Trò đuổi mắt của tình yêu
Tớ hỏi cậu ta biết sex chưa? Vậy mà cậu ta chỉ cười… Chắc là cậu ấy khinh tớ lắm!
Người bạn của tôi tên Nhi đã phải mất hạnh phúc chỉ vì “dáng đi” của mình. Sau một năm yêu nhau, bao vui buồn cảm xúc, bao sóng gió trắc trở dìu nhau cùng đứng dậy, Nhi hạnh phúc vì anh chàng đưa về nhà chơi thì đùng một cái “bà mẹ chồng tương lai” dè bỉu bằng một lời phán xét:”Con gái con đứa, nhìn thế kia mà được à. Cái dáng này là biết tỏng rồi. Buông thả và đã quá quen với mùi đàn ông. Con gái con đứa mới tí tuổi đầu” nhưng bà đâu biết rằng, “mùi đàn ông ấy chính là của con trai bà”. Nhi buồn bã vì câu nói của bà với chị gái người yêu như cố tình cho cô nghe được.
Nhi và anh ta đành chia tay, buồn nhiều, khóc nhiều và kể từ đó, anh ta cũng không bao giờ quay trở lại cái phòng trọ sinh viên này nữa. Thế mà đã có lúc, căn phòng trọ sinh viên có bốn người là phái nữ như chúng tôi lại cứ ngỡ rằng, anh ấy là anh em, chúng tôi chào đón anh vui vẻ và nhiệt tình. Căn phòng bỗng chốc như bị xây thêm vách tường chia làm đôi, một người đi xa mãi không bao giờ trở lại; những người ở lại thì người thương, người khóc, người trách hờn…
Tôi nhớ cái năm đầu tiên, mới chỉ có mình tôi và Nhi thuê trọ phòng này. Có những hôm vô tình tôi bắt gặp hai người đang gần gũi với nhau; rồi có những đêm anh ta ngủ qua đêm ở phòng để tôi phải trải chiếu xuống đất. Tuy khó chịu và hơi bực trong lòng về những chuyện đó, nhưng tôi vẫn im ắng vì nể tình bạn đành bỏ qua.
Sau nửa năm, thêm hai người bạn nữa tới trọ và quyết định thuê phòng rộng hơn, anh vẫn đến như một người thân và chúng tôi coi nhau như người nhà. Nhớ những buổi dắt tay nhau đi chợ mua đồ; nhớ những cảnh đứa nhặt rau, đứa nấu đồ ăn và cười đùa ầm ĩ; nhớ lúc anh cùng đứa bạn đứng lựa quần jean, áo phông để làm quà sinh nhật hay ngày lễ …, tất cả những kỉ niệm đấy giờ như bàn tay bị thiếu đi một ngón. Đau, xót và thêm cả thù hằn…
Nhi bị mẹ chồng tương lai phán xét “đã quen với mùi đàn ông” (Ảnh minh họa)
Nhi từ một cô gái dịu dàng, niềm nở và nét mặt lúc nào cũng hân hoan, giờ bỗng thành một bà cụ non trước tuổi, đuôi mắt bắt đầu có những vết nhăn, cái miệng với bờ môi hồng, mỏng như cánh đào giờ trắng bệch, khô nứt, héo hon. Chưa bao giờ, tôi lại có cái nhìn trái lệch về tình yêu như thế! Nó như ván bài và bạn tôi là kẻ ra về với đôi bàn tay trắng sau bao nước mắt, bao buổi thức đêm vì giận hờn, giải thích do hiểu nhầm, ghen tuông…
Có những buổi chiều mưa Sài Gòn buồn hiu hắt, Nhi chẳng nói chẳng cười, chỉ ngồi thờ thẩn bên khung cửa sổ và hướng đôi mắt mình ra ngoài xa ấy. Ba đứa còn lại thi vui đùa, cười nhí nhéo, đôi lúc người bạn ấy như bị bỏ quên – và chính Nhi như bỏ quên chính cái tuổi thanh xuân và quãng đời sinh viên của mình. Nhi hay bảo với tôi, “Mình là đứa con gái hư hỏng”, còn tôi thì vẫn chỉ mỉm cười, “Cậu là một cô gái ngoan”. Nhi nhìn tôi, cười nửa miệng.
