhân còn phải cho dùng thuốc chống lo âu. Riêng với những nam giới mất niềm tin vào cuộc sống, bác sĩ phải điều trị tâm lý cho cả gia đình người bệnh.
Theo bác sĩ Tâm, việc cha mẹ bạo hành với nhau rất có hại cho con cái. Do quen sống trong môi trường đó, trẻ chuyển dần từ trạng thái lo âu sang hung bạo với bạn bè, con cái về sau.
Theo VNE
Phải chi chồng bằng một nửa anh ấy
Tôi là cô gái có nụ cười thân thiện, ngoại hình dễ nhìn - đó là điều bạn bè thường nói về tôi. Tôi và Nam biết nhau từ thời sinh viên. Chúng tôi làm thêm ở nhà hàng tiệc cưới, anh là đầu bếp, còn tôi là phụ bếp.
"Liệu tôi có sai khi quyết định kết hôn?" - Ảnh minh họa: từ Internet
Ánh mắt trìu mến khi Nam nhìn tôi đã làm trái tim tôi rung động và mọi vất vả của công việc phụ bếp như tan biến. Hình như lúc đó Nam có tình cảm với tôi.
Tôi thích Nam từ dạo ấy. Khi đi làm, tôi rất muốn được gặp Nam, muốn được bắt gặp ánh mắt chan chứa hạnh phúc và lôi cuốn ấy. Nam cũng đã có ý tiếp cận gần tôi và cũng thỉnh thoảng đến phòng tôi chơi, nhưng hình như anh không có ý tán tỉnh tôi hay tiến xa hơn thế. Tôi thấy trong lòng mình có chút gì đó len lén thất vọng và buồn.
Thời gian qua đi, trong lòng tôi vẫn nhớ tới Nam - người con trai dễ mến và mạnh mẽ với ánh mắt không thể quên được. Tôi cũng có người yêu nhưng trong lòng tôi rất mâu thuẫn vì không biết tin ai và yêu ai. Tôi chỉ sợ bị lừa vì thế giới này đầy rẫy những cuộc tình trớ trêu.
Cuối cùng, tôi cũng nhận lời yêu một người mà tôi không biết chính xác tôi có yêu anh không. Hồi còn sinh viên, tôi rất khó khăn nên anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi nhận lời quen anh nhưng giữa chúng tôi không thấy hợp nhau, thường xảy ra mâu thuẫn và tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay.
Đúng lúc ấy, Nam lại xuất hiện, thổi vào con tim tôi một luồng gió mới, làm tôi chao đảo. Nam bắt đầu tìm tôi, tán tỉnh tôi. Tôi cũng đôi lần đi chơi, trò chuyện với Nam và nhìn thấy ở anh sự chân thành. Ở bên anh, tôi cảm giác được che chở, chăm sóc. Tôi thầm nghĩ, nếu ai lấy Nam sẽ rất hạnh phúc vì Nam là người con trai có bờ vai vững chắc và tấm lòng nhân hậu, biết lo lắng, sẻ chia. Với tôi, Nam là người mà cô gái nào cũng muốn lấy làm chồng.
Người yêu hiện tại của tôi rất hay ghen. Anh yêu tôi nhiều và tôi cũng biết điều đó. Mỗi lần tôi nói muốn chia tay, anh lại giận dữ. Cũng vì vậy mà tôi chưa có can đảm chia tay anh dứt điểm. Dù có người yêu nhưng những lúc buồn, tôi lại tìm Nam, lại gọi điện thoại cho Nam. Tâm sự với Nam, tôi thấy thanh thản và vui hơn.
Nam cũng nói nhiều về tình cảm anh dành cho tôi, tôi cũng biết điều đó nhưng không sao dứt khỏi cuộc tình hiện tại. Nam trẻ hơn tôi 1 tuổi, tương lai của anh còn rất dài, trong khi tôi đã đến tuổi lấy chồng. Nam bảo tôi hãy chờ anh vài năm nữa, anh sẽ là người mang lại hạnh phúc cho tôi. Tôi suy nghĩ rất nhiều, bây giờ tôi chờ Nam, khi tôi già đi nhiều liệu Nam còn yêu tôi?
Cuối cùng, tôi quyết định cưới người yêu hiện tại, một phần cũng để ba mẹ tôi khỏi bận tâm về chuyện chồng con của tôi. Trong đầu tôi cũng nghĩ lấy chồng xem như đã chấm dứt những tháng ngày mệt mỏi. Nam rất buồn và bảo tôi hãy suy nghĩ kỹ lại. Ngày cưới của tôi, Nam đến, chúc mừng xong, anh bảo phải đi ngay vì bận đi đám cưới khác, nhưng tôi biết anh không muốn nhìn tôi tay trong tay với người khác.
Những cuộc cãi vã liên tiếp nảy sinh giữa tôi và chồng. Cuộc sống đúng là thật khó đoán trước điều gì. Chồng tôi là "công tử bột" nên chỉ thích làm theo ý mình, không biết chiều chuộng vợ. Tôi thất vọng và buồn vô cùng. Cũng có lúc tôi nghĩ không biết chúng tôi có sống với nhau được dài lâu không vì lối suy nghĩ của tôi và anh khác nhau hoàn toàn.
Tôi thèm được chồng chở che, quan tâm, yêu thương, chăm sóc mà chẳng thể được. Những lúc tủi thân, không hiểu sao tôi nhớ Nam vô cùng, lại muốn chạy đến chỗ anh và khóc. Nam vẫn luôn nói với tôi rằng dù tôi đã lấy chồng nhưng anh ấy vẫn rất yêu tôi, vẫn luôn ở bên tôi. Thỉnh thoảng, Nam mời tôi đi uống nước, nói chuyện nhưng tôi không dám nhận lời vì sợ không kìm nén được cảm xúc, sẽ làm điều có lỗi với chồng. Nhưng trái tim tôi vẫn nói rằng tôi rất muốn đến bên Nam, dù chỉ ngồi im lặng bên anh. Nghĩ đến Nam, lòng tôi lại buồn man mác và một chút nuối tiếc. Phải chăng tôi đã yêu anh?
Trong đầu tôi lúc nào cũng so sánh giữa Nam và chồng. Ước gì chồng tôi được một nửa của Nam thì hay biết mấy. Tôi lại nghĩ liệu mình có sai khi quyết định kết hôn? Nếu được chọn lại, tôi sẽ suy nghĩ thật chín chắn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng coi em là người thay thế! Chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là trọn vẹn. Em mở toang cửa sổ, nghiêng đầu nhìn lên phía trời đêm. Từ tầng 8 của tòa chung cư này, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Đường phố nhấp nhoáng ánh đèn của những dòng xe đang mải miết chạy. Bầu trời đêm mùa thu dày...