Trò đuổi bắt tình yêu
Tớ hỏi cậu ta biết sex chưa? Vậy mà cậu ta chỉ cười… Chắc là cậu ấy khinh tớ lắm!
Người bạn của tôi tên Nhi đã phải mất hạnh phúc chỉ vì “dáng đi” của mình. Sau một năm yêu nhau, bao vui buồn cảm xúc, bao sóng gió trắc trở dìu nhau cùng đứng dậy, Nhi hạnh phúc vì anh chàng đưa về nhà chơi thì đùng một cái “bà mẹ chồng tương lai” dè bỉu bằng một lời phán xét: “Con gái con đứa, nhìn thế kia mà được à. Cái dáng này là biết tỏng rồi. Buông thả và đã quá quen với mùi đàn ông. Con gái con đứa mới tí tuổi đầu” nhưng bà đâu biết rằng, “mùi đàn ông ấy chính là của con trai bà”. Nhi buồn bã vì câu nói của bà với chị gái người yêu như cố tình cho cô nghe được.
Nhi và anh ta đành chia tay, buồn nhiều, khóc nhiều và kể từ đó, anh ta cũng không bao giờ quay trở lại cái phòng trọ sinh viên này nữa. Thế mà đã có lúc, căn phòng trọ sinh viên có bốn người là phái nữ như chúng tôi lại cứ ngỡ rằng, anh ấy là anh em, chúng tôi chào đón anh vui vẻ và nhiệt tình. Căn phòng bỗng chốc như bị xây thêm vách tường chia làm đôi, một người đi xa mãi không bao giờ trở lại những người ở lại thì người thương, người khóc, người trách hờn…
Tôi nhớ cái năm đầu tiên, mới chỉ có mình tôi và Nhi thuê trọ phòng này. Có những hôm vô tình tôi bắt gặp hai người đang gần gũi với nhau rồi có những đêm anh ta ngủ qua đêm ở phòng để tôi phải trải chiếu xuống đất. Tuy khó chịu và hơi bực trong lòng về những chuyện đó, nhưng tôi vẫn im ắng vì nể tình bạn đành bỏ qua.
Sau nửa năm, thêm hai người bạn nữa tới trọ và quyết định thuê phòng rộng hơn, anh vẫn đến như một người thân và chúng tôi coi nhau như người nhà. Nhớ những buổi dắt tay nhau đi chợ mua đồ nhớ những cảnh đứa nhặt rau, đứa nấu đồ ăn và cười đùa ầm ĩ nhớ lúc anh cùng đứa bạn đứng lựa quần jean, áo phông để làm quà sinh nhật hay ngày lễ …, tất cả những kỉ niệm đấy giờ như bàn tay bị thiếu đi một ngón. Đau, xót và thêm cả thù hằn…
Nhi bị mẹ chồng tương lai phán xét “đã quen với mùi đàn ông” (Ảnh minh họa)
Nhi từ một cô gái dịu dàng, niềm nở và nét mặt lúc nào cũng hân hoan, giờ bỗng thành một bà cụ non trước tuổi, đuôi mắt bắt đầu có những vết nhăn, cái miệng với bờ môi hồng, mỏng như cánh đào giờ trắng bệch, khô nứt, héo hon. Chưa bao giờ, tôi lại có cái nhìn trái lệch về tình yêu như thế! Nó như ván bài và bạn tôi là kẻ ra về với đôi bàn tay trắng sau bao nước mắt, bao buổi thức đêm vì giận hờn, giải thích do hiểu nhầm, ghen tuông…
Có những buổi chiều mưa Sài Gòn buồn hiu hắt, Nhi chẳng nói chẳng cười, chỉ ngồi thờ thẩn bên khung cửa sổ và hướng đôi mắt mình ra ngoài xa ấy. Ba đứa còn lại thi vui đùa, cười nhí nhéo, đôi lúc người bạn ấy như bị bỏ quên – và chính Nhi như bỏ quên chính cái tuổi thanh xuân và quãng đời sinh viên của mình. Nhi hay bảo với tôi, “Mình là đứa con gái hư hỏng”, còn tôi thì vẫn chỉ mỉm cười, “Cậu là một cô gái ngoan”. Nhi nhìn tôi, cười nửa miệng.