Tôi hiểu được tâm hồn của cô đã bị rách nát đến nhường nào! Có lần, Nhi còn thều thào vào tai tôi, “Hắn rạch tâm hồn tớ và tống vào đó những viên thuốc tránh thai khẩn cấp”. Tôi giật mình nhìn Nhi, bạn tôi vẫn cười chua cay, “Tớ đọc của một người bạn thôi, thấy giống mình quá”. Sau này, có tham gia diễn đàn xã hội, tôi đã biết người viết câu nói ấy là ai. Tôi thấy đau thay cho bạn mình và đau cho chính mình nữa…
Năm trước, tôi đi gặp bạn bè cũ. Đám con trai ngồi với nhau, đàm tiếu, “Những cô gái mang ngoại hình đẹp, khuôn mặt đẹp, nước da đẹp…, nói chung chung là những thứ mang tính hình thức bên ngoài đẹp thì đều được kết luận rằng, họ là gái hư”. Tôi tức cười vì đàn ông bây giờ “trơ” thật. Đám con gái lớp tôi ồ lên, nhíu chân mày, “Thế các ông nghĩ, chúng tôi đẹp hay xấu?”. Tôi cũng thế, lòng như dâng lên một nỗi ấm ức không tài nào chịu nổi, không phải tôi nghĩ mình xinh đẹp, càng không phải nước da mình trắng hồng hay có đôi mắt bồ câu tràn đầy cảm xúc, mà tôi chỉ thấy họ đang xúc phạm một nửa thế giới còn lại. Trước nỗi bức xúc của gần nửa lớp, cậu lớp trưởng tên Toàn, đứng dậy và phát ngôn rất hay: “Đẹp. Đẹp tâm hồn. Các cậu là những cô gái ngoan”. Lòng tôi bỗng nhẹ bẫng khi nghe được câu nói đấy. Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn cậu ta, đấy là cảm xúc gì, tôi cũng không thể biết…
Sau buổi họp lớp đó, tôi biết Toàn và Nhi hẹn hò. Nhi mến mộ và phục Toàn bởi câu nói ngày hôm đó. Còn về phía Toàn, tôi không rõ nữa. Tôi chỉ nuôi hi vọng của mình, Toàn là người tốt tính, hơn nữa cũng học chung với nhau cả mấy năm trời, Toàn đã cứu Nhi thoát khỏi u ám, khỏi nỗi buồn về mối tình đầu không thuận chiều gió. Tôi mong cho mối tình sinh viên của Toàn và Nhi sẽ luôn trong sáng, thánh thiện.
Đêm hôm qua, khi đã quá mười một giờ đêm, Nhi vẫn chưa về nhà. Tôi lấy làm lo lắng, điện thoại cho cả Toàn và Nhi đều không được. Hơn mười hai giờ, đôi mắt tôi đã sụp xuống thì tin nhắn của Toàn đã phá giấc ngủ chẳng mấy ngon lành: “Cậu qua Canary đón Nhi về giùm mình”. Tôi kéo vội cái áo khoác và ra ngoài. Phía quầy bar, Nhi nằm gục và đầu tóc rũ rượi. Toàn chỉ im lặng, nhìn tôi.
Video đang HOT
- Sao Toàn không đưa Nhi về sớm. Mai còn đi học mà? – Tôi thấy khó chịu với thái độ của Toàn.
- Nhi là một cô gái ngoan, nhưng mà … – Toàn ngừng mấy giây, nhìn tôi rồi im lặng.
- Nhi ngoan, tốt tính lại hiền lành, đúng không?
- Nhưng mà Nhi dại quá!
- Sao cậu lại nói thế? – Tôi nhíu chân mày, nhìn Toàn. Cậu ta mỉm cười rồi chào tôi, đi trước.
Sáng nay, Nhi tỉnh dậy buồn bã:
- Hôm qua, Toàn nói tớ là cô gái ngoan, ngoan nhưng dại. Lúc cậu đến, tớ chỉ mệt chứ không ngủ gật vì say rượu đâu.
Mối tình đầu của tôi đã ba năm nhưng bạn bè tôi chẳng mấy ai hay (Ảnh minh họa)
Tôi rất lấy làm bất ngờ về điều đó. Tính tôi xưa nay cũng chẳng thích nói nhiều, chỉ thấy bực mình vì hành động ngu ngốc của Nhi khi đi uống rượu với một tên con trai quá nửa đêm còn không về.
- Các cậu xảy ra hiểu nhầm gì à? Mới quen mà, phải tìm hiểu từ từ chứ?
- Sao cậu không hỏi tớ vì sao Toàn nói thế? Tớ hỏi cậu ta biết sex chưa? Cậu ta cười… Chắc là cậu ấy khinh tớ lắm! Cậu ấy khen tớ xinh, da tớ trắng, cái mũi cao và đẹp. Tớ bỗng nhớ câu nói ở hôm họp lớp, nghĩ là cậu ấy sẽ bảo tớ ngoan, tâm hồn tớ đẹp nhưng không phải thế, mà là “ngoan nhưng dại”. Dại thì ăn thua gì, dùng từ ngu mới lột tả được tớ. Tớ thật tệ!
Tôi nhìn thấy đôi mắt Nhi ngân ngấn nước.
- Cậu thật ngu ngốc.Toàn là bạn tốt từ trước đến nay, cậu phải hiểu điều đó chứ? Tớ cũng rất quý Toàn.
Nhi nhăn mặt, nhìn tôi:
- Sao cậu không trò chuyện với Toàn nhiều hơn, Toàn yêu cậu đấy!
Tôi cười vì tôi nghĩ đó câu nói ngu xuẩn nhất trong ngày. Chưa bao giờ tôi có ý định sẽ yêu một người bằng tuổi cả: con trai sẽ rất trẻ con, còn con gái lại quá già. Tôi xua tay rồi đứng dậy:
- Quên ý nghĩ đó đi. Thực ra tớ cũng giống Nhi, ngoan mà dại.
Tôi giam mình trong nhà tắm, cảm xúc bấy lâu nay bị đào bới thật khó tả. Tôi hiểu mình là kẻ giả tạo, sống chẳng bao giờ bằng cảm xúc thật của mình. Mối tình đầu của tôi đã ba năm nhưng bạn bè tôi chẳng mấy ai hay. Họ cứ ngỡ tôi chỉ biết lo học hành, nào bạn bè trai gái…
Tưởng chừng như tình yêu ngu dại đó đã được chôn cất kĩ và sâu nhưng không phải… Hôm nay, chính Nhi đã làm nỗi đau đó thổi bùng và nghẹn ứ nơi cổ họng tôi. Tâm hồn tôi cũng từng bị rạch làm đôi bởi tình yêu đầy bạo lực. Tôi run rẩy khi sự thật tàn khốc những năm qua ùa về.
- Xin lỗi, anh yêu em!
Tôi lấy bình tĩnh và nhấn phím màn hình.
- Xin lỗi Toàn. Em là gái ngoan, ngoan nhưng dại…
Tôi khóa máy. Màn đêm buông đầy, Sài Gòn ào ạt những giọt mưa…
Theo VNE
Nỗi đau của một kiếp người
"Một con đường quốc lộ đã xong, một con đường đẹp, mịn, trải dài như tấm thảm bất tận, mọi người đều hân hoan. Với riêng tôi, mỗi khi nhìn ngắm con đường ấy, tôi lại thấy một kiếp người, một cuộc đời, đó chính là chị".
Hôm nay về quê, tôi lại gặp chị, một người phụ nữ có thể nói là đáng thương nhất trong làng. Vẫn dáng vẻ gầy gò, ốm yếu, vẫn nụ cười ngây dại cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Dù bây giờ mọi người trong làng không kì thị chị nữa, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến cái "ổ" của chị cả. Chị, mẹ chị và thằng con trai 5 tuổi sống trong một ngôi nhà vách đất đổ xiêu vẹo, cũng chẳng hiểu sao mà nó vượt qua được bao trận mưa bão? Nhìn ngôi nhà tôi lại thấy nó sao mà giống chủ nhân của nó, cuộc đời chị cũng xiêu vẹo như vậy, nhưng qua tháng ngày chị vẫn ở đây, vẫn sống một cuộc sống của riêng mình.