Tôi hiểu được tâm hồn của cô đã bị rách nát đến nhường nào! Có lần, Nhi còn thều thào vào tai tôi, “ Hắn rạch tâm hồn tớ và tống vào đó những viên thuốc tránh thai khẩn cấp”. Tôi giật mình nhìn Nhi, bạn tôi vẫn cười chua cay, “Tớ đọc của một người bạn thôi, thấy giống mình quá”. Sau này, có tham gia diễn đàn xã hội, tôi đã biết người viết câu nói ấy là ai. Tôi thấy đau thay cho bạn mình và đau cho chính mình nữa…
Năm trước, tôi đi gặp bạn bè cũ. Đám con trai ngồi với nhau, đàm tiếu, “Những cô gái mang ngoại hình đẹp, khuôn mặt đẹp, nước da đẹp…, nói chung chung là những thứ mang tính hình thức bên ngoài đẹp thì đều được kết luận rằng, họ là gái hư”. Tôi tức cười vì đàn ông bây giờ “trơ” thật. Đám con gái lớp tôi ồ lên, nhíu chân mày, “Thế các ông nghĩ, chúng tôi đẹp hay xấu?”. Tôi cũng thế, lòng như dâng lên một nỗi ấm ức không tài nào chịu nổi, không phải tôi nghĩ mình xinh đẹp, càng không phải nước da mình trắng hồng hay có đôi mắt bồ câu tràn đầy cảm xúc, mà tôi chỉ thấy họ đang xúc phạm một nửa thế giới còn lại. Trước nỗi bức xúc của gần nửa lớp, cậu lớp trưởng tên Toàn, đứng dậy và phát ngôn rất hay: “Đẹp. Đẹp tâm hồn. Các cậu là những cô gái ngoan”. Lòng tôi bỗng nhẹ bẫng khi nghe được câu nói đấy. Cậu ta nhìn tôi, tôi nhìn cậu ta, đấy là cảm xúc gì, tôi cũng không thể biết…
Sau buổi họp lớp đó, tôi biết Toàn và Nhi hẹn hò. Nhi mến mộ và phục Toàn bởi câu nói ngày hôm đó. Còn về phía Toàn, tôi không rõ nữa. Tôi chỉ nuôi hi vọng của mình, Toàn là người tốt tính, hơn nữa cũng học chung với nhau cả mấy năm trời, Toàn đã cứu Nhi thoát khỏi u ám, khỏi nỗi buồn về mối tình đầu không thuận chiều gió. Tôi mong cho mối tình sinh viên của Toàn và Nhi sẽ luôn trong sáng, thánh thiện.
Đêm hôm qua, khi đã quá mười một giờ đêm, Nhi vẫn chưa về nhà. Tôi lấy làm lo lắng, điện thoại cho cả Toàn và Nhi đều không được. Hơn mười hai giờ, đôi mắt tôi đã sụp xuống thì tin nhắn của Toàn đã phá giấc ngủ chẳng mấy ngon lành: “Cậu qua Canary đón Nhi về giùm mình”. Tôi kéo vội cái áo khoác và ra ngoài. Phía quầy bar, Nhi nằm gục và đầu tóc rũ rượi. Toàn chỉ im lặng, nhìn tôi.
- Sao Toàn không đưa Nhi về sớm. Mai còn đi học mà? - Tôi thấy khó chịu với thái độ của Toàn.
- Nhi là một cô gái ngoan, nhưng mà … - Toàn ngừng mấy giây, nhìn tôi rồi im lặng.
- Nhi ngoan, tốt tính lại hiền lành, đúng không?
- Nhưng mà Nhi dại quá!
Video đang HOT
- Sao cậu lại nói thế? – Tôi nhíu chân mày, nhìn Toàn. Cậu ta mỉm cười rồi chào tôi, đi trước.
Sáng nay, Nhi tỉnh dậy buồn bã:
- Hôm qua, Toàn nói tớ là cô gái ngoan, ngoan nhưng dại. Lúc cậu đến, tớ chỉ mệt chứ không ngủ gật vì say rượu đâu.
Mối tình đầu của tôi đã ba năm nhưng bạn bè tôi chẳng mấy ai hay (Ảnh minh họa)
Tôi rất lấy làm bất ngờ về điều đó. Tính tôi xưa nay cũng chẳng thích nói nhiều, chỉ thấy bực mình vì hành động ngu ngốc của Nhi khi đi uống rượu với một tên con trai quá nửa đêm còn không về.
- Các cậu xảy ra hiểu nhầm gì à? Mới quen mà, phải tìm hiểu từ từ chứ?
- Sao cậu không hỏi tớ vì sao Toàn nói thế? Tớ hỏi cậu ta biết sex chưa? Cậu ta cười… Chắc là cậu ấy khinh tớ lắm! Cậu ấy khen tớ xinh, da tớ trắng, cái mũi cao và đẹp. Tớ bỗng nhớ câu nói ở hôm họp lớp, nghĩ là cậu ấy sẽ bảo tớ ngoan, tâm hồn tớ đẹp nhưng không phải thế, mà là “ngoan nhưng dại”. Dại thì ăn thua gì, dùng từ ngu mới lột tả được tớ. Tớ thật tệ!
Tôi nhìn thấy đôi mắt Nhi ngân ngấn nước.
- Cậu thật ngu ngốc.Toàn là bạn tốt từ trước đến nay, cậu phải hiểu điều đó chứ? Tớ cũng rất quý Toàn.
Nhi nhăn mặt, nhìn tôi:
- Sao cậu không trò chuyện với Toàn nhiều hơn, Toàn yêu cậu đấy!
Tôi cười vì tôi nghĩ đó câu nói ngu xuẩn nhất trong ngày. Chưa bao giờ tôi có ý định sẽ yêu một người bằng tuổi cả: con trai sẽ rất trẻ con, còn con gái lại quá già. Tôi xua tay rồi đứng dậy:
- Quên ý nghĩ đó đi. Thực ra tớ cũng giống Nhi, ngoan mà dại.
Tôi giam mình trong nhà tắm, cảm xúc bấy lâu nay bị đào bới thật khó tả. Tôi hiểu mình là kẻ giả tạo, sống chẳng bao giờ bằng cảm xúc thật của mình. Mối tình đầu của tôi đã ba năm nhưng bạn bè tôi chẳng mấy ai hay. Họ cứ ngỡ tôi chỉ biết lo học hành, nào bạn bè trai gái…
Tưởng chừng như tình yêu ngu dại đó đã được chôn cất kĩ và sâu nhưng không phải… Hôm nay, chính Nhi đã làm nỗi đau đó thổi bùng và nghẹn ứ nơi cổ họng tôi. Tâm hồn tôi cũng từng bị rạch làm đôi bởi tình yêu đầy bạo lực. Tôi run rẩy khi sự thật tàn khốc những năm qua ùa về.
- Xin lỗi, anh yêu em!
Tôi lấy bình tĩnh và nhấn phím màn hình.
- Xin lỗi Toàn. Em là gái ngoan, ngoan nhưng dại…
Tôi khóa máy. Màn đêm buông đầy, Sài Gòn ào ạt những giọt mưa…
Theo Socola
Người đàn bà 15 tuổi
"Trời ơi, con gái mẹ đã trở thành đàn bà, một người đàn bà tội nghiệp khi mới 15 tuổi" (Ảnh minh họa)
Mẹ không thể ngờ rằng một cô gái mới 15 tuổi, vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh lại có thể đi cùng cậu bạn trai, cũng đồng phục học sinh vào nhà nghỉ kia lại là con gái mẹ!
Con gái yêu của mẹ! Con có biết bây giờ mẹ đang cảm thấy thế nào không? Mẹ chán nản tất cả, mẹ đau đớn tuyệt vọng, mẹ bất lực, mẹ tiếc cho cuộc đời của con khi con gái của mẹ còn quá trẻ, quá ngây thơ để hiểu về những cám dỗ của cuộc đời.