Khổ đau từ trong "trứng"
Mẹ chị là vợ hai, bố chị bị nhiễm chất độc màu da cam nên khi sinh ra chị bị ảnh hưởng. Chị không được thông minh nhanh nhẹn như những người cùng trang lứa. Chị không được đi học, và mãi năm 25 tuổi chị vẫn chỉ biết quanh quẩn bên đôi quang xảo, gồng gánh suốt ngày hoặc không lại "làm bạn" với con trâu. Người như chị chắc chắn là nằm trong danh sách "gái ế" của làng.
Những năm 2000 - 2001, có dự án mở đường quốc lộ chạy qua địa bàn quê tôi, thế là con đường tấp nập, náo nhiệt với các công nhân làm đường. Một người con gái ngu ngơ, suốt ngày làm việc hùng hục đã nhanh chóng trở thành mục tiêu của những tên hám dục. Họ nhìn chị như một con mồi béo bở, ăn không phải trả tiền, cũng chẳng mất bất cứ loại phí gì. Họ nào có thương gì chị vì chị cũng chẳng xinh đẹp gì nên với họ chị chỉ là thứ đồ chơi rẻ rúng, là miếng thịt "ăn tạm" lúc đói lòng mà thôi. Rồi họ bàn tính, thay nhau hãm hiếp chị.
Chị cũng chẳng kêu lên, về nhà cũng không nói gì với ai hết. Chị cũng chẳng hiểu biết gì nên khi mang thai mà không biết, mãi khi cái bụng chị cứ phình ra thì mọi người trong nhà mới tá hỏa. Tra khảo mãi chị mới nói là đám công nhân cầu đường làm nhục mình, gia đình chị làm um lên nhưng chẳng ai đứng ra nhận cả, chị cũng chẳng biết ai vào với ai nữa, thế là mọi chuyện lại coi như không. Chỉ có dân làng, mọi người vẫn bàn tán xôn xao về chuyện của chị, có người biết nhưng cũng chẳng buồn nói ra.
Chị cũng chẳng hiểu biết gì nên khi mang thai mà không biết... (Ảnh minh họa)
Cả làng hắt hủi mẹ góa con côi
Không tìm được "thủ phạm", mẹ cả, anh chị em hắt hủi, xua đuổi hai mẹ con chị như những kẻ bệnh hoạn. Trước đây họ giữ chị ở lại vì tuy không thông minh nhưng chị cũng giúp họ làm những công việc nặng nhọc, nhưng giờ cái bụng chị thế kia, cộng với lý do "bôi nhọ danh dự" gia đình nên chẳng có lý do gì mà họ không đuổi hai mẹ con chị đi. Mẹ chị than van, quỳ gối khóc lóc van xin nhưng cũng chẳng làm họ mủi lòng.
Hai mẹ con chị đành qua xóm bên, cậy nhờ chút lòng thương hại của anh trai mẹ chị, họ làm cho hai mẹ con một túp lều vách đất. Giữa cái hè nắng nóng, oi bức, dù bụng mang dạ chửa chị vẫn phải làm thuê những công việc nặng nhọc như gánh lúa, gặt lúa để có tiền nuôi thân.
Đứa con cất tiếng khóc chào đời là khi chị đang cắt lúa cho người ta, chị sinh đứa bé ngay trên bờ ruộng đó. Nghỉ sinh được một tuần chị lại để bé cho bà trông và quần quật làm vì lúc ấy còn đang trong mùa vụ. Cũng may ông trời còn thương, cho chị một đứa con khỏe mạnh, không ốm đau và khá thông minh.
Một con đường quốc lộ đã xong, một con đường đẹp, mịn, trải dài như tấm thảm bất tận, mọi người đều hân hoan. Với riêng tôi, mỗi khi nhìn ngắm con đường ấy, tôi lại thấy một kiếp người, một cuộc đời, đó chính là chị.
Theo VNE
Tôi để cho cậu ấy đến bên em - Du à, chong chóng quay rồi kìa em. Em nhìn xem, có đẹp không? - Gió mát quá, thổi mạnh quá, chong chóng quay tít quá... Màu sắc hòa vào nhau, đẹp lắm đúng không em? - Du à, phía ngoài vuông cửa sổ này cơ mà. Nhìn đây, theo tay anh chỉ đây này. Đã thấy chưa em?... Du quay đầu...