Trong mắt mẹ, con lúc nào cũng là một đứa con ngoan. Ở trường, không một học kì nào là con không đạt học sinh giỏi. Hơn nữa, con còn là một cây văn nghệ hát hay, múa đẹp. Mẹ đã rất tự hào về con, một cô bé xinh xắn, học giỏi, biết nghe lời và không bao giờ để mẹ buồn.
Con gái mẹ lớn lên nhưng thiếu đi tình yêu thương, bàn tay chăm sóc của cha. Mẹ đã làm tất cả để con không cảm thấy bị thiệt thòi so với các bạn đồng trang lứa khác. Mẹ lao vào kinh doanh bất động sản như một con thiêu thân để có thể cho con sống ở một ngôi biệt thự sang trọng giữa Sài thành phồn hoa. Mẹ cho con học ở trường quốc tế với mức học phí mấy trăm đô mỗi tháng.
Mẹ cho con xe xịn, quần áo đắt tiền và cho con một khoản tiền tiêu vặt đáng kể bù đắp những lúc mẹ công tác vắng nhà. Lúc nào, mẹ cũng nghĩ rằng mẹ là người mẹ hạnh phúc thế gian này vì đã sinh ra một cô con gái tuyệt vời như con, mẹ hạnh phúc vì mẹ đã hoàn thành tốt vai trò của cả một người bố, mang lại cuộc sống đầy đủ cho con như lời cha con dặn trước lúc lâm chung. Với mẹ, con là tất cả những gì mẹ có. Tài sản của mẹ, công ty của mẹ, tất cả những gì mẹ làm đều là dành cho con, làm vì con.
Nhưng hôm nay, mẹ như chết đứng khi tận mắt chứng kiến con gái ngoan ngoãn của mẹ ôm eo một cậu bạn trai vào nhà nghỉ. Mẹ không thể ngờ rằng một cô gái mới 15 tuổi, vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh lại có thể đi cùng cậu bạn trai, cũng đồng phục học sinh vào nhà nghỉ kia lại là con gái mẹ!
Mẹ không dám nghĩ đến cảnh con và cậu ấy sẽ làm gì trong nhà nghỉ (Ảnh minh họa)
Mẹ đã tự hỏi mình hằng trăm lần rằng mẹ đã làm gì sai trong cách giáo dục con để con trở thành một cô gái như thế này. Và rằng, con gái mẹ đã trở thành đàn bà từ khi nào mà mẹ không hề hay biết? Sao chuyện con có bạn trai, con đi đâu làm gì ngoài kia, con lại không tâm sự với mẹ?
Mẹ đâu phải một người mẹ vô tâm, không biết lắng nghe đến nỗi con không thể chia sẻ được. Không thứ 7 nào là mẹ không đưa con đi ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, không một tháng nào là mẹ quên không tổ chức cho mẹ con mình đi du lịch. Mẹ làm tất cả những điều ấy chỉ để mẹ con mình có nhiều cơ hội gần gũi nhau hơn. Mẹ biết rằng công việc khiến mẹ ít khi ở nhà, ít có thời gian tâm sự với con nhưng mẹ lúc nào cũng quan tâm hỏi han, dõi theo từng bước đi của con.
Tháng vừa rồi, mẹ con mình đi Trung Quốc, mẹ đã kể cho con nghe về chuyện tình yêu của mẹ và bố. Khi ấy, con đã bảo với mẹ rằng sau này con sẽ tìm một người đàn ông tuyệt vời như bố để lấy làm chồng. Mẹ tâm sự với con về chuyện tình yêu tuổi học trò, con bảo rằng lớp con cũng có mấy đôi yêu nhau nhưng con chưa nghĩ đến chuyện đó.
Con đã bảo với mẹ rằng con muốn học hành tử tế để không phụ công sức vất vả của mẹ nuôi con khôn lớn. Rồi con gái mẹ kể về ước mơ được đi du học ngành quản trị du lịch, rồi ước mơ làm một ca sĩ nổi tiếng thế giới để hai mẹ con có cơ hội đi du lịch khắp thế giới... Con biết không, khi ấy mẹ đã rất hạnh phúc khi con gái mẹ thực sự đã lớn, con gái mẹ không chỉ học giỏi mà còn rất biết suy nghĩ.
Con gái ơi, mẹ đang sống những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời này khi được chứng kiến cô con gái yêu kiều của mình lớn lên khỏe mạnh, xinh đẹp và giỏi giang. Mẹ đã rất hạnh phúc khi kết quả tình yêu của bố mẹ kết trái ngọt ngào, mẹ đã nhìn thấy hình ảnh của bố trong sự thông minh, năng động của con... Nhưng chiều nay...trên đường đi gặp đối tác ở quận Tân Bình, ngồi trong xe ô tô mà mẹ như chết lặng khi trông thấy dáng một cô học sinh rất quen. Nhưng cô ấy đang ôm eo một cậu bạn rất tình tứ, thi thoảng cậu bạn ấy còn ngoảnh lại thơm vào má cô bé...
Bản năng và giác quan thứ 7 của mẹ đã mách bảo mẹ phải đi theo đôi học sinh đằng trước để xem chúng đi đâu. Cô gái ấy mặc áo đồng phục trường con, có mái tóc ép dài và nhuộm màu hung vàng giống con. Cả đôi dép nữa, cô ấy đang đeo đôi xăng đan màu hồng nhạt mà mẹ mua tặng sinh nhật con tròn 15 tuổi. Mẹ gọi điện cho con, con nhấc máy alo, mẹ hỏi con đang ở đâu thì con bảo rằng con đang trên đường đi học thêm...
Con gái ơi, điện thoại cô bé ấy rút ra nghe rất giống với chiếc điện thoại mẹ mới thay cho con. Mẹ không thể lầm được dù thực tâm mẹ rất muốn thế, rất hi vọng đây là một ác mộng chứ không phải thực tại, cô gái ấy chính là con gái của mẹ. Cô gái ấy chính là đứa con ngoan ngoãn, học giỏi, hát hay và luôn luôn về trước 9 tối của mẹ. Con ơi, mẹ đã nhìn thấy con đi vào con phố ấy, nơi những nhà nghỉ, khách sạn treo biển chật lối đi, những cò mồi và gái bán dâm đứng đầy đường...
Con gái mẹ đã trở thành một người đàn bà tội nghiệp khi mới 15 tuổi (Ảnh minh họa)
Mẹ theo chân con vào nhà nghỉ ngay sau đó. Mẹ đã không giữ được bình tĩnh khi gào lên với cô lễ tân phải đưa mẹ vào phòng 2 cô cậu học sinh vừa thuê. Cô gái ấy cũng trạc tuổi con, cô ấy tỏ ra sợ mẹ nhưng nhất định không chịu đưa mẹ lên phòng con. Một lần nữa, mẹ như người chết rồi khi cô ấy nói con và cậu bạn trai là khách quen của nhà nghỉ, hôm nào cũng 5h30 chiều là con đến đây, đến 8h thì về.
Cô ấy đã kể vanh vách tên của con và cậu bạn, trường của con và biển số xe của con...Thì ra con không đi học tiếng Anh như lời con nói với mẹ. Thời gian ấy là để con và cậu bạn kia ở bên nhau...Trời ơi, hai đứa học sinh lớp 9, một nam một nữ thì có thể làm những gì ở trong nhà nghỉ cơ chứ!? Thật sự mẹ không dám nghĩ tiếp nữa...
Mẹ đã không đứng vững được, đất dưới chân mẹ như lún sâu, mẹ đã ngã quỵ ngay tại nhà nghỉ. Chú lái xe đã phải dìu mẹ về nhà, mẹ đã uống rượu một mình, con ạ! Mẹ đã đập vỡ khung ảnh hai mẹ con mình để ở bàn uống nước! Mẹ không biết là mình đã uống hết bao nhiêu chai nữa, mẹ lấy tấm ảnh trong tấm kính vỡ vụn kia ra ngắm và mẹ mắng con là đồ hư hỏng, rồi mẹ đứng trước bàn thờ cha con, nhận lỗi với cha vì đã không thể dạy con.
Mẹ khóc. Lần đầu tiên trong đời, mẹ biết thế nào là tuyệt vọng, là bất lực. Mẹ thấy mình cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, mẹ thấy mình đáng chết vì đã không hiểu con, không dạy con những điều về giới tính sớm hơn. Lẽ nào, con gái mẹ lại có thể lừa dối mẹ trắng trợn như vậy sao? Lẽ nào những lời con nói về tình yêu tuổi học trò, về ước mơ và về người con lấy làm chồng trong tương lai...tất cả chỉ là bịa đặt như vậy sao?
Con có biết rằng bà ngoại của con tại sao lại sống một mình nuôi mẹ khôn lớn không? Hôn nhận của bà không vẹn tròn, không hạnh phúc vì trong đêm tân hôn, ông ngoại phát hiện ra bà không còn trinh. Ông chửi bà là đồ con gái lăng loàn và ông công khai cặp bồ. Cứ lúc nào rượu say là ông lại đánh chửi bà thậm tệ. Tuổi thơ của mẹ đong đầy những kí ức về những lời nhiếc móc, mắng chửi mà ông dành cho bà...
Rồi đến khi mẹ lên 7 tuổi, bà đã không chịu được mà đành phải li hôn. Tất cả những trận đòn đau, những lời chửi bới của ông dành cho bà mà mẹ đã vùi sâu trong quá khứ buồn của mình, giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ mẹ nghĩ rằng, cuộc đời mẹ, hai người mẹ yêu thương nhất cuộc đời lại khiến mẹ buồn như thế này. Rồi mẹ nghĩ đến con, tương lai của con sẽ thế nào khi chồng tương lai của con giống ông ngoại?
Mẹ đã tự đặt ra hằng trăm tình huống khi chồng tương lai của con biết sự thật. Mẹ đã nhìn thấy hình ảnh bất hạnh của con gái mẹ trong số phận và cuộc đời của bà ngoại. Không lẽ cuộc đời sau này của con sẽ bất hạnh giống bà ngoại ư? Thật sự mẹ không dám nghĩ nữa con ạ!
Mẹ rất muốn gào to lên một tiếng, muốn mắng và đánh con một trận cho hả giận. Mẹ muốn nói cho con hay chuyện của bà ngoại và chuyện trinh tiết của người phụ nữ. Mẹ cứ nghĩ rằng những chuyện ấy nếu nói với con lúc này là quá sớm. Mẹ cứ nghĩ rằng những điều con gái mẹ nói với mẹ về chuyện tình yêu tuổi học trò trong sáng với tình cảm "thầm thương trộm nhớ" là sự thật. Mẹ đâu biết rằng con đã nói dối mẹ đi học để được đi chơi với bạn trai. Giờ thì mẹ mới hiểu vì sao 6h chiều tuần trước, con không thể "nghỉ học" một buổi để ra sân bay đón mẹ sau chuyến công tác 10 ngày...
Mẹ đã định khi nào con 18 tuổi mới kể sự thật về hôn nhân của ông bà ngoại cho con nghe. Nhưng lần này mẹ đã lầm và lỗi lầm này đã không thể sữa chữa. Tất cả đã quá muộn để làm lại từ đầu. Trời ơi, con gái mẹ đã trở thành đàn bà, một người đàn bà tội nghiệp khi mới 15 tuổi.
Theo VNN
Làm lại từ đầu anh nhé! Đừng bao giờ xa em lần nữa nhé vì em vẫn còn yêu anh như ngày nào... Ngày ấy, em là cô bé 19, anh cũng chỉ hơn đôi mươi. Mình cùng làm chung một nơi, anh ú ì còn em thì nhỏ nhắn, nhưng vì thế mà em để ý anh. Lần đó gặp nhau, như một sự tình cờ ở locker...